Thập Niên 70 Nữ Lưu Manh Xuyên Vào Thân Thể Yếu Ớt
Chương 41: Đến Tận Cửa (2)
Bà ta nghĩ như vậy, cũng phàn nàn như vậy.
Lưu A Mãn nhìn bà ta như nhìn đứa ngốc:
“Trẻ con cướp thì bà đi tìm chúng nó ấy, tìm tôi làm gì, tôi lại không phải mẹ chúng nó!”
Lý Thanh Nhan: “...”
Thật có đạo lý...
Tống Xuân Anh không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu A Mãn kéo Lưu Nhã Lệ về, đóng sầm cửa lại!
Lưu A Mãn hôm nay đã khiến bà ta quá đỗi kinh ngạc, lật đổ nhận thức trước đây, bà ta không khỏi suy nghĩ.
Lưu A Mãn bây giờ, còn có thể ngoan ngoãn gả vào nhà họ Lưu bà ta không?
Lý Thanh Nhan thấy Tống Xuân Anh sa sầm mặt không nói một lời đi về thì nghĩ ngợi một hồi, rồi quay đầu đi về phía đội thanh niên tri thức.
Cô ta vừa đi đến cửa, tiếng trò chuyện rôm rả ở bên trong bỗng im bặt.
"Ồ, đến giờ ăn cơm thì biết quay về rồi à?" Chu Diễm Hồng nhìn cô ta với vẻ mặt không vui:
"Có người lười chết đi được, ngày nào cũng đi loanh quanh, việc gì cũng đẩy cho người khác làm."
Lý Thanh Nhan cười khẩy:
"Cô nói ai đấy, đừng suốt ngày cứ nhắm vào tôi mà nói linh tinh. Tôi chỉ cần làm xong việc đã phân cho mình là được, cô quan tâm ai làm làm gì."
Kiếp trước ở nông thôn, Chu Diễm Hồng này vẫn luôn không ưa cô ta, cứ gây khó dễ cho cô ta.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Chu Diễm Hồng là thanh niên tri thức tốp đầu. Trước khi Lý Thanh Nhan đến Lưu Gia Trang, Chu Diễm Hồng là người đẹp nhất trong số những thanh niên tri thức, bên cạnh luôn có không ít đàn ông nịnh nọt vây quanh. Cô ta là người được mọi người săn đón.
Trong số những người theo đuổi, Chu Diễm Hồng chỉ nhìn Thái Quan Hồng – người luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô ta bằng con mắt khác.
Trong lúc tận hưởng sự ân cần của những người đàn ông khác, Chu Diễm Hồng cũng thầm thương trộm nhớ Thái Quan Hồng.
Tuy nhiên, sự săn đón của mọi người đã giảm đi một nửa kể từ khi Lý Thanh Nhan đến, đặc biệt là Chu Diễm Hồng đã chú ý đến, Thái Quan Hồng mà cô ta thích cũng thường lén quan sát Lý Thanh Nhan mới đến...
Mà điều khiến Chu Diễm Hồng tức điên nhất là, Lý Thanh Nhan luôn tỏ ra thanh cao khinh bỉ trước sự ân cần của người khác.
Trái lại càng khiến hành động trước đây của cô ta trở nên rất mất giá.
"Tôi nói cô không biết xấu hổ, thế mà cô còn vênh váo, dựa vào khuôn mặt hồ ly tinh đi khắp nơi quyến rũ lừa gạt."
Lý Thanh Nhan chế nhạo:
"Đừng có làm người khác cười chết chứ, cuối cùng ai mới là hồ ly tinh đây? Cô cũng đừng có mà chối nữa. Nghe nói kẹp hoa kia của cô là do tên lưu manh bên cạnh tặng đấy. Chẳng phải gói bánh đường trắng trong rương kia của cô cũng là do ông già đó tặng à?"
Thật buồn cười, người phụ nữ này toàn thân đầy mùi hôi thối, còn thích hắt nước bẩn lên người khác.
Đúng vậy, không sai, bây giờ cô ta để người đàn ông khác làm việc giúp mình, nhưng cô ta đã trả tiền rồi.
Còn về Lưu Diệu Đường trước đây, ai dám nhắc đến? Có cô thanh niên tri thức nào mà hắn không tranh giành đi giúp đỡ?
Kể từ khi cô ta được sống lại, mọi thứ đều có thể miễn cưỡng chấp nhận, chỉ có một điều không thể chấp nhận là: dọn chuồng heo.
Kiếp trước, kể từ lúc được phân công, cô ta đã được hỗ trợ làm việc đồng áng trên ruộng, ngày nào cũng hướng mặt cho đất hướng lưng cho trời, mệt không thể tả. Ngày nào cũng có người tính điểm theo dõi thử xem cô ta có lười biếng hay không.
Chưa tới mấy ngày, cô ta đã vô cùng tiều tụy rồi.
Cô ta thực sự không thể chịu nổi nữa, nên đã nhắm vào công việc của người tính điểm. Có điều vừa hay người tính điểm là cháu gái của bí thư thôn. Nếu vậy thì chắc chắn không thể làm được.
Thế là cô ta lại nhắm vào công việc ở trại heo. Trong trại heo chỉ có ba con heo, mỗi ngày chỉ cần đổ cỏ heo mà người khác đã cắt vào chuồng heo cho heo ăn, rồi ba ngày dọn chuồng heo một lần.
So với việc cày ruộng trồng trọt thì việc cho heo ăn này khá nhẹ nhàng. Tuy chỉ có năm điểm công nhưng nó nhẹ nhàng lại không mệt, cho nên rất nhiều người đều tranh nhau làm.
Vì vậy lúc đó, cô ta đã đợi đến khi trời tối, lén mang quà cáp đến nhà người chuyên phụ trách trại heo này.
Thế là cô ta đã thành công ở lại trại heo.
Kiếp trước của cô ta, trước khi tìm được cơ hội trở về thành phố, cô ta vẫn luôn ngoan ngoãn ở lại trại heo.
Chỉ là bây giờ, không được nữa rồi.
Sau khi được sống lại, cô ta đã đi dọn dẹp một lần, thực sự rất hôi, trở về còn toàn mùi phân heo, cực kỳ bẩn.
Hết cách rồi, hưởng thụ hơn nửa đời người, đột nhiên trở về thời kỳ trước giải phóng, còn phải làm công việc cho heo ăn bẩn thỉu hôi hám, cô ta cảm thấy mình không thể nào làm được.
Cho nên cô ta định lén thuê người làm giúp mình.
Kiếp này, cô ta không muốn vất vả như vậy nữa, cũng không muốn mỗi ngày xuất hiện trước mặt Lưu Khải Đăng với dáng vẻ hôi hám.
Lưu A Mãn nhìn bà ta như nhìn đứa ngốc:
“Trẻ con cướp thì bà đi tìm chúng nó ấy, tìm tôi làm gì, tôi lại không phải mẹ chúng nó!”
Lý Thanh Nhan: “...”
Thật có đạo lý...
Tống Xuân Anh không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu A Mãn kéo Lưu Nhã Lệ về, đóng sầm cửa lại!
Lưu A Mãn hôm nay đã khiến bà ta quá đỗi kinh ngạc, lật đổ nhận thức trước đây, bà ta không khỏi suy nghĩ.
Lưu A Mãn bây giờ, còn có thể ngoan ngoãn gả vào nhà họ Lưu bà ta không?
Lý Thanh Nhan thấy Tống Xuân Anh sa sầm mặt không nói một lời đi về thì nghĩ ngợi một hồi, rồi quay đầu đi về phía đội thanh niên tri thức.
Cô ta vừa đi đến cửa, tiếng trò chuyện rôm rả ở bên trong bỗng im bặt.
"Ồ, đến giờ ăn cơm thì biết quay về rồi à?" Chu Diễm Hồng nhìn cô ta với vẻ mặt không vui:
"Có người lười chết đi được, ngày nào cũng đi loanh quanh, việc gì cũng đẩy cho người khác làm."
Lý Thanh Nhan cười khẩy:
"Cô nói ai đấy, đừng suốt ngày cứ nhắm vào tôi mà nói linh tinh. Tôi chỉ cần làm xong việc đã phân cho mình là được, cô quan tâm ai làm làm gì."
Kiếp trước ở nông thôn, Chu Diễm Hồng này vẫn luôn không ưa cô ta, cứ gây khó dễ cho cô ta.
Lý do rất đơn giản, bởi vì Chu Diễm Hồng là thanh niên tri thức tốp đầu. Trước khi Lý Thanh Nhan đến Lưu Gia Trang, Chu Diễm Hồng là người đẹp nhất trong số những thanh niên tri thức, bên cạnh luôn có không ít đàn ông nịnh nọt vây quanh. Cô ta là người được mọi người săn đón.
Trong số những người theo đuổi, Chu Diễm Hồng chỉ nhìn Thái Quan Hồng – người luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô ta bằng con mắt khác.
Trong lúc tận hưởng sự ân cần của những người đàn ông khác, Chu Diễm Hồng cũng thầm thương trộm nhớ Thái Quan Hồng.
Tuy nhiên, sự săn đón của mọi người đã giảm đi một nửa kể từ khi Lý Thanh Nhan đến, đặc biệt là Chu Diễm Hồng đã chú ý đến, Thái Quan Hồng mà cô ta thích cũng thường lén quan sát Lý Thanh Nhan mới đến...
Mà điều khiến Chu Diễm Hồng tức điên nhất là, Lý Thanh Nhan luôn tỏ ra thanh cao khinh bỉ trước sự ân cần của người khác.
Trái lại càng khiến hành động trước đây của cô ta trở nên rất mất giá.
"Tôi nói cô không biết xấu hổ, thế mà cô còn vênh váo, dựa vào khuôn mặt hồ ly tinh đi khắp nơi quyến rũ lừa gạt."
Lý Thanh Nhan chế nhạo:
"Đừng có làm người khác cười chết chứ, cuối cùng ai mới là hồ ly tinh đây? Cô cũng đừng có mà chối nữa. Nghe nói kẹp hoa kia của cô là do tên lưu manh bên cạnh tặng đấy. Chẳng phải gói bánh đường trắng trong rương kia của cô cũng là do ông già đó tặng à?"
Thật buồn cười, người phụ nữ này toàn thân đầy mùi hôi thối, còn thích hắt nước bẩn lên người khác.
Đúng vậy, không sai, bây giờ cô ta để người đàn ông khác làm việc giúp mình, nhưng cô ta đã trả tiền rồi.
Còn về Lưu Diệu Đường trước đây, ai dám nhắc đến? Có cô thanh niên tri thức nào mà hắn không tranh giành đi giúp đỡ?
Kể từ khi cô ta được sống lại, mọi thứ đều có thể miễn cưỡng chấp nhận, chỉ có một điều không thể chấp nhận là: dọn chuồng heo.
Kiếp trước, kể từ lúc được phân công, cô ta đã được hỗ trợ làm việc đồng áng trên ruộng, ngày nào cũng hướng mặt cho đất hướng lưng cho trời, mệt không thể tả. Ngày nào cũng có người tính điểm theo dõi thử xem cô ta có lười biếng hay không.
Chưa tới mấy ngày, cô ta đã vô cùng tiều tụy rồi.
Cô ta thực sự không thể chịu nổi nữa, nên đã nhắm vào công việc của người tính điểm. Có điều vừa hay người tính điểm là cháu gái của bí thư thôn. Nếu vậy thì chắc chắn không thể làm được.
Thế là cô ta lại nhắm vào công việc ở trại heo. Trong trại heo chỉ có ba con heo, mỗi ngày chỉ cần đổ cỏ heo mà người khác đã cắt vào chuồng heo cho heo ăn, rồi ba ngày dọn chuồng heo một lần.
So với việc cày ruộng trồng trọt thì việc cho heo ăn này khá nhẹ nhàng. Tuy chỉ có năm điểm công nhưng nó nhẹ nhàng lại không mệt, cho nên rất nhiều người đều tranh nhau làm.
Vì vậy lúc đó, cô ta đã đợi đến khi trời tối, lén mang quà cáp đến nhà người chuyên phụ trách trại heo này.
Thế là cô ta đã thành công ở lại trại heo.
Kiếp trước của cô ta, trước khi tìm được cơ hội trở về thành phố, cô ta vẫn luôn ngoan ngoãn ở lại trại heo.
Chỉ là bây giờ, không được nữa rồi.
Sau khi được sống lại, cô ta đã đi dọn dẹp một lần, thực sự rất hôi, trở về còn toàn mùi phân heo, cực kỳ bẩn.
Hết cách rồi, hưởng thụ hơn nửa đời người, đột nhiên trở về thời kỳ trước giải phóng, còn phải làm công việc cho heo ăn bẩn thỉu hôi hám, cô ta cảm thấy mình không thể nào làm được.
Cho nên cô ta định lén thuê người làm giúp mình.
Kiếp này, cô ta không muốn vất vả như vậy nữa, cũng không muốn mỗi ngày xuất hiện trước mặt Lưu Khải Đăng với dáng vẻ hôi hám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất