[70] Hôn Nhân Tạm Bợ Của Mỹ Nhân Và Quân Ca Ở Nông Trường

Chương 20:

Trước Sau
Đợi Hách Thiếu Đông đi xa khỏi nhà ăn, trên bàn nổ ra một trận cười ầm ĩ. Ngay cả Vương Huyên cũng cười thật thà, nhìn bát dầu ớt trước mặt mà lòng ấm áp.

Những người lính mới này đã quét sạch mây mù, Hách Thiếu Đông tìm đến chủ nhiệm nhà ăn lúc này đang bận chuẩn bị thức ăn cho đêm giao thừa hôm nay.

"Anh tìm Tiểu Triệu hỏi thăm quê quán của mọi người xem có thể làm những món ăn của địa phương nào. Những người này ai cũng nhớ nhà, có thể làm thì làm cho họ để họ có chút kỷ niệm." Hách Thiếu Đông suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm hai câu: "Còn nữa, thịt thà gì đó đừng tiết kiệm. Nếu tiền trợ cấp ăn uống không đủ tôi sẽ bỏ tiền ra, tết nhất để mọi người ăn ngon một chút."

Chủ nhiệm Phương liên tục gật đầu đồng ý, chuẩn bị đi lấy thêm thức ăn.

Làm xong mọi việc, Hách Thiếu Đông trở về văn phòng, anh còn một bản báo cáo phải viết. Thực ra cũng không vội nhưng lúc này không có việc gì, nhìn mọi người kéo gia đình đi chơi vui vẻ, anh cũng hơi buồn.

Ai mà chẳng nhớ nhà chứ?

Viết xong báo cáo anh chuẩn bị gọi điện về nhà, đang định giơ tay cầm ống nghe, anh vô tình nhìn thấy phong bì trên bàn. Đã qua mấy ngày rồi, nhất thời không phản ứng kịp đó là gì.

Đến khi nhìn rõ hai chữ điện báo trên đó anh mới có ấn tượng, hình như là điện thúc giục anh cưới vợ và đi xem mắt của mẹ mình...

Anh lật qua lật lại phong bì, đột nhiên nhìn thấy địa chỉ được viết ở mặt sau, không phải nhà mình mà là huyện Trường Hoành, thành phố Bắc Ngô?

Địa danh này có vẻ quen quen, anh xé phong bì rút điện báo ra. Ánh mắt sắc bén lướt qua, trên đó có khá nhiều chữ, anh nhìn kỹ...

Im lặng.

Hách Thiếu Đông tay trái cầm điện báo, tay phải gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Mười ba chữ trên đó, anh xem đi xem lại ba lần mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.



"Trần Diệp Vân..."

Môi mỏng khẽ mở, chậm rãi thốt ra ba chữ.

Trong đầu Hách Thiếu Đông hiện lên hình ảnh một cô gái trẻ, mặc chiếc áo vải bông cũ màu trắng lặng lẽ rơi nước mắt. Nhìn có vẻ yếu đuối, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã.

Sau đó nhớ ra điều gì đó, cô vẫn mặc đồ tang nhưng trong tay lại cầm liềm, hung dữ trừng mắt nhìn đám côn đồ đến cửa liều mạng đuổi họ đi.

***

Sáng sớm Trần Diệp Vân và Từ Tân Hồng đã cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tất niên, Trần Phú Quý mua được hai cân thịt lợn tươi ở nhà người giết lợn trong đội, thịt lợn không cần tem phiếu ngon hơn.

Từ Tân Hồng làm ba món thịt, thịt ba chỉ xào măng, thịt kho tàu, cá kho. Ngoài ra còn thêm hai món chay và một món canh, khẩu phần đều đầy đặn.

Ngày thường dù có khổ đến mấy thì Tết nhất nhất định phải ăn một bữa ngon.

Trần Diệp Vân viết chữ đẹp, câu đối trong nhà đều do cô viết. Câu đối màu đỏ chữ đen, rồng bay phượng múa, phóng khoáng bay bổng.

"Trời thêm tuổi thọ, xuân đầy càn khôn, phúc đầy cửa nhà, câu này nói hay lắm!" Trần Phú Quý vô cùng hài lòng.

Từ Tân Hồng nấu hồ dán, thứ hồ loãng như nước cháo được Trần Phú Quý quét lên tường hai bên cổng, dán hai tờ giấy đỏ lên rồi từ trên xuống dưới ấn một cái là xong xuôi.



"Không tệ, nhìn vào thấy vui mắt." Từ Tân Hồng không biết chữ nhưng bà phân biệt được đẹp hay xấu, câu đối nhà mình chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thoải mái.

Đêm giao thừa nhà họ Trần quây quần bên chiếc bàn vuông, Trần Phú Quý châm một que diêm ở cổng sân để đốt dây pháo. Cả nhà trong nhà tự giác bịt tai, lắng nghe tiếng pháo nổ lách tách, khóe miệng ai cũng nở nụ cười.

Ngày thường trong nhà hiếm khi thấy đồ mặn, lúc này bọn trẻ nhìn thấy miếng thịt to thì thèm thuồng, đều ăn ngấu nghiến.

Thịt ba chỉ xào cháy mỡ tỏa ra mùi thơm nức mũi, cùng với măng đưa vào miệng có thể ăn hết cả một bát cơm gạo lứt. Thịt kho tàu hun khói cành cây là món vừa làm xong tháng trước, thái một miếng dày ăn rất đã.

Ăn cơm tối xong cả nhà đốt củi trong chậu lửa để sưởi ấm, thức đến quá mười hai giờ mấy đứa trẻ đã hơi buồn ngủ, nằm gọn trên người người lớn mí mắt sụp xuống.

Trần Diệp Vân bế Linh Linh trong lòng, Đại Quân dựa vào vai cô.

"Còn bao lâu nữa?" Linh Linh dụi mắt, phát ra âm thanh mơ hồ.

"Sắp rồi bé ngoan." Từ Tân Hồng bế con gái Quyên Quyên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim phút sắp đi đến giữa rồi.

"Năm mới rồi!"

Như thể đã hẹn giờ, khi kim phút vừa đi đến giữa bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, tiếng lách tách đánh thức những người vừa chợp mắt.

Trần Diệp Vân dắt em trai em gái đang mơ màng vào phòng trong, trên bầu trời treo một vầng trăng khuyết, tỏa ra ánh sáng trắng bạc.

Lại một năm nữa, chỉ mong mọi điều ước thành hiện thực, vạn sự như ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau