Chương 146: Mưu tính trước
“Ừ.” Cố Tiêu nhìn cậu, thấy dáng vẻ như vậy của Trương Tư Nghị thật sự quá đáng yêu, khiến anh chỉ muốn ở nhà, không muốn đi đâu hết.
Xoa đầu cậu, Cố Tiêu dặn dò: “Em nhớ phải ăn cơm, có việc gì thì nhắn tin cho anh.”
Sau khi Cố Tiêu đi rồi, Trương Tư Nghị đọc sách và chơi violin một lúc. Đang cảm thấy buồn chán, mẹ cậu gọi điện tới.
“A lô? Mẹ ạ.” Từ sau lần gửi bằng lái xe, hai mẹ con đã không liên lạc trong một thời gian dài, hầu hết thời gian họ thỉnh thoảng để lại tin nhắn trên WeChat. Trương Tư Nghị cũng bận rộn với công việc, cậu thậm chí chưa nói với mẹ cậu chuyện cậu chuyển nhà.
Có thể là sau khi cùng Cố Tiêu một chỗ, cảm thấy tạm thời không còn mặt mũi đối diện ba mẹ, cho nên Trương Tư Nghị vẫn luôn trốn tránh không chủ động nhắc tới.
Bởi vì đang là cuối tuần, nên lần này khi cuộc gọi được kết nối, mẹ Trương ngay lập tức hỏi về tình hình hiện tại của con trai bà và hỏi liệu cậu có rảnh trở về Nam Kinh thăm người thân trong tết Đoan Ngọ (Lễ hội Thuyền rồng) không.
Trương Tư Nghị: “Con không về được vào tết Đoan Ngọ, công ty tổ chức đi Nhật Bản khảo sát học tập, xuất phát vào ngày hai mươi tháng sáu, phải đi mười ngày.”
Mẹ Trương hơi tiếc nuối nhưng lại mừng cho con trai: “Phúc lợi công ty tốt như vậy, còn được du lịch nước ngoài.”
Trương Tư Nghị: “Con nghe nói cứ hai năm một lần.”
Mẹ Trương hỏi tiếp: “Vậy khi nào con rảnh về nhà một chuyến, từ khi ăn tết đến giờ con chưa về, ba mẹ đều nhớ con.”
Trương Tư Nghị nói đùa: “Mẹ nhớ con thì con tin, ba con nhớ con con không thèm tin đâu.”
Mẹ Trương mắng cậu: “Oắt con, có như lời con nói sao! Ông ấy là ba ruột con, làm sao không nhớ con? Gần đây ông ấy hay hỏi mẹ tình huống công việc của con, nhưng công việc của mẹ trong bệnh viện cũng bận, nếu không mẹ đã sớm gọi điện thoại cho con.”
Trương Tư Nghị lẩm bẩm trong lòng, ba con nếu nhớ con thì tại sao không gọi điện thoại cho con, mỗi lần đều kiêu ngạo để mẹ chuyển lời hộ.
Mẹ Trương dừng một chút, lại nói: “Vậy cuối tuần trước tết Đoan Ngọ con có thời gian không?”
“Làm sao ạ?” Trương Tư Nghị nghĩ, cuối tuần trước Lễ hội Thuyền rồng? Vậy không phải là cuối tuần sau sao. Mặc dù trước tết Đoan Ngọ còn phải đi báo cáo, nhưng gần đây tiến độ của cậu và Đào Phỉ khá nhanh, chắc không cần thức đêm tăng ca không biết ngày tháng như trước đó.
Mẹ Trương nói: “Nếu con không bận, cuối tuần sau ba mẹ đến Hải Thành thăm con, đưa chút thức ăn ngon cho con.”
Trương Tư Nghị vừa nghe mẹ cậu nói ba mẹ cậu muốn đến thăm, sợ hãi đến nỗi ngồi thẳng dậy trên sofa, giống như chỉ cần họ đến, chuyện tình cảm của cậu và Cố Tiêu sẽ bị phát hiện!
Mẹ Trương giải thích: “Một người bạn của ba con vừa mới mang một ít cá hố tươi đến. Ba mẹ ăn không hết. Mẹ bảo dì Vương dùng dầu rán cá cho con, con có thể ăn vặt, bình thường cũng có thể ăn với cơm.”
Cá hố chiên giòn vốn là một trong những món ăn Trương Tư Nghị thích ăn nhất, nghe mẹ cậu nói cậu cũng thèm không chịu được, nhưng mà cậu vẫn hơi thấp thỏm, “Hay là cuối tuần sau con về nhà một chuyến.” Trương Tư Nghị nói.
Thực tế ngồi tàu cao tốc trở về nhà rất thuận tiện, thứ bảy xuất phát, ở nhà một đêm, chủ nhật trở lại, coi như đi công tác.
Mẹ Trương nghe xong, liền xác định cuối tuần sau Trương Tư Nghị rảnh rỗi, khuyên cậu: “Hay là con đừng về, mẹ thấy ảnh chụp đi công tác của con thời gian trước trên Wechat, còn có thức đêm tăng ca... Aiz, mẹ đều đau lòng chết rồi. Khó có được cuối tuần hiếm hoi thì về quê hai ngày, con đừng đi qua đi lại làm gì, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ và ba con đến một chuyến, coi như ra ngoài hoạt động chân tay, cứ thế nhé.”
Trương Tư Nghị: “...” Cứ thế nhé!? (= 口 =)
Trương Tư Nghị ngẫm nghĩ, hay là sớm thẳng thắn, tránh chờ ba mẹ đến mới phát hiện cậu và Cố Tiêu ở cùng nhau. Kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt như Cố Tiêu, khó tránh khỏi chột dạ lộ ra sơ hở.
“Mẹ, con nói cho mẹ chuyện này, con chuyển nhà rồi. Bây giờ con ở cùng Cố Tiêu.” Trương Tư Nghị nói xong còn đặc biệt nhấn mạnh một câu, “Cùng thuê.”
Mẹ Trương sững sờ, kinh ngạc nói: “Thật sao? Chuyển nhà lúc nào, sao con không nói gì với mẹ?”
Trương Tư Nghị lúng túng nói: “Không phải con bận sao, chuyển được nửa tháng rồi, mẹ còn nhớ qua tết con từng nói trong nhà bạn học thời đại học trước kia của con xảy ra chuyện không?”
Mẹ Trương: “Nhớ chứ nhớ chứ, cậu bé cùng con thuê phòng.”
Trương Tư Nghị đề cập ngắn gọn chuyện Phó Tín Huy với mẹ cậu, nói: “Về sau cậu ấy ra nước ngoài, không thuê phòng nữa, vừa khéo chỗ Cố Tiêu còn phòng trống, con liền chuyển tới.”
Đầu tiên mẹ Trương bùi ngùi một lúc, sau đó vui vẻ nói: “Tốt lắm, con ở cùng Cố Tiêu là tốt nhất! Các con cùng ngành, lại là đồng hương, trong công việc cậu ấy có thể dạy con, lối sống sinh hoạt hay ẩm thực cũng giống nhau, ở cùng nhà có thể chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa cậu ấy chững chạc chín chắn, con ở lâu với cậu ấy, gần đèn thì rạng, có thể học được nhiều điều tốt.”
Trương Tư Nghị muốn ngất, vốn đang lo lắng mẹ cậu sẽ nghĩ nhiều, xem ra là cậu lo bò trắng răng! Hơn nữa, nghe cách nói và giọng điệu của mẹ cậu, tại sao cậu lại nghe thấy được cảm giác vui mừng khi “gả con gái” đi?
.... Đây, đây chắc chắn là ảo giác của cậu!
Mẹ Trương nói: “Ngoài ra, trong nhà bạn học của con xảy ra loại chuyện đó, nói thật, mẹ và ba con cũng lo lắng cho con. Bây giờ con ở cùng Cố Tiêu thì ba mẹ yên tâm rồi. À đúng rồi, mẹ còn định bảo dì Vương làm cá hố chiên và sốt cua nhiều một chút, cũng mang cho Tiểu Cố. Hiện tại các con ở cùng nhau thì quá tốt rồi, tránh phải đi thêm một chuyến.”
Trương Tư nghị: “...” Xem ra cậu và Cố Tiêu sống cùng nhau khiến mẹ cậu rất vui mừng! Không biết tương lai mẹ cậu biết sự thật thì có vui vẻ như thế không nữa. (=_=)
Hàn huyên thêm vài câu, tán gẫu chút chuyện nhà, hai mẹ con liền cúp điện thoại.
Trương Tư Nghị ngồi yên trên sofa một lát, gửi cho Cố Tiêu tin nhắn Wechat: “Ba mẹ em muốn đến.”
Năm phút sau, Cố Tiêu trả lời: “Cái gì?” Sau đó còn gửi lên biểu cảm “Cáo nhỏ bị sốc”, rồi hỏi một câu: “Lúc nào đến?”
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng sợ hãi cực kỳ hiếm thấy của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị rất vui, giải thích nhanh chóng: “Họ sẽ đến vào cuối tuần tới.”
Cố Tiêu: “...”
Cố Tiêu: “A, vậy quay về rồi bàn.”
Trương Tư Nghị co giật khóe miệng, thế mà anh có thể bình tĩnh lại rất nhanh! Cậu hỏi, “Bữa ăn của anh thế nào? (→ _ →)”
Cố Tiêu: “Vừa ăn xong, anh lấy cớ đi vệ sinh để trả lời tin nhắn của em. Tình hình hơi rắc rối.”
Trương Tư Nghị giật mình, tại sao anh lại bảo tình hình rắc rối? Chẳng lẽ tổng giám đốc thật sự muốn làm mối con gái ông cho Cố Tiêu?
Cố Tiêu: “Trở về sẽ kể với em, anh phải quay lại phòng khách đây.”
“...” Lại là “Trở về rồi bàn”! Mặc dù Trương Tư Nghị có thể hiểu được Cố Tiêu đang làm khách ở nhà người khác, giữ khư khư điện thoại di động để nhắn tin là không quá lịch sự, nhưng anh không thể ném ra một câu “Tình hình hơi rắc rối” rồi mặc cậu lo lắng suông!
Dày vò đợi đến sáu giờ tối, Cố Tiêu mới trở về, Trương Tư Nghị mất cảm giác ngon miệng cả buổi chiều, thấy anh vào cửa liền nhào đến hỏi: “Đến cùng tình hình như thế nào?”
Cố Tiêu thở dài, vẻ mặt mệt mỏi cởi áo khoác xuống, cau mày nói: “Tổng giám đốc quả nhiên có mưu tính trước, nhưng không phải Yến Yến, mà là em họ của Yến Yến, thân phận cô bé kia còn có chút không đơn giản.”
Trương Tư Nghị: “...”
Xoa đầu cậu, Cố Tiêu dặn dò: “Em nhớ phải ăn cơm, có việc gì thì nhắn tin cho anh.”
Sau khi Cố Tiêu đi rồi, Trương Tư Nghị đọc sách và chơi violin một lúc. Đang cảm thấy buồn chán, mẹ cậu gọi điện tới.
“A lô? Mẹ ạ.” Từ sau lần gửi bằng lái xe, hai mẹ con đã không liên lạc trong một thời gian dài, hầu hết thời gian họ thỉnh thoảng để lại tin nhắn trên WeChat. Trương Tư Nghị cũng bận rộn với công việc, cậu thậm chí chưa nói với mẹ cậu chuyện cậu chuyển nhà.
Có thể là sau khi cùng Cố Tiêu một chỗ, cảm thấy tạm thời không còn mặt mũi đối diện ba mẹ, cho nên Trương Tư Nghị vẫn luôn trốn tránh không chủ động nhắc tới.
Bởi vì đang là cuối tuần, nên lần này khi cuộc gọi được kết nối, mẹ Trương ngay lập tức hỏi về tình hình hiện tại của con trai bà và hỏi liệu cậu có rảnh trở về Nam Kinh thăm người thân trong tết Đoan Ngọ (Lễ hội Thuyền rồng) không.
Trương Tư Nghị: “Con không về được vào tết Đoan Ngọ, công ty tổ chức đi Nhật Bản khảo sát học tập, xuất phát vào ngày hai mươi tháng sáu, phải đi mười ngày.”
Mẹ Trương hơi tiếc nuối nhưng lại mừng cho con trai: “Phúc lợi công ty tốt như vậy, còn được du lịch nước ngoài.”
Trương Tư Nghị: “Con nghe nói cứ hai năm một lần.”
Mẹ Trương hỏi tiếp: “Vậy khi nào con rảnh về nhà một chuyến, từ khi ăn tết đến giờ con chưa về, ba mẹ đều nhớ con.”
Trương Tư Nghị nói đùa: “Mẹ nhớ con thì con tin, ba con nhớ con con không thèm tin đâu.”
Mẹ Trương mắng cậu: “Oắt con, có như lời con nói sao! Ông ấy là ba ruột con, làm sao không nhớ con? Gần đây ông ấy hay hỏi mẹ tình huống công việc của con, nhưng công việc của mẹ trong bệnh viện cũng bận, nếu không mẹ đã sớm gọi điện thoại cho con.”
Trương Tư Nghị lẩm bẩm trong lòng, ba con nếu nhớ con thì tại sao không gọi điện thoại cho con, mỗi lần đều kiêu ngạo để mẹ chuyển lời hộ.
Mẹ Trương dừng một chút, lại nói: “Vậy cuối tuần trước tết Đoan Ngọ con có thời gian không?”
“Làm sao ạ?” Trương Tư Nghị nghĩ, cuối tuần trước Lễ hội Thuyền rồng? Vậy không phải là cuối tuần sau sao. Mặc dù trước tết Đoan Ngọ còn phải đi báo cáo, nhưng gần đây tiến độ của cậu và Đào Phỉ khá nhanh, chắc không cần thức đêm tăng ca không biết ngày tháng như trước đó.
Mẹ Trương nói: “Nếu con không bận, cuối tuần sau ba mẹ đến Hải Thành thăm con, đưa chút thức ăn ngon cho con.”
Trương Tư Nghị vừa nghe mẹ cậu nói ba mẹ cậu muốn đến thăm, sợ hãi đến nỗi ngồi thẳng dậy trên sofa, giống như chỉ cần họ đến, chuyện tình cảm của cậu và Cố Tiêu sẽ bị phát hiện!
Mẹ Trương giải thích: “Một người bạn của ba con vừa mới mang một ít cá hố tươi đến. Ba mẹ ăn không hết. Mẹ bảo dì Vương dùng dầu rán cá cho con, con có thể ăn vặt, bình thường cũng có thể ăn với cơm.”
Cá hố chiên giòn vốn là một trong những món ăn Trương Tư Nghị thích ăn nhất, nghe mẹ cậu nói cậu cũng thèm không chịu được, nhưng mà cậu vẫn hơi thấp thỏm, “Hay là cuối tuần sau con về nhà một chuyến.” Trương Tư Nghị nói.
Thực tế ngồi tàu cao tốc trở về nhà rất thuận tiện, thứ bảy xuất phát, ở nhà một đêm, chủ nhật trở lại, coi như đi công tác.
Mẹ Trương nghe xong, liền xác định cuối tuần sau Trương Tư Nghị rảnh rỗi, khuyên cậu: “Hay là con đừng về, mẹ thấy ảnh chụp đi công tác của con thời gian trước trên Wechat, còn có thức đêm tăng ca... Aiz, mẹ đều đau lòng chết rồi. Khó có được cuối tuần hiếm hoi thì về quê hai ngày, con đừng đi qua đi lại làm gì, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ và ba con đến một chuyến, coi như ra ngoài hoạt động chân tay, cứ thế nhé.”
Trương Tư Nghị: “...” Cứ thế nhé!? (= 口 =)
Trương Tư Nghị ngẫm nghĩ, hay là sớm thẳng thắn, tránh chờ ba mẹ đến mới phát hiện cậu và Cố Tiêu ở cùng nhau. Kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt như Cố Tiêu, khó tránh khỏi chột dạ lộ ra sơ hở.
“Mẹ, con nói cho mẹ chuyện này, con chuyển nhà rồi. Bây giờ con ở cùng Cố Tiêu.” Trương Tư Nghị nói xong còn đặc biệt nhấn mạnh một câu, “Cùng thuê.”
Mẹ Trương sững sờ, kinh ngạc nói: “Thật sao? Chuyển nhà lúc nào, sao con không nói gì với mẹ?”
Trương Tư Nghị lúng túng nói: “Không phải con bận sao, chuyển được nửa tháng rồi, mẹ còn nhớ qua tết con từng nói trong nhà bạn học thời đại học trước kia của con xảy ra chuyện không?”
Mẹ Trương: “Nhớ chứ nhớ chứ, cậu bé cùng con thuê phòng.”
Trương Tư Nghị đề cập ngắn gọn chuyện Phó Tín Huy với mẹ cậu, nói: “Về sau cậu ấy ra nước ngoài, không thuê phòng nữa, vừa khéo chỗ Cố Tiêu còn phòng trống, con liền chuyển tới.”
Đầu tiên mẹ Trương bùi ngùi một lúc, sau đó vui vẻ nói: “Tốt lắm, con ở cùng Cố Tiêu là tốt nhất! Các con cùng ngành, lại là đồng hương, trong công việc cậu ấy có thể dạy con, lối sống sinh hoạt hay ẩm thực cũng giống nhau, ở cùng nhà có thể chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa cậu ấy chững chạc chín chắn, con ở lâu với cậu ấy, gần đèn thì rạng, có thể học được nhiều điều tốt.”
Trương Tư Nghị muốn ngất, vốn đang lo lắng mẹ cậu sẽ nghĩ nhiều, xem ra là cậu lo bò trắng răng! Hơn nữa, nghe cách nói và giọng điệu của mẹ cậu, tại sao cậu lại nghe thấy được cảm giác vui mừng khi “gả con gái” đi?
.... Đây, đây chắc chắn là ảo giác của cậu!
Mẹ Trương nói: “Ngoài ra, trong nhà bạn học của con xảy ra loại chuyện đó, nói thật, mẹ và ba con cũng lo lắng cho con. Bây giờ con ở cùng Cố Tiêu thì ba mẹ yên tâm rồi. À đúng rồi, mẹ còn định bảo dì Vương làm cá hố chiên và sốt cua nhiều một chút, cũng mang cho Tiểu Cố. Hiện tại các con ở cùng nhau thì quá tốt rồi, tránh phải đi thêm một chuyến.”
Trương Tư nghị: “...” Xem ra cậu và Cố Tiêu sống cùng nhau khiến mẹ cậu rất vui mừng! Không biết tương lai mẹ cậu biết sự thật thì có vui vẻ như thế không nữa. (=_=)
Hàn huyên thêm vài câu, tán gẫu chút chuyện nhà, hai mẹ con liền cúp điện thoại.
Trương Tư Nghị ngồi yên trên sofa một lát, gửi cho Cố Tiêu tin nhắn Wechat: “Ba mẹ em muốn đến.”
Năm phút sau, Cố Tiêu trả lời: “Cái gì?” Sau đó còn gửi lên biểu cảm “Cáo nhỏ bị sốc”, rồi hỏi một câu: “Lúc nào đến?”
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng sợ hãi cực kỳ hiếm thấy của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị rất vui, giải thích nhanh chóng: “Họ sẽ đến vào cuối tuần tới.”
Cố Tiêu: “...”
Cố Tiêu: “A, vậy quay về rồi bàn.”
Trương Tư Nghị co giật khóe miệng, thế mà anh có thể bình tĩnh lại rất nhanh! Cậu hỏi, “Bữa ăn của anh thế nào? (→ _ →)”
Cố Tiêu: “Vừa ăn xong, anh lấy cớ đi vệ sinh để trả lời tin nhắn của em. Tình hình hơi rắc rối.”
Trương Tư Nghị giật mình, tại sao anh lại bảo tình hình rắc rối? Chẳng lẽ tổng giám đốc thật sự muốn làm mối con gái ông cho Cố Tiêu?
Cố Tiêu: “Trở về sẽ kể với em, anh phải quay lại phòng khách đây.”
“...” Lại là “Trở về rồi bàn”! Mặc dù Trương Tư Nghị có thể hiểu được Cố Tiêu đang làm khách ở nhà người khác, giữ khư khư điện thoại di động để nhắn tin là không quá lịch sự, nhưng anh không thể ném ra một câu “Tình hình hơi rắc rối” rồi mặc cậu lo lắng suông!
Dày vò đợi đến sáu giờ tối, Cố Tiêu mới trở về, Trương Tư Nghị mất cảm giác ngon miệng cả buổi chiều, thấy anh vào cửa liền nhào đến hỏi: “Đến cùng tình hình như thế nào?”
Cố Tiêu thở dài, vẻ mặt mệt mỏi cởi áo khoác xuống, cau mày nói: “Tổng giám đốc quả nhiên có mưu tính trước, nhưng không phải Yến Yến, mà là em họ của Yến Yến, thân phận cô bé kia còn có chút không đơn giản.”
Trương Tư Nghị: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất