Chương 122: Hút tiền
Trương Tư Nghị suy sụp nói: “Anh dĩ nhiên đăng lên Wechat!”
Đào Phỉ nhún nhún vai: “Không thể đăng sao?”
Trương Tư Nghị: “Tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi thời gian chuẩn bị tâm lý chứ!”
Hành vi của Đào Phỉ khiến cậu trong chớp mắt liên tưởng đến ảnh chụp tự sướng của đối phương và Cố Tiêu mấy ngày hôm trước, vậy chẳng lẽ là Cố Tiêu cũng bị “lừa chụp ảnh” như thế?
Thế nhưng dù Cố Tiêu bị "lừa" thì vẻ mặt vẫn cứ mây nhạt gió thoảng, thản nhiên hờ hững, còn bộ dạng ngu xuẩn của cậu thì tính sao đây? Hơn nữa, khi chụp hình Đào Phỉ vẫn đang cười, ít nhất cũng để cậu cười một cái chứ?
... Chờ chút, điều đó không quan trọng! Quan trọng là anh dựa vào đâu mà bất lịch sự chưa được sự cho phép của tôi đã đăng ảnh chụp tôi lên Wechat của anh! (. 皿 ′)
Đào Phỉ cười xấu xa ôm cổ Trương Tư Nghị: “Cái tôi muốn chính là cảm giác niềm vui bất ngờ không kịp phòng bị!”
Trương Tư Nghị giãy dụa bờ vai, muốn thoát ra - Đây mà là niềm vui bất ngờ á, rõ ràng là kinh sợ bất ngờ thì có!
Đào Phỉ gắt gao ôm, không chịu thả tay ra, còn trơ mặt cười nói: “Làm sao? Tức giận à? Đừng nhỏ mọn như thế! Đàn anh của tôi chụp bức ảnh ngớ ngẩn của cậu treo ở lối vào công ty cậu còn không hề nổi giận, không phải tôi chỉ đăng lên Wechat thôi sao...”
Trong lòng Trương Tư Nghị oán thầm, ông đây có mà không tức giận? Lúc đó ông đây thiếu chút nữa tức vỡ mật đấy!? Nếu không phải cậu sùng bái Cố Tiêu, bây giờ lại thích anh, có lẽ cậu vẫn còn mang thù đến tận ngày hôm nay!
Đào Phỉ cười tiếp tục giải thích: “Hơn nữa bạn của tôi không quen biết cậu, cậu để ý người ta nhìn thấy ảnh chụp làm gì? A, tôi suýt quên mất, bạn chung của hai ta có một mình đàn anh của tôi thôi, chẳng lẽ... cậu để bụng chuyện anh ấy nhìn thấy?”
Vành tai Trương Tư Nghị đỏ ửng, cậu vặn lại: “Tất nhiên là không!”
Kì thật cậu hơi để tâm, cậu sợ Cố Tiêu thấy sẽ hiểu lầm. Nhưng nghĩ lại, Cố Tiêu không theo dõi Đào Phỉ, có thể anh không nhìn thấy nó.
Hơn nữa, cho dù thấy được, Cố Tiêu không giống cậu, anh lý trí và bình tĩnh, hiểu rõ Đào Phỉ là người như thế nào, phỏng chừng không chập mạch giống như cậu, nghi ngờ lung tung, ghen tuông mù mịt.
Nghĩ thế, trong lòng Trương Tư Nghị thở phào một hơi.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị vẫn rất tức giận vì sự tự tiện của Đào Phỉ. Cậu không xấu xí, cũng không phản cảm việc người khác đăng ảnh chụp cậu lên Wechat, nhưng Đào Phỉ có thể chân thành không tính toán một chút sao?
Đào Phỉ thấy giọng điệu của cậu dịu đi, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Chúng ta đi công tác ít nhất một tuần lễ, tôi sẽ chụp rất nhiều ảnh. Cậu không thích tôi như thế, những ngày tiếp theo làm sao tôi có thể chung sống hòa bình với cậu được?”
Trương Tư Nghị trong lòng thầm nghĩ rõ ràng đó là những lời cậu muốn nói, tại sao Đào Phỉ lại nói ra trước?
Nhưng giơ tay không đánh người đang cười, thấy thái độ hòa hảo tốt đẹp của Đào Phỉ, Trương Tư Nghị có chút không đỡ được, chỉ có thể nghiêm túc mà quy định ba điều ước với cậu ta: “Chụp ảnh cũng được, nhưng không được chụp trộm, không được lừa tôi... Còn nữa, ít nhất anh phải chụp tôi đẹp một chút chứ? Nếu không anh có chắc anh không đùa giỡn tôi không?”
Đào Phỉ cười nói: “Ha ha ha, hóa ra cậu chú ý cái này à?” Cậu ta vỗ vai Trương Tư Nghị, nói: “Được được, tôi hiểu rồi, lần sau chắc chắn sẽ chụp ảnh đàng hoàng, khiến cậu trở nên siêu đẹp trai!”
Trương Tư Nghị: “...”
Chất lượng giấc ngủ tối hôm qua rất tốt, sau khi máy bay cất cánh, Trương Tư Nghị không hề cảm thấy mệt mỏi, liền lấy cuốn sách tối qua Cố Tiêu đưa cho cậu từ trong túi sách ra lật xem.
Đào Phỉ nhìn thoáng qua, cười hỏi: “Ơ, sao bây giờ cậu vẫn đọc loại sách này?”
Trương Tư Nghị: “... Sách này thì làm sao?”
Đào Phỉ: “Đây là cuốn sách chúng tôi đọc khi còn là sinh viên năm nhất năm hai.”
Lúc này Trương Tư Nghị mới phản ứng được, Đào Phỉ cũng tốt nghiệp khoa chính quy đại học T.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa hỏi Cố Tiêu những điều này, không khỏi tò mò hỏi Đào Phỉ: “Khoa kiến trúc đại học T là loại gì? Chương trình học của các anh thế nào?”
Đào Phỉ nhăn nhó, dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất đau đớn: “Khoa chính quy ấy mà, năm năm học quả thật giống địa ngục...”
Cậu ta liên tục kể lể than van với Trương Tư Nghị về quá trình bị ngược đãi trong quãng thời gian học đại học của khoa chính quy nhà họ - Hai năm đầu khi mới vào trường phải thực hành các kỹ năng cơ bản cả ngày lẫn đêm, vẽ tay, phác thảo, màu nước và các kỹ năng nghệ thuật khác mà sinh viên khoa học và kỹ thuật chưa bao giờ đụng đến trước đây khiến cho họ sứt đầu mẻ trán. Ngoài ra họ còn phải đọc hết những cuốn sách liệt kê trong ba, bốn trang danh mục dài ngoằng. Khi ấy rất nhiều sách đọc không thể hiểu, phần lớn là ăn tươi nuốt sống đọc thuộc lòng, nhưng vẫn phải xem, nếu không sẽ rớt lại phía sau; Năm thứ ba, phần lớn thời gian ngốn vào việc học thiết kế và phần mềm, thức đến sáng làm mô hình, cày ngày cày đêm; thật vật vả mới lên năm thứ tư và năm thứ năm để đi ra ngoài thực tập kiếm tiền, kết quả vẫn là tầng lớp thấp kém trong các viện và công ty thiết kế, điều bi thảm nhất là thu nhập không tỷ lệ thuận với đầu tư.
“Dù sao sau khi nhập học khoa kiến trúc đại học T, về cơ bản mấy năm học tôi không có ngày nghỉ cuối tuần, nghỉ đông và nghỉ hè đều học tập và làm việc... Nhưng các bạn cùng lớp xung quanh tôi cũng thế, cho nên không có gì để phàn nàn.” Đào Phỉ nhún vai tổng kết.
Trương Tư Nghị bị chấn động, nhớ lại quãng thời gian du học ở nước ngoài của mình. Mặc dù cậu tự nhận là bận rộn nhiều việc, nhưng thật sự còn kém xa so với Đào Phỉ. Ít nhất lúc đó cậu còn có thời gian để xem phim hoạt hình, thậm chí còn thường xuyên đi ra ngoài chơi vào ngày nghỉ.
Chính vì sự thiếu đầu tư vào thời gian và nỗ lực này, mới dẫn đến sự chênh lệch giữa họ, chẳng trách lúc cậu mới vào công ty cậu luôn bị Cố Tiêu trách mắng là "chưa từng học gì cả".
“Cố công... cũng giống thế sao?” Trương Tư Nghị hỏi.
Đào Phỉ liếc nhìn Trương Tư Nghị: “Gần như thế, nhưng anh ấy không giống với người bình thường lắm.”
Trương Tư Nghị: “Không giống với người bình thường lắm? Là ý gì?”
Đào Phỉ chống tay lên, nói: “Hầu hết các sinh viên kiến trúc đều rất nghèo, mặc dù làm thiết kế rất tốt, nhưng thật sự rất nghèo, nói ngắn gọn là không có chỗ mà cũng không có thời gian để kiếm tiền.”
Trương Tư Nghị gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Đào Phỉ đã nghĩ đến việc tìm nơi kiếm tiền, cậu căn bản không hề nghĩ tới, khi đi học chỉ biết tiêu tiền mà thôi.
Đào Phỉ nói xong câu đó rồi tiếp tục: “Nhưng mà đàn anh của tôi chính là một nhóm rất nhỏ trong đó - Anh ấy đặc biệt giàu có!”
Trương Tư Nghị: “... Tự mình kiếm ra?”
“Ừ!” Đào Phỉ mang vẻ mặt ao ước ghen tị nói, “Thành tích chuyên ngành của anh ấy rất tốt, có người nói mới năm nhất năm hai đại học anh ấy đã chen lẫn với anh chị năm ba năm bốn, cùng nhau lập nhóm tham gia cuộc thi thiết kế và giành giải thưởng lớn. Những đàn anh đàn chị này đều phi thường xuất sắc, có lẽ ông bà tổ tiên đời đời nhà họ đều theo nghiệp kiến trúc, ha ha. Dù sao mới lên đại học, anh ấy đã tích lũy được rất nhiều tài nguyên. Thế nhưng những đàn anh đàn chị ưu tú này về sau đều xuất ngoại đi học chuyên sâu, họ vừa đi thì trao lại tất cả tài nguyên trong tay cho đàn anh của tôi... Lúc tôi nhập học, anh ấy đã là sinh viên năm ba, lúc đó ngay cả các giảng viên trong khoa cũng đùa giỡn với bọn tôi, "Chăm chỉ đặt nền móng, nếu thiếu tiền hãy đi gặp sinh viên năm ba Cố Tiêu để tìm việc".”
Trương Tư Nghị đoán mò nói: “Nghe có vẻ giống làm thầu khoán?”
Đào Phỉ kêu lên: “Chẳng phải là thầu khoán còn gì! Lúc còn học đại học anh ấy quen rất nhiều bên mời thầu, thứ nhất là do những đàn anh đàn chị kia cho tài nguyên, thứ hai là chính anh ấy cũng rất tài năng, tham gia rất nhiều cuộc thi, gần như mỗi lần đều giành giải nhất. Trên thực tế, có rất nhiều cuộc thi là do một số nhà xây dựng và bên mời thầu đã mệt mỏi với những bản thiết kế rập khuôn của các viện thiết kế phổ thông đầu tư tổ chức, mục đích là thu hút các thiết kế sáng tạo và khai thác tài năng mới. Đàn anh của tôi quen được không ít bên mời thầu giàu có. Chỉ là không biết anh ấy đào đâu ra nhiều thời gian như thế, làm nhiều việc làm thêm như vậy trong khi vẫn học rất giỏi.”
Trương Tư Nghị: “Nhận việc làm thêm có thể kiếm được bao nhiêu?”
Đào Phỉ: “Tùy trường hợp. Năm thứ tư, lần đầu tiên tôi giúp thầy hướng dẫn làm việc, tôi kiếm được tám nghìn tệ một tháng, tôi cứ tưởng bản thân quá trâu bò rồi. Kết quả là, sau đó tôi cùng làm quy hoạch nhà ở với đàn anh, trong một tháng, một lần anh ấy chia cho tôi năm mươi nghìn tệ!”
Trương Tư Nghị: “!!!”
Đào Phỉ: “Có tin đồn là anh ấy có thể trực tiếp mua được nhà ở khu phố trung tâm của thủ đô sau khi tốt nghiệp đại học. Lúc đầu tôi còn không tin, nghĩ thành phần nói khoác ở đây chiếm đa số, sau đó làm dự án với anh ấy tôi mới tin. Có người nói, năm thứ tư đại học, anh ấy giúp một đại gia người địa phương ở Sơn Tây thiết kế biệt thự, vị đại gia đó trả một trăm nghìn nhân dân tệ phí thiết kế cho anh ấy, trực tiếp đưa thẳng, không hề khấu trừ thuế thu nhập cá nhân... Cậu nghĩ mà xem, khi đó học phí một năm của chúng tôi mới bốn, năm nghìn, chi phí sinh hoạt hàng tháng tối đa là một nghìn tệ. Một trăm nghìn tệ là khái niệm gì? What the fuck, lúc đó một đám con gái trong trường đại học thấy anh ấy thì thét chói tai, thật sự giống như nhìn thấy một tòa núi vàng di động! Quan trọng là tòa núi vàng này còn đẹp trai đến thế...”
Trương Tư Nghị mường tượng, không phát hiện biểu cảm mê trai lộ rõ trên mặt, trời ơi, cậu cũng muốn hét to lên!
Đào Phỉ: “Không chỉ có anh ấy, ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá của anh ấy cũng được thơm lây. Tôi nghe nói ngay từ đầu, những người đó đều là những sinh viên bình thường đến từ khắp nơi trên cả nước. Chờ đến năm tư, năm năm, mấy người bạn cùng phòng của anh ấy ra ngoài đều đã bắt đầu đeo đồng hồ Gucci, toàn ăn ở nhà hàng đắt đỏ nhất!”
Trương Tư Nghị cười khan hai tiếng, chẳng lẽ đây là "một người làm quan, cả họ được nhờ"? Ha ha ha...
Đào Phỉ thở dài, nói, “Dù sao tôi cảm thấy, có một số người trời sinh có thể hút tiền!”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật, nghĩ mình trước đây nói với Hạ Trình Thiên một năm thu nhập của Cố Tiêu khoảng tám trăm nghìn tệ, thật sự thiếu sót rất nhiều.
Cậu còn nhớ rõ có lần Tất Nhạc Nhạc từng nói, Cố Tiêu vừa thi đỗ chứng chỉ kiến trúc sư cấp quốc gia thì từ chối một công việc lương hàng năm là một triệu tệ của một công ty bất động sản nào đó ở Thâm Quyến, lựa chọn vào Không Biên Giới. Hiện tại, rốt cục Trương Tư Nghị có thể hiểu tại sao Cố Tiêu lại làm như thế, bởi lẽ căn bản là người ta không thiếu tiền!
Aiz, vẻ mặt Trương Tư Nghị mong đợi, nghĩ, bao giờ cậu mới có thể "làm quan" cùng Cố Tiêu đây? Cậu cũng muốn kiếm được rất nhiều tiền!
“Không nói chuyện này nữa, người so với người thật làm người ta tức chết, nói nữa càng thêm đau trứng!” Đào Phỉ nhìn về phía Trương Tư Nghị, hỏi, “Cậu học đại học ở nước ngoài là học những gì?”
Trương Tư Nghị suy nghĩ một chút, toát mồ hôi trả lời: “Các khóa học cơ sở cũng giống thế, nhưng tôi không luyện vẽ tay, cũng không đọc nhiều sách như vậy, nghỉ đông và nghỉ hè không ra ngoài thực tập, càng không có làm thêm.” (=_=)
Không chỉ vậy, bởi vì ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp cấp ba, trình độ tiếng Anh của cậu không thể thích ứng với môi trường giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh. Vấn đề về ngôn ngữ đã khiến khởi điểm của họ kém xa sinh viên bản địa.
Môn lịch sử kiến trúc ở học kì đầu tiên, bởi vì nghe không hiểu thuật ngữ chuyên ngành, mỗi lần lên lớp Trương Tư Nghị đều giống như lọt vào sương mù, cậu chỉ có thể ghi âm lại và nghe đi nghe lại nhiều lần. Mãi cho đến năm thứ hai, năm thứ ba tình hình mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Trương Tư Nghị nhắc đến điều này, Đào Phỉ tràn đầy đồng cảm, cậu ta kích động nói: “Tôi cũng thế. Tốt xấu gì ông đây thi IELTS cũng được 7.5, kết quả sau khi ra nước ngoài, một nửa lớp học ở kỳ đầu tiên nghe chẳng hiểu gì cả! Fuck! Mấy ông thầy ngoại quốc nói chậm chút thì chết người sao? Dầu gì cũng nên chăm sóc học sinh quốc tế một chút chứ!”
Sự miêu tả khoa trương của Đào Phỉ khiến Trương Tư Nghị bật cười thành tiếng, cũng phàn nàn theo: “Thật ra tốc độ nói nhanh cũng chẳng sao, một thời gian sau chậm rãi tập làm quen là ổn, quan trọng là, tôi vất vả lắm mới thích ứng được, năm thứ hai, thầy dạy lịch sử chuyển thành một ông người Đức! Anh có thể tưởng tượng ông ấy giảng tiếng Anh bằng giọng Đức không? Ngay cả mấy người bản địa nghe còn thuộn mặt ra chứ đừng nói đến một sinh viên người Trung Quốc như tôi!”
Đào Phỉ vỗ đùi cười nắc nẻ: “Tôi cũng thế, vừa mới thích ứng được thì gặp phải thầy hướng dẫn người Tây Ban Nha, lại biến về ngớ ngẩn trong một giây ha ha ha ha!”
Đào Phỉ nhún nhún vai: “Không thể đăng sao?”
Trương Tư Nghị: “Tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi thời gian chuẩn bị tâm lý chứ!”
Hành vi của Đào Phỉ khiến cậu trong chớp mắt liên tưởng đến ảnh chụp tự sướng của đối phương và Cố Tiêu mấy ngày hôm trước, vậy chẳng lẽ là Cố Tiêu cũng bị “lừa chụp ảnh” như thế?
Thế nhưng dù Cố Tiêu bị "lừa" thì vẻ mặt vẫn cứ mây nhạt gió thoảng, thản nhiên hờ hững, còn bộ dạng ngu xuẩn của cậu thì tính sao đây? Hơn nữa, khi chụp hình Đào Phỉ vẫn đang cười, ít nhất cũng để cậu cười một cái chứ?
... Chờ chút, điều đó không quan trọng! Quan trọng là anh dựa vào đâu mà bất lịch sự chưa được sự cho phép của tôi đã đăng ảnh chụp tôi lên Wechat của anh! (. 皿 ′)
Đào Phỉ cười xấu xa ôm cổ Trương Tư Nghị: “Cái tôi muốn chính là cảm giác niềm vui bất ngờ không kịp phòng bị!”
Trương Tư Nghị giãy dụa bờ vai, muốn thoát ra - Đây mà là niềm vui bất ngờ á, rõ ràng là kinh sợ bất ngờ thì có!
Đào Phỉ gắt gao ôm, không chịu thả tay ra, còn trơ mặt cười nói: “Làm sao? Tức giận à? Đừng nhỏ mọn như thế! Đàn anh của tôi chụp bức ảnh ngớ ngẩn của cậu treo ở lối vào công ty cậu còn không hề nổi giận, không phải tôi chỉ đăng lên Wechat thôi sao...”
Trong lòng Trương Tư Nghị oán thầm, ông đây có mà không tức giận? Lúc đó ông đây thiếu chút nữa tức vỡ mật đấy!? Nếu không phải cậu sùng bái Cố Tiêu, bây giờ lại thích anh, có lẽ cậu vẫn còn mang thù đến tận ngày hôm nay!
Đào Phỉ cười tiếp tục giải thích: “Hơn nữa bạn của tôi không quen biết cậu, cậu để ý người ta nhìn thấy ảnh chụp làm gì? A, tôi suýt quên mất, bạn chung của hai ta có một mình đàn anh của tôi thôi, chẳng lẽ... cậu để bụng chuyện anh ấy nhìn thấy?”
Vành tai Trương Tư Nghị đỏ ửng, cậu vặn lại: “Tất nhiên là không!”
Kì thật cậu hơi để tâm, cậu sợ Cố Tiêu thấy sẽ hiểu lầm. Nhưng nghĩ lại, Cố Tiêu không theo dõi Đào Phỉ, có thể anh không nhìn thấy nó.
Hơn nữa, cho dù thấy được, Cố Tiêu không giống cậu, anh lý trí và bình tĩnh, hiểu rõ Đào Phỉ là người như thế nào, phỏng chừng không chập mạch giống như cậu, nghi ngờ lung tung, ghen tuông mù mịt.
Nghĩ thế, trong lòng Trương Tư Nghị thở phào một hơi.
Tuy nhiên, Trương Tư Nghị vẫn rất tức giận vì sự tự tiện của Đào Phỉ. Cậu không xấu xí, cũng không phản cảm việc người khác đăng ảnh chụp cậu lên Wechat, nhưng Đào Phỉ có thể chân thành không tính toán một chút sao?
Đào Phỉ thấy giọng điệu của cậu dịu đi, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Chúng ta đi công tác ít nhất một tuần lễ, tôi sẽ chụp rất nhiều ảnh. Cậu không thích tôi như thế, những ngày tiếp theo làm sao tôi có thể chung sống hòa bình với cậu được?”
Trương Tư Nghị trong lòng thầm nghĩ rõ ràng đó là những lời cậu muốn nói, tại sao Đào Phỉ lại nói ra trước?
Nhưng giơ tay không đánh người đang cười, thấy thái độ hòa hảo tốt đẹp của Đào Phỉ, Trương Tư Nghị có chút không đỡ được, chỉ có thể nghiêm túc mà quy định ba điều ước với cậu ta: “Chụp ảnh cũng được, nhưng không được chụp trộm, không được lừa tôi... Còn nữa, ít nhất anh phải chụp tôi đẹp một chút chứ? Nếu không anh có chắc anh không đùa giỡn tôi không?”
Đào Phỉ cười nói: “Ha ha ha, hóa ra cậu chú ý cái này à?” Cậu ta vỗ vai Trương Tư Nghị, nói: “Được được, tôi hiểu rồi, lần sau chắc chắn sẽ chụp ảnh đàng hoàng, khiến cậu trở nên siêu đẹp trai!”
Trương Tư Nghị: “...”
Chất lượng giấc ngủ tối hôm qua rất tốt, sau khi máy bay cất cánh, Trương Tư Nghị không hề cảm thấy mệt mỏi, liền lấy cuốn sách tối qua Cố Tiêu đưa cho cậu từ trong túi sách ra lật xem.
Đào Phỉ nhìn thoáng qua, cười hỏi: “Ơ, sao bây giờ cậu vẫn đọc loại sách này?”
Trương Tư Nghị: “... Sách này thì làm sao?”
Đào Phỉ: “Đây là cuốn sách chúng tôi đọc khi còn là sinh viên năm nhất năm hai.”
Lúc này Trương Tư Nghị mới phản ứng được, Đào Phỉ cũng tốt nghiệp khoa chính quy đại học T.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa hỏi Cố Tiêu những điều này, không khỏi tò mò hỏi Đào Phỉ: “Khoa kiến trúc đại học T là loại gì? Chương trình học của các anh thế nào?”
Đào Phỉ nhăn nhó, dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất đau đớn: “Khoa chính quy ấy mà, năm năm học quả thật giống địa ngục...”
Cậu ta liên tục kể lể than van với Trương Tư Nghị về quá trình bị ngược đãi trong quãng thời gian học đại học của khoa chính quy nhà họ - Hai năm đầu khi mới vào trường phải thực hành các kỹ năng cơ bản cả ngày lẫn đêm, vẽ tay, phác thảo, màu nước và các kỹ năng nghệ thuật khác mà sinh viên khoa học và kỹ thuật chưa bao giờ đụng đến trước đây khiến cho họ sứt đầu mẻ trán. Ngoài ra họ còn phải đọc hết những cuốn sách liệt kê trong ba, bốn trang danh mục dài ngoằng. Khi ấy rất nhiều sách đọc không thể hiểu, phần lớn là ăn tươi nuốt sống đọc thuộc lòng, nhưng vẫn phải xem, nếu không sẽ rớt lại phía sau; Năm thứ ba, phần lớn thời gian ngốn vào việc học thiết kế và phần mềm, thức đến sáng làm mô hình, cày ngày cày đêm; thật vật vả mới lên năm thứ tư và năm thứ năm để đi ra ngoài thực tập kiếm tiền, kết quả vẫn là tầng lớp thấp kém trong các viện và công ty thiết kế, điều bi thảm nhất là thu nhập không tỷ lệ thuận với đầu tư.
“Dù sao sau khi nhập học khoa kiến trúc đại học T, về cơ bản mấy năm học tôi không có ngày nghỉ cuối tuần, nghỉ đông và nghỉ hè đều học tập và làm việc... Nhưng các bạn cùng lớp xung quanh tôi cũng thế, cho nên không có gì để phàn nàn.” Đào Phỉ nhún vai tổng kết.
Trương Tư Nghị bị chấn động, nhớ lại quãng thời gian du học ở nước ngoài của mình. Mặc dù cậu tự nhận là bận rộn nhiều việc, nhưng thật sự còn kém xa so với Đào Phỉ. Ít nhất lúc đó cậu còn có thời gian để xem phim hoạt hình, thậm chí còn thường xuyên đi ra ngoài chơi vào ngày nghỉ.
Chính vì sự thiếu đầu tư vào thời gian và nỗ lực này, mới dẫn đến sự chênh lệch giữa họ, chẳng trách lúc cậu mới vào công ty cậu luôn bị Cố Tiêu trách mắng là "chưa từng học gì cả".
“Cố công... cũng giống thế sao?” Trương Tư Nghị hỏi.
Đào Phỉ liếc nhìn Trương Tư Nghị: “Gần như thế, nhưng anh ấy không giống với người bình thường lắm.”
Trương Tư Nghị: “Không giống với người bình thường lắm? Là ý gì?”
Đào Phỉ chống tay lên, nói: “Hầu hết các sinh viên kiến trúc đều rất nghèo, mặc dù làm thiết kế rất tốt, nhưng thật sự rất nghèo, nói ngắn gọn là không có chỗ mà cũng không có thời gian để kiếm tiền.”
Trương Tư Nghị gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Đào Phỉ đã nghĩ đến việc tìm nơi kiếm tiền, cậu căn bản không hề nghĩ tới, khi đi học chỉ biết tiêu tiền mà thôi.
Đào Phỉ nói xong câu đó rồi tiếp tục: “Nhưng mà đàn anh của tôi chính là một nhóm rất nhỏ trong đó - Anh ấy đặc biệt giàu có!”
Trương Tư Nghị: “... Tự mình kiếm ra?”
“Ừ!” Đào Phỉ mang vẻ mặt ao ước ghen tị nói, “Thành tích chuyên ngành của anh ấy rất tốt, có người nói mới năm nhất năm hai đại học anh ấy đã chen lẫn với anh chị năm ba năm bốn, cùng nhau lập nhóm tham gia cuộc thi thiết kế và giành giải thưởng lớn. Những đàn anh đàn chị này đều phi thường xuất sắc, có lẽ ông bà tổ tiên đời đời nhà họ đều theo nghiệp kiến trúc, ha ha. Dù sao mới lên đại học, anh ấy đã tích lũy được rất nhiều tài nguyên. Thế nhưng những đàn anh đàn chị ưu tú này về sau đều xuất ngoại đi học chuyên sâu, họ vừa đi thì trao lại tất cả tài nguyên trong tay cho đàn anh của tôi... Lúc tôi nhập học, anh ấy đã là sinh viên năm ba, lúc đó ngay cả các giảng viên trong khoa cũng đùa giỡn với bọn tôi, "Chăm chỉ đặt nền móng, nếu thiếu tiền hãy đi gặp sinh viên năm ba Cố Tiêu để tìm việc".”
Trương Tư Nghị đoán mò nói: “Nghe có vẻ giống làm thầu khoán?”
Đào Phỉ kêu lên: “Chẳng phải là thầu khoán còn gì! Lúc còn học đại học anh ấy quen rất nhiều bên mời thầu, thứ nhất là do những đàn anh đàn chị kia cho tài nguyên, thứ hai là chính anh ấy cũng rất tài năng, tham gia rất nhiều cuộc thi, gần như mỗi lần đều giành giải nhất. Trên thực tế, có rất nhiều cuộc thi là do một số nhà xây dựng và bên mời thầu đã mệt mỏi với những bản thiết kế rập khuôn của các viện thiết kế phổ thông đầu tư tổ chức, mục đích là thu hút các thiết kế sáng tạo và khai thác tài năng mới. Đàn anh của tôi quen được không ít bên mời thầu giàu có. Chỉ là không biết anh ấy đào đâu ra nhiều thời gian như thế, làm nhiều việc làm thêm như vậy trong khi vẫn học rất giỏi.”
Trương Tư Nghị: “Nhận việc làm thêm có thể kiếm được bao nhiêu?”
Đào Phỉ: “Tùy trường hợp. Năm thứ tư, lần đầu tiên tôi giúp thầy hướng dẫn làm việc, tôi kiếm được tám nghìn tệ một tháng, tôi cứ tưởng bản thân quá trâu bò rồi. Kết quả là, sau đó tôi cùng làm quy hoạch nhà ở với đàn anh, trong một tháng, một lần anh ấy chia cho tôi năm mươi nghìn tệ!”
Trương Tư Nghị: “!!!”
Đào Phỉ: “Có tin đồn là anh ấy có thể trực tiếp mua được nhà ở khu phố trung tâm của thủ đô sau khi tốt nghiệp đại học. Lúc đầu tôi còn không tin, nghĩ thành phần nói khoác ở đây chiếm đa số, sau đó làm dự án với anh ấy tôi mới tin. Có người nói, năm thứ tư đại học, anh ấy giúp một đại gia người địa phương ở Sơn Tây thiết kế biệt thự, vị đại gia đó trả một trăm nghìn nhân dân tệ phí thiết kế cho anh ấy, trực tiếp đưa thẳng, không hề khấu trừ thuế thu nhập cá nhân... Cậu nghĩ mà xem, khi đó học phí một năm của chúng tôi mới bốn, năm nghìn, chi phí sinh hoạt hàng tháng tối đa là một nghìn tệ. Một trăm nghìn tệ là khái niệm gì? What the fuck, lúc đó một đám con gái trong trường đại học thấy anh ấy thì thét chói tai, thật sự giống như nhìn thấy một tòa núi vàng di động! Quan trọng là tòa núi vàng này còn đẹp trai đến thế...”
Trương Tư Nghị mường tượng, không phát hiện biểu cảm mê trai lộ rõ trên mặt, trời ơi, cậu cũng muốn hét to lên!
Đào Phỉ: “Không chỉ có anh ấy, ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá của anh ấy cũng được thơm lây. Tôi nghe nói ngay từ đầu, những người đó đều là những sinh viên bình thường đến từ khắp nơi trên cả nước. Chờ đến năm tư, năm năm, mấy người bạn cùng phòng của anh ấy ra ngoài đều đã bắt đầu đeo đồng hồ Gucci, toàn ăn ở nhà hàng đắt đỏ nhất!”
Trương Tư Nghị cười khan hai tiếng, chẳng lẽ đây là "một người làm quan, cả họ được nhờ"? Ha ha ha...
Đào Phỉ thở dài, nói, “Dù sao tôi cảm thấy, có một số người trời sinh có thể hút tiền!”
Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật, nghĩ mình trước đây nói với Hạ Trình Thiên một năm thu nhập của Cố Tiêu khoảng tám trăm nghìn tệ, thật sự thiếu sót rất nhiều.
Cậu còn nhớ rõ có lần Tất Nhạc Nhạc từng nói, Cố Tiêu vừa thi đỗ chứng chỉ kiến trúc sư cấp quốc gia thì từ chối một công việc lương hàng năm là một triệu tệ của một công ty bất động sản nào đó ở Thâm Quyến, lựa chọn vào Không Biên Giới. Hiện tại, rốt cục Trương Tư Nghị có thể hiểu tại sao Cố Tiêu lại làm như thế, bởi lẽ căn bản là người ta không thiếu tiền!
Aiz, vẻ mặt Trương Tư Nghị mong đợi, nghĩ, bao giờ cậu mới có thể "làm quan" cùng Cố Tiêu đây? Cậu cũng muốn kiếm được rất nhiều tiền!
“Không nói chuyện này nữa, người so với người thật làm người ta tức chết, nói nữa càng thêm đau trứng!” Đào Phỉ nhìn về phía Trương Tư Nghị, hỏi, “Cậu học đại học ở nước ngoài là học những gì?”
Trương Tư Nghị suy nghĩ một chút, toát mồ hôi trả lời: “Các khóa học cơ sở cũng giống thế, nhưng tôi không luyện vẽ tay, cũng không đọc nhiều sách như vậy, nghỉ đông và nghỉ hè không ra ngoài thực tập, càng không có làm thêm.” (=_=)
Không chỉ vậy, bởi vì ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp cấp ba, trình độ tiếng Anh của cậu không thể thích ứng với môi trường giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh. Vấn đề về ngôn ngữ đã khiến khởi điểm của họ kém xa sinh viên bản địa.
Môn lịch sử kiến trúc ở học kì đầu tiên, bởi vì nghe không hiểu thuật ngữ chuyên ngành, mỗi lần lên lớp Trương Tư Nghị đều giống như lọt vào sương mù, cậu chỉ có thể ghi âm lại và nghe đi nghe lại nhiều lần. Mãi cho đến năm thứ hai, năm thứ ba tình hình mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Trương Tư Nghị nhắc đến điều này, Đào Phỉ tràn đầy đồng cảm, cậu ta kích động nói: “Tôi cũng thế. Tốt xấu gì ông đây thi IELTS cũng được 7.5, kết quả sau khi ra nước ngoài, một nửa lớp học ở kỳ đầu tiên nghe chẳng hiểu gì cả! Fuck! Mấy ông thầy ngoại quốc nói chậm chút thì chết người sao? Dầu gì cũng nên chăm sóc học sinh quốc tế một chút chứ!”
Sự miêu tả khoa trương của Đào Phỉ khiến Trương Tư Nghị bật cười thành tiếng, cũng phàn nàn theo: “Thật ra tốc độ nói nhanh cũng chẳng sao, một thời gian sau chậm rãi tập làm quen là ổn, quan trọng là, tôi vất vả lắm mới thích ứng được, năm thứ hai, thầy dạy lịch sử chuyển thành một ông người Đức! Anh có thể tưởng tượng ông ấy giảng tiếng Anh bằng giọng Đức không? Ngay cả mấy người bản địa nghe còn thuộn mặt ra chứ đừng nói đến một sinh viên người Trung Quốc như tôi!”
Đào Phỉ vỗ đùi cười nắc nẻ: “Tôi cũng thế, vừa mới thích ứng được thì gặp phải thầy hướng dẫn người Tây Ban Nha, lại biến về ngớ ngẩn trong một giây ha ha ha ha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất