Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 110: An bài

Trước Sau
Ngô Nặc lo lắng mình không có mặt, làm lỡ tiến độ học tập của chúng, một khi học vấn của tụi nhỏ tụt dốc cuối cùng không thể hoàn thành kiểm tra hệ thống đưa ra… cảnh tượng quá đẹp, nghĩ kỹ thật khủng bố.

Nhưng trước mắt nhiệm vụ cưỡng chế này cũng không thể không hoàn thành, chỉ có thể để đám nhóc tự học trước, đợi sau khi y hoàn thành nhiệm vụ trở về, lại nghĩ cách đuổi kịp tiến độ dạy học.

Nhưng, y đi chuyến này, nói ít cũng phải hai ba tháng mới có thể trở về bộ lạc, nếu giữa đường gặp phải chuyện gì, thời gian trở về sẽ càng lâu hơn. Thời gian dài như thế, chỉ để tụi nhỏ ôn tập bài học đã học trước đó cũng không được. Nhiệm vụ này hệ thống chỉ cho y hai năm, chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua, đứa có tiến độ học nhanh nhất cũng chỉ mới học được hơn một ngàn chữ Hán, vì hoàn toàn không có hoàn cảnh ngôn ngữ, lại thêm tiếng Hán vốn cũng là một ngôn ngữ vô cùng phức tạp truyền thừa xa xưa, chữ Hán khác nhau tổ hợp lại sẽ có ý nghĩa khác nhau, cùng một từ ở trong ngữ cảnh khác nhau cũng sẽ có hàm nghĩa khác nhau, đám nhỏ thường xuyên bị làm cho mù đầu choáng váng.

Lại thêm Ngô Nặc cũng không phải xuất thân chính quy, căn bản không có bất cứ kinh nghiệm giảng dạy nào đáng nói, thậm chí ngay cả sách giáo khoa cũng là y chế ra, có thể trong thời gian hơn nửa năm khiến đám nhóc không có chút cơ bản nửa chữ bẻ đôi không biết này học được hơn một ngàn chữ Hán, đã gần như là kỳ tích.

Nhưng Ngô Nặc không cho rằng đây là công lao của y, có thể học đến trình độ này, hoàn toàn là vì đám nhóc đủ thông minh đồng thời đủ khắc khổ nỗ lực.

Đặc biệt là bốn đứa Phong được xưng là thiên tài, nhìn qua không quên, nói một hiểu ba, tốc độ hấp thụ và tiêu hóa tri thức có thể nói là khủng bố. Bình thường, sau khi Ngô Nặc dạy xong, đều sẽ do bốn đứa nó củng cố lại bài học cho mấy bạn khác, giải quyết vấn đề khó hiểu, vì thế, tiến độ học tập của bốn đứa vượt xa các bạn khác.

Ngô Nặc quyết định cùng Bạch rời khỏi bộ lạc, liền gọi bốn đứa nhỏ tới nhà, giao cho chúng từ điển và câu chuyện nhỏ y ghi trên cuộn da dê trong lúc rãnh rỗi ở khoảng thời gian bận rộn gần đây. Sau đó tạm dừng bài học bên trường, tranh thủ mấy ngày cuối cùng, đổ số văn tự và câu chuyện trên cuộn da dê này vào đầu bốn đứa nhỏ theo kiểu nhồi vịt.

Bốn đứa đều nghe rất nghiêm túc, phát huy bản lĩnh nhìn qua không quên đến cực điểm, dựa vào cách học thuộc lòng khắc tất cả thứ Ngô Nặc dạy chúng vào đầu.

Mà tin tức Ngô Nặc sắp rời khỏi bộ lạc, đi trải nghiệm một thời gian cũng dần truyền ra trong bộ lạc.

Đám nhỏ vừa nghe Vu Nặc muốn đi, đều dựng lông, trong lòng tụi nó, trừ ba mẹ ra, không còn người nào tốt hơn Vu Nặc đại nhân nữa, chúng chỉ nghe nói Vu Nặc muốn ra ngoài trải nghiệm, lại không biết y muốn đi bao lâu. Trong những người chúng biết, chỉ có đại vu từng ra ngoài trải nghiệm, một lần đi chính là rất nhiều rất nhiều mùa đông. Những đứa tuổi lớn chút, biết càng nhiều sự tích của Vu Nặc, rất sợ Vu Nặc đi lạc mất.

“… Anh sẽ không đi lạc.” Ngô Nặc triệt để câm nín trước vấn đề lo lắng quá mức của tụi nhỏ, y lớn thế nào sao có thể đi lạc được?

“Nhưng không phải anh chính là không tìm được đường về bộ lạc Viêm Hoàng sao? Lỡ như anh lại lạc đường thì sao đây?” Sư tử con vì có cha là Kim Đồng, so với những đứa trẻ khác càng hiểu chuyện về Ngô Nặc, nhóc con gác chân trước lên đùi Ngô Nặc, mắt lớn long lanh nhìn y, muốn thuyết phục y ở lại.

Nhóc khốn này thật… làm người ta thích chết.

Lòng Ngô Nặc chua chua, xoa bộ mặt mập đầy lông của sư tử con, cười nói: “Lần này Bạch sẽ đi cùng anh, anh sẽ không lạc đường nữa, hơn nữa anh cũng không đi quá lâu, đợi khi mùa đông đến, anh sẽ trở lại. Khi anh không ở đây, em phải giúp tiểu Di quản bạn học thú nhân trong lớp, biết không?”



Sư tử con rầu rĩ gối đầu lên chân Ngô Nặc, cọ cọ, thấp giọng ngao vài tiếng, biểu thị mình đồng ý.

Ở phương diện học tập, so với các ấu thú nhân khác, sư tử con ưu tú hơn, nhưng so với tiểu Di thiên tài, dù sao cũng kém về thiên phú, nhưng, quản các ấu thú nhân nó lại rất giỏi__ Không nghe lời cứ đánh không thương lượng, đánh xong rồi, còn đi méc gia trưởng. Các thú nhân thiên tính nuông chiều con không sai, nhưng bọn họ cũng hy vọng đời sau của mình càng cường đại, sẽ không chỉ lo chiều con cái. Nếu con nhà ai không nghe lời bị sư tử con xách về nhà, một trận đòn tuyệt đối không thiếu được!

Những cá biệt bị nhóc con trừng trị, đều học ngoan.

Nhưng, tiểu Di dù sao cũng còn nhỏ tuổi, cũng không phải thú nhân cấp mãnh thú, nếu không có sư tử con ở bên cạnh áp trận, nó rất khó trấn trụ những ấu mãnh thú tinh ranh nghịch ngợm trong lớp.

“Được rồi, đừng ủ rũ, đợi khi anh về, sẽ mang quà cho em.”

“Em cũng muốn!”

“Em cũng muốn quá!”

“Quà là gì, có thể ăn không?”

Đám nhóc vây từng vòng quanh Ngô Nặc, mồm năm miệng mười ồn ào, sau khi Ngô Nặc đáp ứng cho mỗi đứa một món quà, trong mắt cả đám rõ ràng lộ ra mong đợi, không khí buồn bã trong phòng tan sạch.

Dặn dò A Uy phải xem chừng ấu thú nhân xong, Ngô Nặc lại tập trung các cán bộ lớp lại, dặn dò chúng hiệp trợ nhóm bốn đứa tiểu Di, Phong quản lý bạn học trong lớn, đợi sau khi y trải nghiệm trở về, sẽ tổ chức một buổi kiểm tra lớn cho mọi người, kiểm tra tình trạng học tập của mọi người, thành tích tốt được khen thưởng, thành tích không tốt__ Ngô Nặc lấy ra đòn sát thủ__ mời phụ huynh!

Dây cung trong lòng đám nhóc lập tức kéo căng, rầu rĩ biệt ly gì đó thoáng chốc biến mất vô tung.

An bài đám nhóc xong, Ngô Nặc liền bắt đầu chuẩn bị những thứ cần mang ra ngoài.

Muối huyết phải lấy theo mức nhiệm vụ cưỡng chế quy định, mang theo 20000 cân.



Hoàn cảnh chân không trong nhẫn có tác dụng giữ tươi nhất định, vì tránh để bên ngoài ăn không ngon, hay gặp tình huống khẩn cấp, Ngô Nặc bảo Lục giúp y nướng hơn một trăm cái bánh, hấp trên trăm màn thầu bánh bao lớn. Gạo có thể tùy thời tìm Vương Tam Hổ mua, để tiết kiệm không gian, Ngô Nặc nhịn đau không mang theo, nhưng các loại gia vị y vất vả thu thập được thì mang cả túi lớn. Nồi đất các người lùn dùng đất dính nung ra nhẹ nhàng tiện dụng hơn nồi đá thì mang theo hai cái một lớn một nhỏ, chén, dĩa trừ cho bản thân dùng, còn phải mang theo mười cái ra ngoài giao dịch, ‘dây chuyền may mắn’ xinh đẹp lại không chiếm chỗ không thể thiếu, Ngô Nặc trực tiếp mang hết năm mươi mấy sợi hàng tồn còn lại trong bộ lạc đi luôn. Vỉ sắt cùng xiên sắt chuyên dụng nướng thịt đặc biệt tìm Vương Tam Hổ mua cũng mang theo. Cá con khô, thịt miếng khô, mứt hoa quả, trái cây khô vân vân làm đồ ăn vặt cũng mang theo một chút, có người mua thích hợp thì giao dịch, không thì giữ lại đỡ thèm. Dưa chua, dưa mặn đã muối chia ra đựng hai vò, thịt mặn, thịt sấy cũng chọn mấy loại bán tốt mang theo. Bình thủy tinh từng đựng nước sốt bí chế hiệu hệ thống rửa sạch rồi, dùng để đựng rượu trái cây đã được lọc sơ qua, rượu đựng trong bình trong suốt, mang theo màu đỏ nhạt, hương thơm mê người chắc chắn bán chạy, dưới kháng nghị vô thanh của Bạch đại miêu, Ngô Nặc thủ hạ lưu tình, chỉ mang theo mười bình. Quần áo để thay, da thú để lót ngủ dựng lều ngoài trời, trái tạo bọt tắm rửa, vu dược đề phòng vạn nhất, vu độc phòng thân vân vân, một đống thứ loạn cào cào, Ngô Nặc suýt nữa nhét nổ nhẫn không gian.

Thứ thật sự không đựng nổi, Ngô Nặc chọn ra mấy thứ nhẹ lại chiếm chỗ dùng hai túi da thú lớn để đựng, y một cái, Bạch một cái, tên đường đeo theo cũng có thể che tai mắt.

Trừ lúc phối hợp Ngô Nặc chuẩn bị vật tư, Bạch lục tục gọi các sĩ quan cấp đại đội trở lên tới, nên gõ thì gõ, nên an bài thì an bài, bảo họ nhất định phải bảo vệ bộ lạc trong thời gian hắn đi. Đừng chọc họa, ức hiếp bộ lạc nhỏ yếu xung quanh, nhưng nếu có người xúc phạm lên đầu bộ lạc Trường Hà, cũng tuyệt đối không thể tha nhẹ nhàng. Bộ lạc Mục Nguyên trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không có động tác gì, nhưng cũng không thể thả lỏng cảnh giác, đặc biệt là khoai trắng của bộ lạc sắp vào kỳ thu hoạch, bất cứ ai đến bộ lạc trộm khoai trắng cũng không thể bỏ qua.

So với quản lý bên trong bộ lạc, trọng tâm của Bạch vẫn luôn là nắm chặt quân quyền, uy vọng của hắn trong lòng chiến sĩ thú nhân, Kim Đồng ngày trước còn lâu mới sánh được. Cũng chính vì thế, hắn lo sau khi mình đi, Kim Đồng không thể chế ngự những chiến sĩ này, tạo ra phiền phức không cần thiết, cho nên đặc biệt dặn dò họ một phen.

Trước một ngày ly khai, Ngô Nặc nói chuyện với Lục rất lâu, giao cửa tiệm rồi gia súc trong nhà, rau củ trong vườn cho hắn hết. Ngô Nặc nuôi nhiều gia súc, trồng cũng nhiều loại thực vật, một mình Lục bất luận làm sao cũng không làm xuể. Ngô Nặc móc tiền ra thuê 3 nam nô, 2 nữ nô từ bộ lạc, Lục chỉ cần giám sát họ làm việc là được.

Trước sau tốn gần bảy ngày, Ngô Nặc và Bạch mới an bài xong những chuyện cần an bài, chuẩn bị xong những thứ cần chuẩn bị. Vào một sáng sớm gió dịu trời trong, sau khi tạm biệt đại vu, Kim Đồng, cả hai lặng lẽ rời khỏi bộ lạc.

Vứt bỏ tất cả chuyện rườm rà, tâm trạng Ngô Nặc và Bạch đều đặc biệt tốt.

Bạch hóa thành dực hổ, chở Ngô Nặc cùng hai cái bao lớn, đặc biệt bay lên trên Hắc Sắc sâm lâm, lượn một vòng, hái vài trái cây tươi.

Quậy đủ rồi, hai người mới men theo con sông Trường Hà, bắt đầu lên đường. Đợi khi sắp tới trưa Bạch mới bắt một con dê con béo mập trên thảo nguyên, men theo Trường Hà tìm chỗ an toàn, để Ngô Nặc ở đó xử lý con dê, hắn thì quay lại bắt thêm một con long thú con vừa rồi vô tình liếc thấy, đánh chén một bữa no, mới vác hai miếng thịt non nhất trên người cự long thú, trong tiếng kêu gào điên cuồng của long mẹ, bay về tìm tiểu sứ thần.

Lúc này, Ngô Nặc đã xử lý xong con dê, thịt vụn rửa sạch cùng xương đã róc sạch bỏ chung trong nồi lớn cùng với mấy hương liệu y thu thập được đem hầm, nồi đang bốc hơi ùng ục, mùi thơm liên tục tỏa ra.

Thịt dê được ướp bằng ớt và các chất liệu khác, xiên bằng xiên sắt, gác lên vỉ sắt chậm rãi nướng, tia lửa liếm lên, một mùi hương nồng nàn kèm với mùi thơm đặc trưng của thịt dê không ngừng ập tới, bụng Ngô Nặc rất thức thời kêu nhẹ một tiếng, tuyên bố cảm giác tồn tại của mình.

Ngô Nặc cầm xiên sắt lên, chuẩn bị vào bữa, một luồng sáng bạc như chớp điện xuất hiện trước mặt: “… Meo ngao ngao.” (>^w^<)Đại miêu con mập mạp dùng cái đuôi móc cổ tay y, cái đầu tròn trịa hơi nghiêng nhìn y, con mắt băng lam lộ ra vẻ lấy lòng, lỗ tai hơi rũ, quả thật, quả thật…

“Quá mất mặt đó!” Dưới sự thúc đẩy của bản tính miêu nô, Ngô Nặc giao ra xiên thịt, lớn tiếng trách mắng con mèo nào đó bán manh vô sỉ (╯‵口′)╯︵┻━┻“.

“Miêu ngao ngao…” Có tiểu sứ thần đút xiên thịt cho hắn ăn, mặt tính là gì? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau