Chương 166: Mời Chào (1)
Nhìn thấy Mục Vân không có so đo chuyện lần trước, trong lòng của Thiên Cực Du thật tốt, vội vàng hạ lệnh xuống.
Mà giờ khắc này, trong phòng số ba Thiên Chi các, Lâm Hiền Ngọc say khướt ngồi tại chỗ, đối diện hắn là Mạnh Quảng Lăng mỉm cười, nhìn người là thiên tài trước kia.
- Không biết chuyện lần trước nói, Lâm huynh cân nhắc như thế nào rồi?
Mạnh Quảng Lăng đột nhiên mở miệng nói:
- Ta nghĩ loại cảm giác say chết mộng đẹp này, Lâm huynh cũng đã trải qua đủ rồi?
- A...
Nghe được Mạnh Quảng Lăng, Lâm Hiền Ngọc cười nhạo một tiếng nói:
- Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, trong Nam Vân thành, nói có thể tập trung tám mươi phần trăm thế lực lớn, nhưng sau lưng Mạnh Quảng Lăng ngươi lại không có thế lực gia tộc nào, cũng không có tông môn cường đại nào đầu nhập vào, chỉ có thể lẫn vào Nam Vân thành phong sinh thủy khởi, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?
- Mặc dù ra hoàn toàn không có tu vi, nhưng đầu óc rất sáng suốt.
Lâm Hiền Ngọc nói tiếp:
- Sở dĩ ngươi coi trọng ta, đơn giản là muốn lợi dụng ta, điểm này, Lâm Hiền Ngọc ta không ngốc, thiên hạ không có đĩa bánh ăn miễn phí.
- Lời này của Lâm huynh là từ chối hợp tác rồi?
- Hợp tác?
- Loại lời này, về sau vẫn đừng nên nói, nếu không, ta chỉ sợ cơ hội uống rượu với ngươi đều sẽ không còn có.
Lâm Hiền Ngọc cười nói:
- Mạnh Quảng Lăng ngươi muốn làm gì, ta mặc kệ, chỉ muốn kéo lên ta, vẫn nên bỏ bớt tâm tư đi!
Lời nói đến đây, ý của Lâm Hiền Ngọc đã rất rõ ràng.
Sắc mặt của Mạnh Quảng Lăng rất khó coi.
Hiện tại, dù Lâm Hiền Ngọc là một phế nhân, thế nhưng vị kia phía sau hắn lại hạ mệnh lệnh.
Không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo Lâm Hiền Ngọc, vì vị kia hình như rất tò mò với Lâm Hiền Ngọc.
Lần này xem ra, đàm phán thất bại.
Không thành công, chỉ có thất bại.
Chỉ cái giá thất bại quá lớn, lại là chính mạng của Lâm Hiền Ngọc!
Vị kia từng nói, không kéo được, thì cứ giết.
- Đã như vậy, Lâm huynh thật xin lỗi!
Lời nói vừa rơi xuống, Mạnh Quảng Lăng đột nhiên đứng dậy, lộ ra một thanh kiếm nhắn trong tay, toát lên sự lạnh lẽo.
- Muốn giết ta sao?
Lâm Hiền Ngọc cười nhạo một tiếng, đứng dậy:
- Ta biết sẽ có một ngày này, ngươi lôi kéo không được ta, sẽ giết ta, động thủ đi, dù sao ta cũng là một phế nhân.
- Đã như vậy, vậy xin lỗi!
- A, chết cũng tốt, còn sống như vậy cũng không bằng chết!
Lâm Hiền Ngọc không chút nào phản kháng, phản kháng, cũng căn bản không có ý nghĩa.
Ầm ầm...
Nhưng, đang lúc Mạnh Quảng Lăng giơ kiếm muốn đâm xuống, âm thanh ầm ầm đột nhiên vang lên.
Vách tường bị phá vỡ, hai thân ảnh đột nhiên xông vào, ngăn trước người Lâm Hiền Ngọc.
- Ai nha nha, Mạnh Quảng Lăng, ngươi nhìn qua thì trông rất tốt, làm sao lại thiếu thông minh như vậy, muốn giết một phế vật!
Một tiếng thở dài vang lên, cửa phòng bao bị mở ra, một thân ảnh chậm rãi dậm chân tiến đến.
Chính là Mục Vân!
- Là ngươi?
- Là ngươi!
Lâm Hiền Ngọc cùng Mạnh Quảng Lăng nhìn thấy Mục Vân, đều bị kinh ngạc.
- Là ta, hai vị nhìn qua giống như đều biết ta!
Mục Vân đặt mông ngồi xuống, kẹp lên một miếng xương sườn, gặm.
Hai người bọn họ tự nhiên biết Mục Vân.
Lần trước trong tửu lâu, bọn hắn tận mắt thấy Mục Vân thân trúng bốn kiếm, vốn cho rằng Mục Vân chắn chắc sẽ chết.
Nhưng không nghĩ tới, Mục Vân lại còn sống.
Đối với vị thiếu tộc trưởng Mục gia mới xuất hiện này, hai người cũng không hiểu rất rõ.
- Ngươi tới nơi này làm cái gì?
Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vân, dáng vẻ hắn không thân thiện hỏi.
Mục gia với Lâm gia, từ trước đến nay bất hòa, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc mọi người đều biết.
- Lâm công tử, ta không đến, ngươi sẽ chết!
Mục Vân hoảng sợ nói:
- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, ngươi không cảm kích ta thì thôi, còn trách ta, ngươi muốn chết như vậy?
- Ai...
Mục Vân đột nhiên thở dài nói:
- Đáng tiếc ngươi cứ như vậy chết một lần, vậy lãng phí một vị trí biến thành cường giả danh chấn đại lục!
Hả?
Nghe được lời này của Mục Vân, không chỉ Lâm Hiền Ngọc, ngay cả Mạnh Quảng Lăng cũng kinh ngạc nhìn Mục Vân.
Câu này của Mục Vân có ý gì?
Liên quan tới cái nhìn của Mạnh Quảng Lăng, Mục Vân lười biếng quan tâm, hắn chỉ nhìn thấy một vòng nghi hoặc với một tia hiếu kì xuất hiện trong mắt Lâm Hiền Ngọc, Mục Vân cơ bản xác định, hiện tại, hắn không có đến uổng phí!
Chí ít, trước mắt Lâm Hiền Ngọc còn tràn đầy hi vọng đối với võ đạo.
- Ừ, đúng, vị Mạnh Quảng Lăng, Mạnh công tử này, ngươi có thể đi!
Mục Vân xoay người nói:
- Hôm nay ta ở đây, chắc chắn sẽ không để ngươi giết hắn, muốn giết hắn, chọn thời gian hôm nào khác tới!
- Đã như vậy, cáo từ.
Ngoài dự liệu, Mạnh Quảng Lăng không chút dây dưa dài dòng, lập tức rời đi.
Hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực lần trước của Mục Vân.
Đối mặt bốn tên sát thủ Linh Huyệt cảnh ngũ trọng tinh thông tập sát, hắn tránh thoát một kiếp, mà lại phía sau hắn có hai nha hoàn thiếp thân, như hình với bóng, còn không thể khinh thường.
Dùng thực lực của hắn, không chiếm được ưu thế.
- Người cũng không ngốc!
Nhìn thấy Mạnh Quảng Lăng rời đi, Mục Vân đặt mông ngồi xuống, cũng không nói chuyện, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương xuất hiện từ ngoài cửa, một người đứng sau lưng Mục Vân, một người không ngừng rót rượu cho Mục Vân.
Trôi qua nửa canh giờ, Mục Vân một câu không nói, Lâm Hiền Ngọc cũng ngồi xuống, ngồi lẳng lặng như thế.
Cuối cùng, Lâm Hiền Ngọc vẫn không nhịn được, đứng dậy.
- Câu nói mới vừa rồi kia của ngươi là có ý gì?
- A? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm mất đi mong ước trở thành cường giả, không nghĩ tới ngươi phế vật này còn có suy nghĩ thả lỏng như vậy!
Mục Vân nói chuyện không chút khách khí.
- A, nếu như ngươi đến vì muốn tiếp tục vũ nhục ta, như vậy chúc mừng ngươi, thành công!
- Thành công sao?
Mục Vân lắc đầu:
- Không không không, vũ nhục ngươi là tiếp theo, chẳng lẽ ngươi không biết, người mời chào, trước phải đánh một bàn tay, sau đó lại nặn một cái, như vậy người mời chào được mới sẽ trung thành hơn sao?
- Ngươi ngược lại rất thẳng thắn.
- Cùng loại người như ngươi nói chuyện, trực tiếp tốt hơn nhiều so với quanh co dài dòng đúng không? Nếu không Mạnh Quảng Lăng kia cũng không thể nào thất bại, còn muốn giết ngươi.
- Nói đi, ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Đơn giản, ngươi đồng ý ta một điều kiện, ta có thể để ngươi trở thành một trong cường giả tiếng tăm lừng lẫy trên toàn bộ Thiên Vận đại lục.
Là nam nhân đều sẽ tràn ngập tình cảm đối chuyện có được vũ lực cường đại, lại càng không cần phải nói, Lâm Hiền Ngọc đã từng là một nhân tài có tư chất ngút trời.
- Cường giả? Thiên Vận đại lục?
Lâm Hiền Ngọc nhấp một miếng rượu, cười nhạo nói:
- Mục thiếu tộc trưởng, câu nói này, ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Nếu như ngươi có loại năng lực này, chính mình làm gì không đi làm, ngược lại đến giúp đỡ ta?
- Ta tự nhiên có loại năng lực này, chỉ là mục tiêu của ta, không phải cường giả đứng đầu trên Thiên Vận đại lục, mà là Ba Ngàn Tiểu Thế Giới, Ngàn Vạn Đại Thế Giới, thậm chí là thiên địa càng lớn hơn!
Lâm Hiền Ngọc nghe được lời của Mục Vân, hắn ngẩn ngơ.
Ba Ngàn Tiểu Thế Giới, Ngàn Vạn Đại Thế Giới gì đó, hắn không hiểu rõ, thế nhưng giọng điệu lúc Mục Vân nói chuyện, hắn cũng đã từng như vậy.
Mà giờ khắc này, trong phòng số ba Thiên Chi các, Lâm Hiền Ngọc say khướt ngồi tại chỗ, đối diện hắn là Mạnh Quảng Lăng mỉm cười, nhìn người là thiên tài trước kia.
- Không biết chuyện lần trước nói, Lâm huynh cân nhắc như thế nào rồi?
Mạnh Quảng Lăng đột nhiên mở miệng nói:
- Ta nghĩ loại cảm giác say chết mộng đẹp này, Lâm huynh cũng đã trải qua đủ rồi?
- A...
Nghe được Mạnh Quảng Lăng, Lâm Hiền Ngọc cười nhạo một tiếng nói:
- Mạnh Quảng Lăng, ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, trong Nam Vân thành, nói có thể tập trung tám mươi phần trăm thế lực lớn, nhưng sau lưng Mạnh Quảng Lăng ngươi lại không có thế lực gia tộc nào, cũng không có tông môn cường đại nào đầu nhập vào, chỉ có thể lẫn vào Nam Vân thành phong sinh thủy khởi, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?
- Mặc dù ra hoàn toàn không có tu vi, nhưng đầu óc rất sáng suốt.
Lâm Hiền Ngọc nói tiếp:
- Sở dĩ ngươi coi trọng ta, đơn giản là muốn lợi dụng ta, điểm này, Lâm Hiền Ngọc ta không ngốc, thiên hạ không có đĩa bánh ăn miễn phí.
- Lời này của Lâm huynh là từ chối hợp tác rồi?
- Hợp tác?
- Loại lời này, về sau vẫn đừng nên nói, nếu không, ta chỉ sợ cơ hội uống rượu với ngươi đều sẽ không còn có.
Lâm Hiền Ngọc cười nói:
- Mạnh Quảng Lăng ngươi muốn làm gì, ta mặc kệ, chỉ muốn kéo lên ta, vẫn nên bỏ bớt tâm tư đi!
Lời nói đến đây, ý của Lâm Hiền Ngọc đã rất rõ ràng.
Sắc mặt của Mạnh Quảng Lăng rất khó coi.
Hiện tại, dù Lâm Hiền Ngọc là một phế nhân, thế nhưng vị kia phía sau hắn lại hạ mệnh lệnh.
Không tiếc bất cứ giá nào lôi kéo Lâm Hiền Ngọc, vì vị kia hình như rất tò mò với Lâm Hiền Ngọc.
Lần này xem ra, đàm phán thất bại.
Không thành công, chỉ có thất bại.
Chỉ cái giá thất bại quá lớn, lại là chính mạng của Lâm Hiền Ngọc!
Vị kia từng nói, không kéo được, thì cứ giết.
- Đã như vậy, Lâm huynh thật xin lỗi!
Lời nói vừa rơi xuống, Mạnh Quảng Lăng đột nhiên đứng dậy, lộ ra một thanh kiếm nhắn trong tay, toát lên sự lạnh lẽo.
- Muốn giết ta sao?
Lâm Hiền Ngọc cười nhạo một tiếng, đứng dậy:
- Ta biết sẽ có một ngày này, ngươi lôi kéo không được ta, sẽ giết ta, động thủ đi, dù sao ta cũng là một phế nhân.
- Đã như vậy, vậy xin lỗi!
- A, chết cũng tốt, còn sống như vậy cũng không bằng chết!
Lâm Hiền Ngọc không chút nào phản kháng, phản kháng, cũng căn bản không có ý nghĩa.
Ầm ầm...
Nhưng, đang lúc Mạnh Quảng Lăng giơ kiếm muốn đâm xuống, âm thanh ầm ầm đột nhiên vang lên.
Vách tường bị phá vỡ, hai thân ảnh đột nhiên xông vào, ngăn trước người Lâm Hiền Ngọc.
- Ai nha nha, Mạnh Quảng Lăng, ngươi nhìn qua thì trông rất tốt, làm sao lại thiếu thông minh như vậy, muốn giết một phế vật!
Một tiếng thở dài vang lên, cửa phòng bao bị mở ra, một thân ảnh chậm rãi dậm chân tiến đến.
Chính là Mục Vân!
- Là ngươi?
- Là ngươi!
Lâm Hiền Ngọc cùng Mạnh Quảng Lăng nhìn thấy Mục Vân, đều bị kinh ngạc.
- Là ta, hai vị nhìn qua giống như đều biết ta!
Mục Vân đặt mông ngồi xuống, kẹp lên một miếng xương sườn, gặm.
Hai người bọn họ tự nhiên biết Mục Vân.
Lần trước trong tửu lâu, bọn hắn tận mắt thấy Mục Vân thân trúng bốn kiếm, vốn cho rằng Mục Vân chắn chắc sẽ chết.
Nhưng không nghĩ tới, Mục Vân lại còn sống.
Đối với vị thiếu tộc trưởng Mục gia mới xuất hiện này, hai người cũng không hiểu rất rõ.
- Ngươi tới nơi này làm cái gì?
Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vân, dáng vẻ hắn không thân thiện hỏi.
Mục gia với Lâm gia, từ trước đến nay bất hòa, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc mọi người đều biết.
- Lâm công tử, ta không đến, ngươi sẽ chết!
Mục Vân hoảng sợ nói:
- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, ngươi không cảm kích ta thì thôi, còn trách ta, ngươi muốn chết như vậy?
- Ai...
Mục Vân đột nhiên thở dài nói:
- Đáng tiếc ngươi cứ như vậy chết một lần, vậy lãng phí một vị trí biến thành cường giả danh chấn đại lục!
Hả?
Nghe được lời này của Mục Vân, không chỉ Lâm Hiền Ngọc, ngay cả Mạnh Quảng Lăng cũng kinh ngạc nhìn Mục Vân.
Câu này của Mục Vân có ý gì?
Liên quan tới cái nhìn của Mạnh Quảng Lăng, Mục Vân lười biếng quan tâm, hắn chỉ nhìn thấy một vòng nghi hoặc với một tia hiếu kì xuất hiện trong mắt Lâm Hiền Ngọc, Mục Vân cơ bản xác định, hiện tại, hắn không có đến uổng phí!
Chí ít, trước mắt Lâm Hiền Ngọc còn tràn đầy hi vọng đối với võ đạo.
- Ừ, đúng, vị Mạnh Quảng Lăng, Mạnh công tử này, ngươi có thể đi!
Mục Vân xoay người nói:
- Hôm nay ta ở đây, chắc chắn sẽ không để ngươi giết hắn, muốn giết hắn, chọn thời gian hôm nào khác tới!
- Đã như vậy, cáo từ.
Ngoài dự liệu, Mạnh Quảng Lăng không chút dây dưa dài dòng, lập tức rời đi.
Hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực lần trước của Mục Vân.
Đối mặt bốn tên sát thủ Linh Huyệt cảnh ngũ trọng tinh thông tập sát, hắn tránh thoát một kiếp, mà lại phía sau hắn có hai nha hoàn thiếp thân, như hình với bóng, còn không thể khinh thường.
Dùng thực lực của hắn, không chiếm được ưu thế.
- Người cũng không ngốc!
Nhìn thấy Mạnh Quảng Lăng rời đi, Mục Vân đặt mông ngồi xuống, cũng không nói chuyện, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương xuất hiện từ ngoài cửa, một người đứng sau lưng Mục Vân, một người không ngừng rót rượu cho Mục Vân.
Trôi qua nửa canh giờ, Mục Vân một câu không nói, Lâm Hiền Ngọc cũng ngồi xuống, ngồi lẳng lặng như thế.
Cuối cùng, Lâm Hiền Ngọc vẫn không nhịn được, đứng dậy.
- Câu nói mới vừa rồi kia của ngươi là có ý gì?
- A? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm mất đi mong ước trở thành cường giả, không nghĩ tới ngươi phế vật này còn có suy nghĩ thả lỏng như vậy!
Mục Vân nói chuyện không chút khách khí.
- A, nếu như ngươi đến vì muốn tiếp tục vũ nhục ta, như vậy chúc mừng ngươi, thành công!
- Thành công sao?
Mục Vân lắc đầu:
- Không không không, vũ nhục ngươi là tiếp theo, chẳng lẽ ngươi không biết, người mời chào, trước phải đánh một bàn tay, sau đó lại nặn một cái, như vậy người mời chào được mới sẽ trung thành hơn sao?
- Ngươi ngược lại rất thẳng thắn.
- Cùng loại người như ngươi nói chuyện, trực tiếp tốt hơn nhiều so với quanh co dài dòng đúng không? Nếu không Mạnh Quảng Lăng kia cũng không thể nào thất bại, còn muốn giết ngươi.
- Nói đi, ngươi đến cùng muốn làm gì?
- Đơn giản, ngươi đồng ý ta một điều kiện, ta có thể để ngươi trở thành một trong cường giả tiếng tăm lừng lẫy trên toàn bộ Thiên Vận đại lục.
Là nam nhân đều sẽ tràn ngập tình cảm đối chuyện có được vũ lực cường đại, lại càng không cần phải nói, Lâm Hiền Ngọc đã từng là một nhân tài có tư chất ngút trời.
- Cường giả? Thiên Vận đại lục?
Lâm Hiền Ngọc nhấp một miếng rượu, cười nhạo nói:
- Mục thiếu tộc trưởng, câu nói này, ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Nếu như ngươi có loại năng lực này, chính mình làm gì không đi làm, ngược lại đến giúp đỡ ta?
- Ta tự nhiên có loại năng lực này, chỉ là mục tiêu của ta, không phải cường giả đứng đầu trên Thiên Vận đại lục, mà là Ba Ngàn Tiểu Thế Giới, Ngàn Vạn Đại Thế Giới, thậm chí là thiên địa càng lớn hơn!
Lâm Hiền Ngọc nghe được lời của Mục Vân, hắn ngẩn ngơ.
Ba Ngàn Tiểu Thế Giới, Ngàn Vạn Đại Thế Giới gì đó, hắn không hiểu rõ, thế nhưng giọng điệu lúc Mục Vân nói chuyện, hắn cũng đã từng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất