Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 18:
Lúc ông ấy sửa lại án xử sai rời đi, tới rất nhiều xe quân đội và quân nhân mặc quân trang, cực kì phô trương ớn.
Nhưng hiện tại, ông lão này còn hãm trong lao động nặng nề, thân thể hình như cũng không phải bộ dáng quá tốt.
Sau đó chính sách thả lỏng, rất nhiều người đều lục tục sửa lại án xử sai rời đi.
Tần Chi nhớ rõ trong đó có một ông lão hình như vì không chịu nổi đói bụng, lén lút lên núi tìm kiếm đồ ăn, trực tiếp chết ở trên Bắc Sơn.
Bước chân Tần Chi không ngừng, cô nghĩ, đời này, cô và những người này hẳn là cũng không có gì cùng xuất hiện.
Đi ngang qua lều cỏ, đi thêm mấy trăm mét nữa là tới sân nhà của Tần Chi.
Hai đời lần đầu tiên có được một căn nhà chỉ thuộc về mình, Tần Chi vẫn có hơi kích động.
Cô hít sâu một hơi, trịnh trọng lấy chìa khóa ra mở cửa sân.
Đập vào mắt chính là một mảnh cỏ dại so với cô còn cao hơn.
Khu nhà thanh niên trí thức, Hạ Hồng Mai cầm theo một rổ nấm đi vào khu nhà thanh niên trí thức, thấy được Phùng Thiến Vân rầu rĩ không vui.
Cô ta theo bản năng nhíu mày, sau đó ngữ khí ôn hòa hỏi: "Thiến Vân, em làm sao vậy?”
"Chị Hồng Mai, chị biết không, vừa rồi Tần Chi thu dọn hành lý dọn ra ngoài, em hỏi cô ta dọn đi đâu, cô ta lại không để ý tới em!"
“Cô nói thanh niên trí thức Tần dọn ra ngoài?” Hứa Diễm trở về muộn một bước kinh ngạc hỏi.
Nhóm thanh niên trí thức ai mà không muốn có một không gian sống độc lập, chỉ là tình huống hiện thực không cho phép mà thôi.
Không nghĩ tới, Tần Chi vô thanh vô tức xuống nông thôn không tới vài ngày, thế mà thực hiện được chuyện bọn họ suy nghĩ rất lâu nhưng không thể làm.
Khi các thanh niên trí thức lục tục trở về, cũng đều biết tin tức Tần Chi chuyển ra khỏi khu nhà thanh niên trí thức.
Tất cả mọi người rất hâm mộ Tần Chi, khu nhà thanh niên trí thức trên mặt thì một mảnh hòa thuận vui vẻ, nhưng xung đột nhỏ cũng không thiếu.
Rất nhiều người có ý nghĩ trong lòng.
Chờ sau đó hiểu rõ tình huống, phát hiện Tần Chi trực tiếp mua sân nhà dưới chân núi, phần lớn mọi người đều nghỉ tâm tư này.
Bọn họ đều muốn dọn ra ngoài, bất đắc dĩ trong túi ngượng ngùng, thực lực không đủ, chỉ có thể từ bỏ.
Những chuyện này Tần Chi không biết, cũng không thèm để ý, cô đang bận rộn thu dọn nhà mới của mình.
“Cộc cộc cộc!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Là thím, thím Kim, thanh niên trí thức Tần, mở cửa.”
“Ai, tới đây.”
Mở cửa ra, Kim Hạnh cầm theo túi lưới Tần Chi cố ý để lại trong nhà đại đội trưởng, trong tay kia còn cầm theo một cái rổ.
“Thím, thím đây là?”
“Thanh niên trí thức Tần, thím làm ấm phòng cho cháu đây.” Kim Hạnh vừa cười vừa nói.
Bà thấy bàn đá trong sân đã thu dọn xong, nên đặt đồ ở phía trên, lấy ra canh gà thơm nồng từ trong rổ, cười nói: "Nào, thanh niên trí thức Tần, uống chút canh gà trước, sau đó sửa sang lại.”
“Dọn nhà mới đi, còn nhiều việc lắm.” Nói xong, thì xắn tay áo lên chuẩn bị hỗ trợ.
Tần Chi vội ngăn lại, luôn miệng nói: "Thím Kim, tới cửa là khách, sao có thể để thím làm việc này, thím mau ngồi đi.”
Cô cười mời Kim Hạnh ngồi xuống: "Thím chờ một chút.”
Nói xong, cô lấy chén tráng men của mình ra, rót một nửa canh gà vào, đẩy phần còn lại tới trước mặt Kim Hạnh: "Thím cùng cháu uống một chút đi.”
Nói xong uống một ngụm canh gà: "Thơm quá!" Cô khen.
Kim Hạnh là một người sảng khoái, thấy thế cũng bưng bát lên uống một ngụm, cảm khái nói: "Đúng vậy, thơm quá.”
Hai người nhìn nhau cười.
Nhưng hiện tại, ông lão này còn hãm trong lao động nặng nề, thân thể hình như cũng không phải bộ dáng quá tốt.
Sau đó chính sách thả lỏng, rất nhiều người đều lục tục sửa lại án xử sai rời đi.
Tần Chi nhớ rõ trong đó có một ông lão hình như vì không chịu nổi đói bụng, lén lút lên núi tìm kiếm đồ ăn, trực tiếp chết ở trên Bắc Sơn.
Bước chân Tần Chi không ngừng, cô nghĩ, đời này, cô và những người này hẳn là cũng không có gì cùng xuất hiện.
Đi ngang qua lều cỏ, đi thêm mấy trăm mét nữa là tới sân nhà của Tần Chi.
Hai đời lần đầu tiên có được một căn nhà chỉ thuộc về mình, Tần Chi vẫn có hơi kích động.
Cô hít sâu một hơi, trịnh trọng lấy chìa khóa ra mở cửa sân.
Đập vào mắt chính là một mảnh cỏ dại so với cô còn cao hơn.
Khu nhà thanh niên trí thức, Hạ Hồng Mai cầm theo một rổ nấm đi vào khu nhà thanh niên trí thức, thấy được Phùng Thiến Vân rầu rĩ không vui.
Cô ta theo bản năng nhíu mày, sau đó ngữ khí ôn hòa hỏi: "Thiến Vân, em làm sao vậy?”
"Chị Hồng Mai, chị biết không, vừa rồi Tần Chi thu dọn hành lý dọn ra ngoài, em hỏi cô ta dọn đi đâu, cô ta lại không để ý tới em!"
“Cô nói thanh niên trí thức Tần dọn ra ngoài?” Hứa Diễm trở về muộn một bước kinh ngạc hỏi.
Nhóm thanh niên trí thức ai mà không muốn có một không gian sống độc lập, chỉ là tình huống hiện thực không cho phép mà thôi.
Không nghĩ tới, Tần Chi vô thanh vô tức xuống nông thôn không tới vài ngày, thế mà thực hiện được chuyện bọn họ suy nghĩ rất lâu nhưng không thể làm.
Khi các thanh niên trí thức lục tục trở về, cũng đều biết tin tức Tần Chi chuyển ra khỏi khu nhà thanh niên trí thức.
Tất cả mọi người rất hâm mộ Tần Chi, khu nhà thanh niên trí thức trên mặt thì một mảnh hòa thuận vui vẻ, nhưng xung đột nhỏ cũng không thiếu.
Rất nhiều người có ý nghĩ trong lòng.
Chờ sau đó hiểu rõ tình huống, phát hiện Tần Chi trực tiếp mua sân nhà dưới chân núi, phần lớn mọi người đều nghỉ tâm tư này.
Bọn họ đều muốn dọn ra ngoài, bất đắc dĩ trong túi ngượng ngùng, thực lực không đủ, chỉ có thể từ bỏ.
Những chuyện này Tần Chi không biết, cũng không thèm để ý, cô đang bận rộn thu dọn nhà mới của mình.
“Cộc cộc cộc!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
“Là thím, thím Kim, thanh niên trí thức Tần, mở cửa.”
“Ai, tới đây.”
Mở cửa ra, Kim Hạnh cầm theo túi lưới Tần Chi cố ý để lại trong nhà đại đội trưởng, trong tay kia còn cầm theo một cái rổ.
“Thím, thím đây là?”
“Thanh niên trí thức Tần, thím làm ấm phòng cho cháu đây.” Kim Hạnh vừa cười vừa nói.
Bà thấy bàn đá trong sân đã thu dọn xong, nên đặt đồ ở phía trên, lấy ra canh gà thơm nồng từ trong rổ, cười nói: "Nào, thanh niên trí thức Tần, uống chút canh gà trước, sau đó sửa sang lại.”
“Dọn nhà mới đi, còn nhiều việc lắm.” Nói xong, thì xắn tay áo lên chuẩn bị hỗ trợ.
Tần Chi vội ngăn lại, luôn miệng nói: "Thím Kim, tới cửa là khách, sao có thể để thím làm việc này, thím mau ngồi đi.”
Cô cười mời Kim Hạnh ngồi xuống: "Thím chờ một chút.”
Nói xong, cô lấy chén tráng men của mình ra, rót một nửa canh gà vào, đẩy phần còn lại tới trước mặt Kim Hạnh: "Thím cùng cháu uống một chút đi.”
Nói xong uống một ngụm canh gà: "Thơm quá!" Cô khen.
Kim Hạnh là một người sảng khoái, thấy thế cũng bưng bát lên uống một ngụm, cảm khái nói: "Đúng vậy, thơm quá.”
Hai người nhìn nhau cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất