Chương 190: Thẳng thắn
Lý do có thể nhận ra là bởi vì Trương Tư Nghị dùng vỏ ốp điện thoại “Vua hải tặc Luffy”, đây cũng là độc nhất vô nhị trong toàn công ty.
Ngược lại, Viên Chí Thành không có phản ứng gì lớn, còn hỏi: “Có thể Trương Tư Nghị bỏ quên ở đây?”
Tất Nhạc Nhạc ngẫm lại cảm thấy rất không có khả năng, điện thoại di động là đồ vật rất riêng tư, xem như để quên, sếp cũng sẽ ngay lập tức trả lại.
Nhưng Tất Nhạc Nhạc không chắc chắn một trăm phần trăm, lỡ may Cố Tiêu dùng vỏ ốp điện thoại giống như của Trương Tư Nghị thì sao?
... Ặc, nghĩ thế càng không thích hợp, chẳng lẽ hai người họ dùng ốp điện thoại tình nhân?
Phì phì phì! Không thể dùng đôi mắt hủ bại nhìn người nào cũng thấy gay! Tất Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, buông tay ra, mặc kệ tài liệu che lại chiếc di động kia.
Điện thoại reo một lúc rồi dừng lại, một lát sau Cố Tiêu trở về, Tất Nhạc Nhạc nhắc nhở: “Sếp, điện thoại di động của anh vừa rồi mới kêu.”
Cố Tiêu liếc nhìn hướng kia một chút rồi “Ừ” một tiếng, nhưng không lập tức lấy ra nhìn. Phản ứng bình tĩnh này khiến Tất Nhạc Nhạc không còn ý muốn tiếp tục ngồi lê đôi mách.
Thảo luận dự án xong, cả hai đồng thời rời khỏi phòng Cố Tiêu, kết quả còn chưa đóng cửa, Tất Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ đến một chuyện chưa nói, lại quay người trở về, ngay lúc này, cô nàng bắt được một cử động kì lạ của Cố Tiêu.
Anh xốc tập tài liệu lên lấy chiếc di động kia ra, nhưng trong khoảnh khắc cô quay đầu đi, nhanh chóng kéo ngăn kéo bàn làm việc ra rồi ném di động vào.
“Còn có chuyện gì?” Cố Tiêu không thay đổi nét mặt hỏi.
“Dạ, Bên A nói rằng viện thiết kế mà họ từng hợp tác đã làm cho họ một phần thiết kế sơ bộ. Họ khá hài lòng, chúng ta có nên tìm cách lấy được phần thiết kế kia không ạ?” Tất Nhạc Nhạc hỏi.
Cố Tiêu: “Không cần thiết, họ chắc là muốn tìm kiếm một phương án khác. Nếu nhìn thiết kế của người khác, các em dễ bị ảnh hưởng, thay vào đó, cứ thuận theo tự nhiên thì hơn.”
Tất Nhạc Nhạc: “Dạ, em hiểu rồi.”
Tất Nhạc Nhạc trở về chỗ ngồi, trong đầu hiện lên động tác giấu điện thoại của Cố Tiêu, cái này không đơn giản chỉ là “Trương Tư Nghị để quên”.
Liếc qua Trương Tư Nghị đang chăm chú vùi đầu làm việc, đầu óc buôn chuyện của Tất Nhạc Nhạc không ngừng quay cuồng chuyển động...
Trong văn phòng thủy tinh, Cố Tiêu lần nữa lấy điện thoại của Trương Tư Nghị từ trong ngăn kéo ra.
Màn hình hiển thị dãy số lạ gọi đến, đồng thời Wechat có thêm hai tin nhắn mới gửi đến.
Bách Duệ: “Cậu đừng dọa tôi.”
Bách Duệ: “Cái gì mà hai người chứ, vừa mới gọi điện cho cậu sao cậu lại không nhận? Ha ha.”
Cố Tiêu bật cười một tiếng, trực tiếp điều chỉnh điện thoại của Trương Tư Nghị sang chế độ im lặng, một lần nữa ném vào ngăn kéo.
Buổi tối tan việc, Cố Tiêu lấy điện thoại di động ra, thấy cả buổi chiều, Bách Duệ lại không kiềm chế nổi mà gọi một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn văn bản và ba tin nhắn WeChat.
Bách Duệ: “Không để ý tôi nữa?”
Bách Duệ: “Nếu không để ý đến tôi tôi đến công ty cậu tìm cậu đấy.”
Bách Duệ: “Cậu tan làm vào mấy giờ?”
Lông mày Cố Tiêu nảy lên, bây giờ theo đuổi người ta đều lưu hành “Hình thức vô lại” rồi sao? Còn chưa quen biết được bao lâu đã vội như vậy, thật kém xa anh lúc trước theo đuổi Trương Tư Nghị.
Cố Tiêu nhanh chóng trả lời: “Không ăn cơm, không có thời gian; Vừa rồi đang bận, không rảnh trả lời; Đừng tìm đến công ty, không quen anh.”
Bách Duệ: “...”
Sau giờ làm việc, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị như thường lệ hẹn gặp nhau ở gần cửa tàu số mười hai trong ga tàu điện ngầm. Đây là chiếc tàu xa tòa nhà văn phòng nhất, cơ hội va chạm với đồng nghiệp là phi thường nhỏ.
Trong giờ cao điểm, thậm chí gần khoang cuối cùng, cũng có rất đông người.
Trương Tư Nghị nhìn thấy Cố Tiêu, hưng phấn xuyên qua đám đông và lao tới trước mặt anh, đưa tay ra nói: “Điện thoại di động.”
Cố Tiêu trả lại điện thoại di động cho cậu. Trương Tư Nghị xem xét ghi chép, hốt hoảng hỏi: “Anh ta còn gọi cả điện thoại nữa ạ?”
Cố Tiêu: “Ừ, anh không nhận, về sau em cứ giữ điện thoại thôi, hôm nay suýt nữa bị Tất Nhạc Nhạc nhìn thấy.”
Trương Tư Nghị: “Vậy anh chàng họ Bách kia lại nhắn tin đến thì làm sao bây giờ?”
Cố Tiêu: “Kiên nhẫn đừng đáp lại là được, em càng để ý đến anh ta, ảnh hưởng của anh ta đối với em càng lớn, em càng bị động; Nếu em không quan tâm, anh ta chính là sự tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Trước đây anh giúp em quản lý điện thoại di động, cũng chỉ là phòng ngừa em bị phân tâm lúc làm việc, cảm xúc của em quá dễ bị người khác kích thích.”
Trương Tư Nghị vỗ tay một cái, Cố Tiêu nói đúng quá rồi! Chẳng trách mỗi lần cậu nói chuyện phiếm với Bách Duệ, cũng cảm thấy mình bị đối phương nắm mũi dắt đi, nhưng lúc nhìn Cố Tiêu đối thoại với Bách Duệ, quyền chủ động lại ở trong tay Cố Tiêu, hóa ra chìa khóa ở một chữ “Nhẫn”!
Cố Tiêu tiện tay vỗ nhẹ vào lưng Trương Tư Nghị, cười nói: “Tóm lại tự mình học cách khống chế đi.”
Trương Tư Nghị nắm chặt nắm tay, nói: “Biết rồi ạ!”
Hôm nay đến lượt Trương Tư Nghị đi đón Cố Diêu, hai người ngồi cùng nhau hai trạm rồi mỗi người mỗi ngã, Cố Tiêu về nhà trước để nấu cơm.
Vừa mới tách khỏi Cố Tiêu, điện thoại đột nhiên rung lên, Trương Tư Nghị lại nhận được tin nhắn của Bách Duệ.
Bách Duệ: “Cùng nhau ăn một bữa cơm chẳng phải sẽ quen?”
Trương Tư Nghị: “...” Nhịn xuống.
Bách Duệ: “Tôi cảm thấy lạ lắm, cậu đang sợ tôi sao? [Mỉm cười]”
Gân xanh trên trán Trương Tư Nghị nổi lên... Nhịn xuống!
Bách Duệ: “Ăn cơm cùng nhau thì có thể thế nào? Cậu sợ tôi đầu độc cậu hay sợ tôi ăn cậu? [Mỉm cười]”
Trương Tư Nghị: “...” Đừng nhắn lại! Nhịn xuống!
...
A a a! Không nhịn được! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trương Tư Nghị: “Ai sợ anh chứ!!”
Vừa gửi tin nhắn kia đi, Trương Tư Nghị lại bắt đầu hối hận vì sự bồng bột của mình!
Ngay khi cậu đang gãi đầu cào má muốn chặt tay, Bách Duệ đột nhiên gửi đến một tin nhắn dài: “Trương Tư Nghị, tôi cảm thấy con người cậu rất thú vị, nên thật tâm muốn kết bạn với cậu. Chỉ là bạn, không có mục đích khác. Nhưng tôi cố gắng giao lưu với cậu lâu như vậy, cậu đều xa cách với tôi, điều này khiến tôi rất có cảm giác thất bại. Nếu cậu không sợ tôi, vậy là ghét tôi sao?”
Trương Tư Nghị nhìn chằm chằm điện thoại di động. Cậu rất muốn thuyết phục bản thân đừng để ý đến người này, nhưng hiện tại thật sự không khống chế được bản tính của mình... Tính cách của cậu vốn là ăn mềm không ăn cứng, còn bẩm sinh thích kết bạn, nhìn Bách Duệ thành thật thẳng thắn nói ra mục đích của anh ta, cậu cũng có chút buông lỏng.
Giãy dục chỉ chốc lát, cuối cùng Trương Tư Nghị cũng bỏ cuộc, quyết định trở lại là chính mình.
“Có một chút ghét.” Trương Tư Nghị nói thẳng.
Bách Duệ: “Tại sao? Bởi vì hai trăm đồng tiền cà phê?”
Trương Tư Nghị đương nhiên không chịu thừa nhận, cho dù lúc trước cách làm của Bách Duệ thật sự hơi dị hợm.
Bách Duệ: “Hay là cậu cảm thấy tôi lừa gạt tình cảm của Nhậm Mộng Huyên?”
Trương Tư Nghị nhìn thấy câu nói này, căm phẫn sục sôi nói: “Anh cũng biết là lừa gạt!?”
Bách Duệ: “Xem ra là nguyên nhân này.”
Trương Tư Nghị: “...” Hơn nữa, người này đang trong quá trình hẹn hò với Nhậm Mộng Huyên lại chạy đến dụ dỗ mình, đồng thời bị Cố Tiêu đoán ra anh ta có thể là gay, cậu có thể không xem anh ta là biến thái mà đề phòng sao?
Bách Duệ: “Ngay từ đầu tôi không có ý định lừa em ấy, là thật sự muốn thử với em ấy.”
Trương Tư Nghị cảm thấy kì lạ, không phải Bách Duệ là gay sao? Cái này mà có thể thử à?
Bách Duệ: “Trước khi hẹn hò với Nhậm Mộng Huyên, tôi đã có một người bạn gái, hai người bạn trai.”
Trương Tư Nghị: “...” Thật nhiều tiền án tiền sự! (=_=)
Bách Duệ: “Người bạn gái đầu tiên khiến tôi nhận ra rằng tôi không hoàn toàn là người dị tính, người bạn trai thứ hai giúp tôi biết về đồng tính luyến ái một cách chính xác, còn người thứ ba... Tôi đã nghĩ là chúng tôi sẽ ở bên nhau trọn đời, nhưng trước đó không lâu cậu ấy vì muốn kết hôn mà rời khỏi tôi. Vừa khéo khi đó gặp Mộng Huyên, tôi muốn thử nghiệm bắt đầu một mối quan hệ mới. Nếu như có thể trở lại con đường "bình thường", cũng xem như là chuyện tốt.”
Trải nghiệm của Bách Duệ khiến Trương Tư Nghị thở dài một chút, nhưng biết rằng trái tim đối phương đã có ràng buộc, cậu ngay lập tức mất đi gánh nặng tâm lý, cũng buông lỏng phòng bị dựng lên từ lâu xuống.
Bách Duệ tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi cố gắng hết sức để phục vụ mọi nhu cầu của em ấy. Tôi thú nhận rằng tôi có lợi dụng em ấy để giúp tôi thoát khỏi nỗi đau của tình yêu tan vỡ, nhưng tôi biết rằng em ấy cũng đang lợi dụng tôi. Em ấy thích tôi, nhưng em ấy càng thích ảo tưởng về một người bạn trai tốt đẹp mà tôi tạo ra cho em ấy. Tôi từng trải lòng mình với em ấy, cũng thử nói chuyện với em ấy về lĩnh vực tôi thích, nhưng em ấy không đủ kiên nhẫn để lắng nghe những điều đó. Cấp độ tâm hồn khác biệt, chúng tôi không thể đi vào nội tâm của nhau, cho nên hẹn hò lâu như vậy, tôi vẫn không thể dành toàn bộ tâm huyết... Hơn nữa, quan trọng nhất là, cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên Ex-boyfriend của tôi.”
Trương Tư Nghị có vẻ hơi khó chịu. Nếu tích hợp trải nghiệm của Bách Duệ vào bản thân và Cố Tiêu, cậu rời bỏ Cố Tiêu để lấy một người phụ nữ khác, hoặc ngược lại là Cố Tiêu vứt bỏ cậu cùng phụ nữ kết hôn... Trời ơi! Làm sao có thể như thế được? Chỉ mới tưởng tượng một chút, Trương Tư Nghị đã đau đớn đến mức không muốn sống!
Bất chợt, cậu hơi thông cảm với Bách Duệ.
Bách Duệ: “Khi tham gia buổi gặp mặt bạn cùng lớp với các cậu, tôi đã lực bất tòng tâm với tình cảm này, nhưng lúc đó trong lòng vẫn do dự... Về sau ở đó gặp cậu, một câu nói của cậu nói với Tô Nguyên, khiến tôi ngẫm lại thấy mình hèn nhát.”
“A? Tại sao?” Trương Tư Nghị có chút không hiểu, những lời nói đó của cậu là khuyên Tô Nguyên đừng từ bỏ kiến trúc, có liên quan gì đến Bách Duệ?
Bách Duệ: “Mặc dù chuyện các cậu nói là truy đuổi nghề nghiệp, nhưng tôi thấy được thái độ dũng cảm tiến tới của cậu đối với bất kỳ chuyện gì, cậu nói "Chúng ta không thể thay đổi thế giới này, nhưng chúng ta có thể kiên trì đi theo con đường của chính mình". Tôi biết lý lẽ của câu nói này, nhưng tận mắt nhìn thấy cậu mãnh liệt khuyên Tô Nguyên như thế, vẫn khiến người ta tràn ngập xúc động.”
Trương Tư Nghị: “...”
Bách Duệ: “Khi đó tôi cũng không ngờ được, tôi sẽ bị thằng nhóc con như cậu "Giáo dục", ha ha.”
Trương Tư Nghị xấu hổ, người này cũng thật là, nói như vậy sớm một chút không phải tốt rồi sao, còn hại cậu suy nghĩ lung tung, kết quả còn tạo một màn hỗn loạn như thế!
Bách Duệ: “Hôm qua tôi đã nói rõ ràng với Nhậm Mộng Huyên, bọn tôi chia tay trong hòa bình. Trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ em ấy không dễ dàng tiếp nhận, may mà thời gian hẹn hò không dài, tôi tin rằng em ấy sẽ khôi phục rất nhanh. Tôi cũng nói với em ấy, nếu như em ấy đồng ý, về sau vẫn là bạn.”
Trương Tư Nghị nhẹ nhàng thở ra, một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Bách Duệ: “Lúc trước tôi tìm cách thêm WeChat của cậu, muốn thu hút sự chú ý của cậu, tôi thừa nhận ban đầu có ý muốn trêu đùa cậu, bởi vì rất tò mò cậu đến cùng là kiểu người như thế nào. [Mỉm cười]”
Nghe được Bách Duệ thẳng thắn về sau, biểu cảm “Mỉm cười” của đối phương cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.
Bách Duệ: “Nhưng sau khi trò chuyện với cậu trong nhiều ngày, tôi phát hiện cậu quá thông minh, có lẽ nên nói EQ cao thì đúng hơn? Mỗi lần đều phá vỡ nhận thức của tôi.”
Trương Tư Nghị thấy anh ta thẳng thừng như thế, cũng không đành lòng tiếp tục lừa anh ta. Cậu thở dài, trả lời: “Tôi cũng nói thật với anh nhé, nói chuyện với anh không phải một mình tôi, tôi có bạn trai, có đôi khi là anh ấy nói chuyện với anh.”
Bách Duệ: “...”
Ngược lại, Viên Chí Thành không có phản ứng gì lớn, còn hỏi: “Có thể Trương Tư Nghị bỏ quên ở đây?”
Tất Nhạc Nhạc ngẫm lại cảm thấy rất không có khả năng, điện thoại di động là đồ vật rất riêng tư, xem như để quên, sếp cũng sẽ ngay lập tức trả lại.
Nhưng Tất Nhạc Nhạc không chắc chắn một trăm phần trăm, lỡ may Cố Tiêu dùng vỏ ốp điện thoại giống như của Trương Tư Nghị thì sao?
... Ặc, nghĩ thế càng không thích hợp, chẳng lẽ hai người họ dùng ốp điện thoại tình nhân?
Phì phì phì! Không thể dùng đôi mắt hủ bại nhìn người nào cũng thấy gay! Tất Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, buông tay ra, mặc kệ tài liệu che lại chiếc di động kia.
Điện thoại reo một lúc rồi dừng lại, một lát sau Cố Tiêu trở về, Tất Nhạc Nhạc nhắc nhở: “Sếp, điện thoại di động của anh vừa rồi mới kêu.”
Cố Tiêu liếc nhìn hướng kia một chút rồi “Ừ” một tiếng, nhưng không lập tức lấy ra nhìn. Phản ứng bình tĩnh này khiến Tất Nhạc Nhạc không còn ý muốn tiếp tục ngồi lê đôi mách.
Thảo luận dự án xong, cả hai đồng thời rời khỏi phòng Cố Tiêu, kết quả còn chưa đóng cửa, Tất Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ đến một chuyện chưa nói, lại quay người trở về, ngay lúc này, cô nàng bắt được một cử động kì lạ của Cố Tiêu.
Anh xốc tập tài liệu lên lấy chiếc di động kia ra, nhưng trong khoảnh khắc cô quay đầu đi, nhanh chóng kéo ngăn kéo bàn làm việc ra rồi ném di động vào.
“Còn có chuyện gì?” Cố Tiêu không thay đổi nét mặt hỏi.
“Dạ, Bên A nói rằng viện thiết kế mà họ từng hợp tác đã làm cho họ một phần thiết kế sơ bộ. Họ khá hài lòng, chúng ta có nên tìm cách lấy được phần thiết kế kia không ạ?” Tất Nhạc Nhạc hỏi.
Cố Tiêu: “Không cần thiết, họ chắc là muốn tìm kiếm một phương án khác. Nếu nhìn thiết kế của người khác, các em dễ bị ảnh hưởng, thay vào đó, cứ thuận theo tự nhiên thì hơn.”
Tất Nhạc Nhạc: “Dạ, em hiểu rồi.”
Tất Nhạc Nhạc trở về chỗ ngồi, trong đầu hiện lên động tác giấu điện thoại của Cố Tiêu, cái này không đơn giản chỉ là “Trương Tư Nghị để quên”.
Liếc qua Trương Tư Nghị đang chăm chú vùi đầu làm việc, đầu óc buôn chuyện của Tất Nhạc Nhạc không ngừng quay cuồng chuyển động...
Trong văn phòng thủy tinh, Cố Tiêu lần nữa lấy điện thoại của Trương Tư Nghị từ trong ngăn kéo ra.
Màn hình hiển thị dãy số lạ gọi đến, đồng thời Wechat có thêm hai tin nhắn mới gửi đến.
Bách Duệ: “Cậu đừng dọa tôi.”
Bách Duệ: “Cái gì mà hai người chứ, vừa mới gọi điện cho cậu sao cậu lại không nhận? Ha ha.”
Cố Tiêu bật cười một tiếng, trực tiếp điều chỉnh điện thoại của Trương Tư Nghị sang chế độ im lặng, một lần nữa ném vào ngăn kéo.
Buổi tối tan việc, Cố Tiêu lấy điện thoại di động ra, thấy cả buổi chiều, Bách Duệ lại không kiềm chế nổi mà gọi một cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn văn bản và ba tin nhắn WeChat.
Bách Duệ: “Không để ý tôi nữa?”
Bách Duệ: “Nếu không để ý đến tôi tôi đến công ty cậu tìm cậu đấy.”
Bách Duệ: “Cậu tan làm vào mấy giờ?”
Lông mày Cố Tiêu nảy lên, bây giờ theo đuổi người ta đều lưu hành “Hình thức vô lại” rồi sao? Còn chưa quen biết được bao lâu đã vội như vậy, thật kém xa anh lúc trước theo đuổi Trương Tư Nghị.
Cố Tiêu nhanh chóng trả lời: “Không ăn cơm, không có thời gian; Vừa rồi đang bận, không rảnh trả lời; Đừng tìm đến công ty, không quen anh.”
Bách Duệ: “...”
Sau giờ làm việc, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị như thường lệ hẹn gặp nhau ở gần cửa tàu số mười hai trong ga tàu điện ngầm. Đây là chiếc tàu xa tòa nhà văn phòng nhất, cơ hội va chạm với đồng nghiệp là phi thường nhỏ.
Trong giờ cao điểm, thậm chí gần khoang cuối cùng, cũng có rất đông người.
Trương Tư Nghị nhìn thấy Cố Tiêu, hưng phấn xuyên qua đám đông và lao tới trước mặt anh, đưa tay ra nói: “Điện thoại di động.”
Cố Tiêu trả lại điện thoại di động cho cậu. Trương Tư Nghị xem xét ghi chép, hốt hoảng hỏi: “Anh ta còn gọi cả điện thoại nữa ạ?”
Cố Tiêu: “Ừ, anh không nhận, về sau em cứ giữ điện thoại thôi, hôm nay suýt nữa bị Tất Nhạc Nhạc nhìn thấy.”
Trương Tư Nghị: “Vậy anh chàng họ Bách kia lại nhắn tin đến thì làm sao bây giờ?”
Cố Tiêu: “Kiên nhẫn đừng đáp lại là được, em càng để ý đến anh ta, ảnh hưởng của anh ta đối với em càng lớn, em càng bị động; Nếu em không quan tâm, anh ta chính là sự tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Trước đây anh giúp em quản lý điện thoại di động, cũng chỉ là phòng ngừa em bị phân tâm lúc làm việc, cảm xúc của em quá dễ bị người khác kích thích.”
Trương Tư Nghị vỗ tay một cái, Cố Tiêu nói đúng quá rồi! Chẳng trách mỗi lần cậu nói chuyện phiếm với Bách Duệ, cũng cảm thấy mình bị đối phương nắm mũi dắt đi, nhưng lúc nhìn Cố Tiêu đối thoại với Bách Duệ, quyền chủ động lại ở trong tay Cố Tiêu, hóa ra chìa khóa ở một chữ “Nhẫn”!
Cố Tiêu tiện tay vỗ nhẹ vào lưng Trương Tư Nghị, cười nói: “Tóm lại tự mình học cách khống chế đi.”
Trương Tư Nghị nắm chặt nắm tay, nói: “Biết rồi ạ!”
Hôm nay đến lượt Trương Tư Nghị đi đón Cố Diêu, hai người ngồi cùng nhau hai trạm rồi mỗi người mỗi ngã, Cố Tiêu về nhà trước để nấu cơm.
Vừa mới tách khỏi Cố Tiêu, điện thoại đột nhiên rung lên, Trương Tư Nghị lại nhận được tin nhắn của Bách Duệ.
Bách Duệ: “Cùng nhau ăn một bữa cơm chẳng phải sẽ quen?”
Trương Tư Nghị: “...” Nhịn xuống.
Bách Duệ: “Tôi cảm thấy lạ lắm, cậu đang sợ tôi sao? [Mỉm cười]”
Gân xanh trên trán Trương Tư Nghị nổi lên... Nhịn xuống!
Bách Duệ: “Ăn cơm cùng nhau thì có thể thế nào? Cậu sợ tôi đầu độc cậu hay sợ tôi ăn cậu? [Mỉm cười]”
Trương Tư Nghị: “...” Đừng nhắn lại! Nhịn xuống!
...
A a a! Không nhịn được! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trương Tư Nghị: “Ai sợ anh chứ!!”
Vừa gửi tin nhắn kia đi, Trương Tư Nghị lại bắt đầu hối hận vì sự bồng bột của mình!
Ngay khi cậu đang gãi đầu cào má muốn chặt tay, Bách Duệ đột nhiên gửi đến một tin nhắn dài: “Trương Tư Nghị, tôi cảm thấy con người cậu rất thú vị, nên thật tâm muốn kết bạn với cậu. Chỉ là bạn, không có mục đích khác. Nhưng tôi cố gắng giao lưu với cậu lâu như vậy, cậu đều xa cách với tôi, điều này khiến tôi rất có cảm giác thất bại. Nếu cậu không sợ tôi, vậy là ghét tôi sao?”
Trương Tư Nghị nhìn chằm chằm điện thoại di động. Cậu rất muốn thuyết phục bản thân đừng để ý đến người này, nhưng hiện tại thật sự không khống chế được bản tính của mình... Tính cách của cậu vốn là ăn mềm không ăn cứng, còn bẩm sinh thích kết bạn, nhìn Bách Duệ thành thật thẳng thắn nói ra mục đích của anh ta, cậu cũng có chút buông lỏng.
Giãy dục chỉ chốc lát, cuối cùng Trương Tư Nghị cũng bỏ cuộc, quyết định trở lại là chính mình.
“Có một chút ghét.” Trương Tư Nghị nói thẳng.
Bách Duệ: “Tại sao? Bởi vì hai trăm đồng tiền cà phê?”
Trương Tư Nghị đương nhiên không chịu thừa nhận, cho dù lúc trước cách làm của Bách Duệ thật sự hơi dị hợm.
Bách Duệ: “Hay là cậu cảm thấy tôi lừa gạt tình cảm của Nhậm Mộng Huyên?”
Trương Tư Nghị nhìn thấy câu nói này, căm phẫn sục sôi nói: “Anh cũng biết là lừa gạt!?”
Bách Duệ: “Xem ra là nguyên nhân này.”
Trương Tư Nghị: “...” Hơn nữa, người này đang trong quá trình hẹn hò với Nhậm Mộng Huyên lại chạy đến dụ dỗ mình, đồng thời bị Cố Tiêu đoán ra anh ta có thể là gay, cậu có thể không xem anh ta là biến thái mà đề phòng sao?
Bách Duệ: “Ngay từ đầu tôi không có ý định lừa em ấy, là thật sự muốn thử với em ấy.”
Trương Tư Nghị cảm thấy kì lạ, không phải Bách Duệ là gay sao? Cái này mà có thể thử à?
Bách Duệ: “Trước khi hẹn hò với Nhậm Mộng Huyên, tôi đã có một người bạn gái, hai người bạn trai.”
Trương Tư Nghị: “...” Thật nhiều tiền án tiền sự! (=_=)
Bách Duệ: “Người bạn gái đầu tiên khiến tôi nhận ra rằng tôi không hoàn toàn là người dị tính, người bạn trai thứ hai giúp tôi biết về đồng tính luyến ái một cách chính xác, còn người thứ ba... Tôi đã nghĩ là chúng tôi sẽ ở bên nhau trọn đời, nhưng trước đó không lâu cậu ấy vì muốn kết hôn mà rời khỏi tôi. Vừa khéo khi đó gặp Mộng Huyên, tôi muốn thử nghiệm bắt đầu một mối quan hệ mới. Nếu như có thể trở lại con đường "bình thường", cũng xem như là chuyện tốt.”
Trải nghiệm của Bách Duệ khiến Trương Tư Nghị thở dài một chút, nhưng biết rằng trái tim đối phương đã có ràng buộc, cậu ngay lập tức mất đi gánh nặng tâm lý, cũng buông lỏng phòng bị dựng lên từ lâu xuống.
Bách Duệ tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi cố gắng hết sức để phục vụ mọi nhu cầu của em ấy. Tôi thú nhận rằng tôi có lợi dụng em ấy để giúp tôi thoát khỏi nỗi đau của tình yêu tan vỡ, nhưng tôi biết rằng em ấy cũng đang lợi dụng tôi. Em ấy thích tôi, nhưng em ấy càng thích ảo tưởng về một người bạn trai tốt đẹp mà tôi tạo ra cho em ấy. Tôi từng trải lòng mình với em ấy, cũng thử nói chuyện với em ấy về lĩnh vực tôi thích, nhưng em ấy không đủ kiên nhẫn để lắng nghe những điều đó. Cấp độ tâm hồn khác biệt, chúng tôi không thể đi vào nội tâm của nhau, cho nên hẹn hò lâu như vậy, tôi vẫn không thể dành toàn bộ tâm huyết... Hơn nữa, quan trọng nhất là, cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên Ex-boyfriend của tôi.”
Trương Tư Nghị có vẻ hơi khó chịu. Nếu tích hợp trải nghiệm của Bách Duệ vào bản thân và Cố Tiêu, cậu rời bỏ Cố Tiêu để lấy một người phụ nữ khác, hoặc ngược lại là Cố Tiêu vứt bỏ cậu cùng phụ nữ kết hôn... Trời ơi! Làm sao có thể như thế được? Chỉ mới tưởng tượng một chút, Trương Tư Nghị đã đau đớn đến mức không muốn sống!
Bất chợt, cậu hơi thông cảm với Bách Duệ.
Bách Duệ: “Khi tham gia buổi gặp mặt bạn cùng lớp với các cậu, tôi đã lực bất tòng tâm với tình cảm này, nhưng lúc đó trong lòng vẫn do dự... Về sau ở đó gặp cậu, một câu nói của cậu nói với Tô Nguyên, khiến tôi ngẫm lại thấy mình hèn nhát.”
“A? Tại sao?” Trương Tư Nghị có chút không hiểu, những lời nói đó của cậu là khuyên Tô Nguyên đừng từ bỏ kiến trúc, có liên quan gì đến Bách Duệ?
Bách Duệ: “Mặc dù chuyện các cậu nói là truy đuổi nghề nghiệp, nhưng tôi thấy được thái độ dũng cảm tiến tới của cậu đối với bất kỳ chuyện gì, cậu nói "Chúng ta không thể thay đổi thế giới này, nhưng chúng ta có thể kiên trì đi theo con đường của chính mình". Tôi biết lý lẽ của câu nói này, nhưng tận mắt nhìn thấy cậu mãnh liệt khuyên Tô Nguyên như thế, vẫn khiến người ta tràn ngập xúc động.”
Trương Tư Nghị: “...”
Bách Duệ: “Khi đó tôi cũng không ngờ được, tôi sẽ bị thằng nhóc con như cậu "Giáo dục", ha ha.”
Trương Tư Nghị xấu hổ, người này cũng thật là, nói như vậy sớm một chút không phải tốt rồi sao, còn hại cậu suy nghĩ lung tung, kết quả còn tạo một màn hỗn loạn như thế!
Bách Duệ: “Hôm qua tôi đã nói rõ ràng với Nhậm Mộng Huyên, bọn tôi chia tay trong hòa bình. Trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ em ấy không dễ dàng tiếp nhận, may mà thời gian hẹn hò không dài, tôi tin rằng em ấy sẽ khôi phục rất nhanh. Tôi cũng nói với em ấy, nếu như em ấy đồng ý, về sau vẫn là bạn.”
Trương Tư Nghị nhẹ nhàng thở ra, một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Bách Duệ: “Lúc trước tôi tìm cách thêm WeChat của cậu, muốn thu hút sự chú ý của cậu, tôi thừa nhận ban đầu có ý muốn trêu đùa cậu, bởi vì rất tò mò cậu đến cùng là kiểu người như thế nào. [Mỉm cười]”
Nghe được Bách Duệ thẳng thắn về sau, biểu cảm “Mỉm cười” của đối phương cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.
Bách Duệ: “Nhưng sau khi trò chuyện với cậu trong nhiều ngày, tôi phát hiện cậu quá thông minh, có lẽ nên nói EQ cao thì đúng hơn? Mỗi lần đều phá vỡ nhận thức của tôi.”
Trương Tư Nghị thấy anh ta thẳng thừng như thế, cũng không đành lòng tiếp tục lừa anh ta. Cậu thở dài, trả lời: “Tôi cũng nói thật với anh nhé, nói chuyện với anh không phải một mình tôi, tôi có bạn trai, có đôi khi là anh ấy nói chuyện với anh.”
Bách Duệ: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất