Chương 10: Tất Cả Tử Sĩ
Vọng Tuyết Ổ là nhã danh của phủ đệ Tạ thị, nằm ở phía tây bắc Lịch Đô phủ, chiếm diện tích khoảng trăm mẫu.
Hôm nay Vọng Tuyết Ổ giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt. Vốn dĩ cưới kế thê sẽ không phô trương lớn như vậy, nhưng từ sau khi bắt đầu mùa đông, thân thể Tạ Hành Tái lại càng ngày càng kém, vì xung hỉ cho hắn mới làm náo nhiệt thêm một ít.
Trong nhà khó có được việc vui lớn như vậy, thái phu nhân Tạ thị đã sớm an vị thu xếp ở chính sảnh Huyền Anh đường, tỳ nữ người hầu ra vào bận rộn nhưng đâu vào đấy.
Ngược lại tân lang Tạ Hành Tái lại có vẻ quạnh quẽ, thậm chí lộ ra vài phần xơ xác.
Tạ Hành Tái lại ngồi trong thư phòng, không ngừng vuốt ve bút đặt trong tay, lo âu trên mặt đã lộ ra trong động tác.
Một tháng trước, hắn nhận được mật thư của Trung Thư Lệnh Thẩm Chấp Trung, muốn hắn ta phụ trách tiếp ứng Lăng An Vương qua Lịch Đô phủ.
Lịch đô phủ là con đường nhất định phải đi qua để qua phương nam, Khúc Lăng Giang hòa vào Trường Giang, người Kỳ không giỏi thủy chiến, chỉ cần tới Trường Giang, đó là phạm vi thế lực của Dục Triều, người Kỳ muốn đuổi theo lại càng khó khăn.
Hai bên truy đuổi và hộ tống đều biết, Lịch Đô phủ là nơi quyết chiến cuối cùng để bao vây Lăng An Vương.
Địa hình Lịch Đô phủ đặc thù, Khúc Lăng giang xuyên qua thành, bến đò ra khỏi thành xuống phía nam chỉ có một, chỉ cần bảo vệ bến đò kia, dù là kẻ nào có mọc cánh cũng khó thoát.
Người Kỳ đã sớm bố trí tai mắt ở Lịch Đô phủ để giám thị nhất cử nhất động trong thành.
Tạ Hành Tái lại nghĩ ra rất nhiều kế hoạch, cuối cùng quyết định mượn danh nghĩa cưới thê tử, dùng đội ngũ đón dâu che giấu tai mắt người khác, tiếp ứng Lăng An Vương ở Hổ Quỳ Sơn, để cho đoàn người bọn họ đi theo đội ngũ đón dâu thần không biết quỷ không hay vào Lịch Đô phủ.
Vì để cho đội ngũ đón dâu có thể đi qua Hổ Quỳ Sơn cốc, hắn phải tìm mối hôn sự này từ Lộ Dương trấn.
Đại Vọng tộc tục huyền cũng không thể qua loa, Lộ Dương trấn có thể đến cửa nhà hắn ta, vả lại trong nhà có nữ nhi vừa độ tuổi, dĩ nhiên chỉ có Tần gia. Cũng may Tần gia rất bằng lòng nên rất nhanh đã định ra hôn sự này.
Nhưng điều khiến Tạ Hành Tái lo lắng chính là, lần trước cùng Điện Tiền Ti Đô Ngu Hậu Bàng Ngộ giao phó xong kế hoạch tiếp ứng, từ đó hắn cũng không liên lạc được với người nữa.
Kỳ binh ép sát, đoàn người Lăng An Vương trốn đông trốn tây trong Hổ Quỳ Sơn, tất cả tin tức về đường lui đều bị chặt đứt. Cho dù có biến cố gì, song phương cũng không thông báo được cho nhau.
Trong trường hợp này, tối kỵ nhất là kế hoạch tiếp ứng bị rò rỉ. Tạ Hành Tái đã làm cực kỳ cẩn thận. Hôm nay chính là ngày thực hiện kế hoạch, thành bại ngay tại một khắc.
Trong lúc Tạ Hành Tái đang lo lắng, Kiều Nhân Chi bưng thuốc đi vào thư phòng. Nàng ấy phát hiện ra tay Tạ Hành Tái lại lạnh vô cùng. Vội vàng dùng tay của mình ủ ấm tay hắn ta, đau lòng an ủi.
“Quan nhân, chờ chút nữa sẽ có tin tức tốt thôi.”
Tạ Hành Tái thở dài, ánh mắt nhìn Kiều Nhân Chi không khỏi áy náy: "Chi Nương, chỉ khổ cho nàng còn phải lo lắng hãi hùng với ta... Ta vốn đã đáp ứng nàng, có nàng ở đây, ta sẽ không cưới kế thê nữa. Nhưng hôm nay lại không giữ lời.”
Kiều Nhân Chi vội vàng lắc đầu: "Phu quân, ta đều hiểu cả mà, đại địch trước mắt, tiểu gia có thể bỏ.”
Tạ Hành Tái cảm kích nắm lấy tay Kiều Nhân Chi. Thê tử trước của hắn ta mất sớm, nhiều năm như vậy đều chỉ có Kiều Nhân Chi ở bên cạnh hắn, ngày đêm hơn mười năm ở bên nhau, nàng ấy là người hiểu hỉ nộ ái ố của hắn ta nhất trên đời này.
Làm bạn với nàng khiến hắn ta an tâm hơn đôi chút, nhưng ngay sau đó, Tạ Tuệ An vô cùng lo lắng vọt vào thư phòng.
Tạ Tuệ An là lục cô nương Tạ gia, không yêu Nữ Hồng chỉ thích đao thương, Tạ Hành Tái không bao giờ gò bó nàng ấy, để mặc cho nàng ấy luyện võ, trong thế gia nữ tử ở Lịch Đô phủ cũng coi như là kinh thế hãi tục. Chẳng qua vào lúc loạn thế, một thân võ nghệ ngày của nàng ấy đã phát huy công dụng.
“Đại ca!”
Kiều Nhân Chi thấy vẻ mặt Tạ Tuệ An không ổn, vội thi lễ rời khỏi phòng: "Ta ra ngoài trông coi.”
Cửa phòng đóng lại, Tạ Tuệ An sốt ruột mở miệng: "Đại ca, có người sáng nay cắm ba cái cuống quýt ở đầu cầu Cam Khê Hổ Quỳ Sơn, đây là phương thức liên lạc khẩn cấp nhất của mật báo, nhưng người của chúng ta chạy tới địa điểm liên lạc lại không đợi được người, đối phương cũng không có truyền ra tin tức gì, muội nghĩ việc này rất kỳ quặc liền nhanh chóng tới báo cho đại ca biết.”
Tạ Hành Tái lại cau mày, sắc mặt tái nhợt, hắn ta trầm mặc một hồi lâu mới quyết định.
“Muội đi qua Quá Vũ Lâu điều tất cả tử sĩ Bỉnh Chúc Ti tới Hổ Quỳ Sơn tiếp ứng.”
Tạ Tuệ An kinh hãi, cho rằng mình nghe lầm: "Đại ca, tất cả tử sĩ ư?”
“Đúng thế, tất cả.”
Nhưng đối phương không truyền ra bất cứ tin tức gì.
"Không có tin tức ngược lại đại diện cho đây là tình huống khẩn cấp nhất, nếu không đối phương sẽ không liên lạc bằng phương thức này. Chỉ sợ kế hoạch hành động đã bị tiết lộ, Sơn Cốc ở Hổ Quỳ Sơn hôm nay chính là cạm bẫy mà người Kỳ bày ra cho chúng ta... Khụ khụ..."
Tạ Hành Tái cố gắng xoa dịu cơn giận, nói tiếp: "Đã không kịp thông báo cho điện hạ nữa rồi, chỉ có thể liều mạng với người Kỳ. Người của chúng ta có thể tổn hại, nhưng tuyệt đối không thể để điện hạ xảy ra bất trắc gì.”
“Đại ca, nếu giao chiến với Kỳ Binh ở sơn cốc, tương đương trực tiếp tuyên chiến với người Kỳ Vương Đình, sợ rằng cả Lịch Đô phủ sẽ gặp tai ương.”
“Tri phủ mở rộng cửa thành để người Kỳ không phí một binh một tốt vào thành, chúng ta chiến hay không chiến thì Lịch Đô phủ đều đã rơi vào tay giặc rồi.”
"Nhưng đại ca... lúc trước không phải huynh đã nói, hiện tại binh lực đang yếu, không phải thời cơ giao chiến, tốt nhất không nên trở mặt với người Kỳ sao?"
“Nếu Tân Đế tổn hại nơi đây, vậy còn trở mặt gì nữa?!”
Tạ Hành Tái gấp đến mức tức giận công tâm, lại ho ra một ngụm máu.
Tạ Tuệ An nhìn thấy cảnh này còn có chút kinh hãi do dự, nhưng Tạ Hành Tái đã hoàn toàn không để ý tới mình.
“Nhanh đi đi!”
Hôm nay Vọng Tuyết Ổ giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt. Vốn dĩ cưới kế thê sẽ không phô trương lớn như vậy, nhưng từ sau khi bắt đầu mùa đông, thân thể Tạ Hành Tái lại càng ngày càng kém, vì xung hỉ cho hắn mới làm náo nhiệt thêm một ít.
Trong nhà khó có được việc vui lớn như vậy, thái phu nhân Tạ thị đã sớm an vị thu xếp ở chính sảnh Huyền Anh đường, tỳ nữ người hầu ra vào bận rộn nhưng đâu vào đấy.
Ngược lại tân lang Tạ Hành Tái lại có vẻ quạnh quẽ, thậm chí lộ ra vài phần xơ xác.
Tạ Hành Tái lại ngồi trong thư phòng, không ngừng vuốt ve bút đặt trong tay, lo âu trên mặt đã lộ ra trong động tác.
Một tháng trước, hắn nhận được mật thư của Trung Thư Lệnh Thẩm Chấp Trung, muốn hắn ta phụ trách tiếp ứng Lăng An Vương qua Lịch Đô phủ.
Lịch đô phủ là con đường nhất định phải đi qua để qua phương nam, Khúc Lăng Giang hòa vào Trường Giang, người Kỳ không giỏi thủy chiến, chỉ cần tới Trường Giang, đó là phạm vi thế lực của Dục Triều, người Kỳ muốn đuổi theo lại càng khó khăn.
Hai bên truy đuổi và hộ tống đều biết, Lịch Đô phủ là nơi quyết chiến cuối cùng để bao vây Lăng An Vương.
Địa hình Lịch Đô phủ đặc thù, Khúc Lăng giang xuyên qua thành, bến đò ra khỏi thành xuống phía nam chỉ có một, chỉ cần bảo vệ bến đò kia, dù là kẻ nào có mọc cánh cũng khó thoát.
Người Kỳ đã sớm bố trí tai mắt ở Lịch Đô phủ để giám thị nhất cử nhất động trong thành.
Tạ Hành Tái lại nghĩ ra rất nhiều kế hoạch, cuối cùng quyết định mượn danh nghĩa cưới thê tử, dùng đội ngũ đón dâu che giấu tai mắt người khác, tiếp ứng Lăng An Vương ở Hổ Quỳ Sơn, để cho đoàn người bọn họ đi theo đội ngũ đón dâu thần không biết quỷ không hay vào Lịch Đô phủ.
Vì để cho đội ngũ đón dâu có thể đi qua Hổ Quỳ Sơn cốc, hắn phải tìm mối hôn sự này từ Lộ Dương trấn.
Đại Vọng tộc tục huyền cũng không thể qua loa, Lộ Dương trấn có thể đến cửa nhà hắn ta, vả lại trong nhà có nữ nhi vừa độ tuổi, dĩ nhiên chỉ có Tần gia. Cũng may Tần gia rất bằng lòng nên rất nhanh đã định ra hôn sự này.
Nhưng điều khiến Tạ Hành Tái lo lắng chính là, lần trước cùng Điện Tiền Ti Đô Ngu Hậu Bàng Ngộ giao phó xong kế hoạch tiếp ứng, từ đó hắn cũng không liên lạc được với người nữa.
Kỳ binh ép sát, đoàn người Lăng An Vương trốn đông trốn tây trong Hổ Quỳ Sơn, tất cả tin tức về đường lui đều bị chặt đứt. Cho dù có biến cố gì, song phương cũng không thông báo được cho nhau.
Trong trường hợp này, tối kỵ nhất là kế hoạch tiếp ứng bị rò rỉ. Tạ Hành Tái đã làm cực kỳ cẩn thận. Hôm nay chính là ngày thực hiện kế hoạch, thành bại ngay tại một khắc.
Trong lúc Tạ Hành Tái đang lo lắng, Kiều Nhân Chi bưng thuốc đi vào thư phòng. Nàng ấy phát hiện ra tay Tạ Hành Tái lại lạnh vô cùng. Vội vàng dùng tay của mình ủ ấm tay hắn ta, đau lòng an ủi.
“Quan nhân, chờ chút nữa sẽ có tin tức tốt thôi.”
Tạ Hành Tái thở dài, ánh mắt nhìn Kiều Nhân Chi không khỏi áy náy: "Chi Nương, chỉ khổ cho nàng còn phải lo lắng hãi hùng với ta... Ta vốn đã đáp ứng nàng, có nàng ở đây, ta sẽ không cưới kế thê nữa. Nhưng hôm nay lại không giữ lời.”
Kiều Nhân Chi vội vàng lắc đầu: "Phu quân, ta đều hiểu cả mà, đại địch trước mắt, tiểu gia có thể bỏ.”
Tạ Hành Tái cảm kích nắm lấy tay Kiều Nhân Chi. Thê tử trước của hắn ta mất sớm, nhiều năm như vậy đều chỉ có Kiều Nhân Chi ở bên cạnh hắn, ngày đêm hơn mười năm ở bên nhau, nàng ấy là người hiểu hỉ nộ ái ố của hắn ta nhất trên đời này.
Làm bạn với nàng khiến hắn ta an tâm hơn đôi chút, nhưng ngay sau đó, Tạ Tuệ An vô cùng lo lắng vọt vào thư phòng.
Tạ Tuệ An là lục cô nương Tạ gia, không yêu Nữ Hồng chỉ thích đao thương, Tạ Hành Tái không bao giờ gò bó nàng ấy, để mặc cho nàng ấy luyện võ, trong thế gia nữ tử ở Lịch Đô phủ cũng coi như là kinh thế hãi tục. Chẳng qua vào lúc loạn thế, một thân võ nghệ ngày của nàng ấy đã phát huy công dụng.
“Đại ca!”
Kiều Nhân Chi thấy vẻ mặt Tạ Tuệ An không ổn, vội thi lễ rời khỏi phòng: "Ta ra ngoài trông coi.”
Cửa phòng đóng lại, Tạ Tuệ An sốt ruột mở miệng: "Đại ca, có người sáng nay cắm ba cái cuống quýt ở đầu cầu Cam Khê Hổ Quỳ Sơn, đây là phương thức liên lạc khẩn cấp nhất của mật báo, nhưng người của chúng ta chạy tới địa điểm liên lạc lại không đợi được người, đối phương cũng không có truyền ra tin tức gì, muội nghĩ việc này rất kỳ quặc liền nhanh chóng tới báo cho đại ca biết.”
Tạ Hành Tái lại cau mày, sắc mặt tái nhợt, hắn ta trầm mặc một hồi lâu mới quyết định.
“Muội đi qua Quá Vũ Lâu điều tất cả tử sĩ Bỉnh Chúc Ti tới Hổ Quỳ Sơn tiếp ứng.”
Tạ Tuệ An kinh hãi, cho rằng mình nghe lầm: "Đại ca, tất cả tử sĩ ư?”
“Đúng thế, tất cả.”
Nhưng đối phương không truyền ra bất cứ tin tức gì.
"Không có tin tức ngược lại đại diện cho đây là tình huống khẩn cấp nhất, nếu không đối phương sẽ không liên lạc bằng phương thức này. Chỉ sợ kế hoạch hành động đã bị tiết lộ, Sơn Cốc ở Hổ Quỳ Sơn hôm nay chính là cạm bẫy mà người Kỳ bày ra cho chúng ta... Khụ khụ..."
Tạ Hành Tái cố gắng xoa dịu cơn giận, nói tiếp: "Đã không kịp thông báo cho điện hạ nữa rồi, chỉ có thể liều mạng với người Kỳ. Người của chúng ta có thể tổn hại, nhưng tuyệt đối không thể để điện hạ xảy ra bất trắc gì.”
“Đại ca, nếu giao chiến với Kỳ Binh ở sơn cốc, tương đương trực tiếp tuyên chiến với người Kỳ Vương Đình, sợ rằng cả Lịch Đô phủ sẽ gặp tai ương.”
“Tri phủ mở rộng cửa thành để người Kỳ không phí một binh một tốt vào thành, chúng ta chiến hay không chiến thì Lịch Đô phủ đều đã rơi vào tay giặc rồi.”
"Nhưng đại ca... lúc trước không phải huynh đã nói, hiện tại binh lực đang yếu, không phải thời cơ giao chiến, tốt nhất không nên trở mặt với người Kỳ sao?"
“Nếu Tân Đế tổn hại nơi đây, vậy còn trở mặt gì nữa?!”
Tạ Hành Tái gấp đến mức tức giận công tâm, lại ho ra một ngụm máu.
Tạ Tuệ An nhìn thấy cảnh này còn có chút kinh hãi do dự, nhưng Tạ Hành Tái đã hoàn toàn không để ý tới mình.
“Nhanh đi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất