Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 14: Máu của đồng nam. Xem kịch

Trước Sau
"Hả? Bán... mạng sống?" Người đàn ông giật mình, thất thanh hô lên.

Tiếng hét lớn của anh ta đã thu hút những chàng trai trẻ khỏe mạnh đều nhìn qua.

"Là ai sai khiến ngươi tới đây gây sự?" Tôn đạo trưởng sắc mặt âm trầm mắng mỏ.

Tôi nhấp một ngụm trà phớt lờ ông ta tiếp tục bóc vỏ lạc.

 "Đang nói ngươi đó!" Tôn đạo trưởng cuồng nộ chỉ vào chúng tôi.

“Hét cái gì?” Tôi liếc ông ta một cái, “Lấy hai vạn tệ mua một mạng, cũng đủ rẻ rồi, còn không khiêm tốn một chút.”

“Cái gì mà hai vạn mua được một mạng, ăn nói hàm hồ lừa gạt cái gì đó!” Tôn đạo trưởng gân cổ chửi rủa.

Tôi thấy tất cả mọi người có mặt đều tập trung sang phía tôi, chỉ cười nói: "Mười tám tên đồng nam này đều là con hoang à?"

Trương sư phụ liếc nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái.

"Mày muốn nói cái gì?" Tôn đạo trưởng biến sắc nói.

“Đợi thi pháp xong sẽ phân tán họ ra khắp nhà, mỗi người trấn giữ một phương vị đúng không?” Tôi vừa nói vừa ăn nắmđậu phộng đã bóc ra.

Sắc mặt Tôn đạo trưởng hoàn toàn thay đổi, hắn nhìn tôi thật sâu, lạnh lùng nói: “Mười tám vị hảo hán này đều là ta mời tới trấn trạch. Muốn phá âm khí, đương nhiên phải dùng dương khí, đồng tử thân, đồng tử huyết, có vấn đề gì sao?”

"Quả là một phương pháp tuyệt vời. Đạo trưởng thực sự lợi hại!" Tôi giơ ngón tay cái lên tán đồng.

Tôn đạo trưởng hừ lạnh "Ta là chân tài thực dụng, không cần ngươi ở bên vuốt đuôi ngựa..."

"Vội gì chứ? Tôi không nịnh nọt." Không đợi ông ta nói hết câu, tôi đã ngắt lời: "Ông nói trắng ra đi là chuyển oán hận ban đầu trong nhà sang mười tám vị hảo hán kia, cái bàn tính này làm cũng đủ ác đấy!”

Sắc mặt Tôn đạo trưởng tím tái: “Mày đang nói nhảm cái gì vậy…”

"Nói trúng tim đen rồi phải không? Được rồi, tốt nhất tôi vẫn không nên nói gì nữa, kẻo đắc tội người khác." Nói xong, tôi quay lại tiếp tục bóc đậu phộng.

"Mày..." Tôn đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi, "Thật là nói năng bát nháo!"

Mười tám hán tử lặng lẽ trao đổi ánh mắt có người không nhịn được lên tiếng chất vấn: “Tôn đạo trưởng, những gì cậu ta nói là sự thật sao?”

"Các ngươi bị ngu sao? Tiểu tử này là được sai đến đến gây sự. Tên của sư phụ ta, các ngươi còn chưa nghe qua sao?" Một đệ tử của Tôn đạo trưởng lớn tiếng nói.



“Người họ Tôn này rất nổi tiếng à?” Tôi băn khoăn hỏi Trương sư phụ.

Trương sư lắc đầu, hiển nhiên không rõ ràng lắm.

“Tôn cái quái gì, chưa nghe thấy bao giờ!” người đàn ông đứng đằng sau chúng tôi gào lên thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tiểu Can tử, ngươi còn đứng đó làm gì? Nếu không muốn đầu thai sớm, liền cút tới đây cho ông!" Người đàn ông hét vào mặt một chàng trai trẻ tuổi.

Chàng trai do dự một lúc rồi nói với Tôn đạo trưởng: "Tôi không làm nữa, tôi xin bỏ." Nói xong, liền nhanh nhẹ bước tới chỗ chúng tôi.

Hắn vừa rời đi, mười bảy người còn lại bắt đầu náo động.

"Đứng lại!" Tôn đạo trưởng tức giận hét lớn: "Sao ngươi ngu xuẩn vậy? Sao ta có thể lays danh tiếng của mình đi đùa cợt mạng sống của các ngươi? Mỗi người thêm một vạn, nhanh chóng trở về vị trí!"

Những người đó lúc đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nghe Tôn đạo trưởng nói, tăng thêm một vạn, xung động của bọn họ lập tức dịu đi rất nhiều.

“Đã thống nhất hai vạn tệ, bây giờ lại muốn thêm một vạn?” Lưu mẫu hừ hừ bất mãn.

Sau khi bị Tôn đạo trưởng trừng mắt mới ủ rũ ngậm miệng lại.

"Chỉ là ba vạn tệ, ngươi do dự cái dắm? Nhanh đến đây!" Thấy “Tiểu Can tử” vẫn còn đứng đó, người đàn ông lại mắng xa xả.

Sau khi nghe xong, Tiểu Can tử cuối cùng cũng quyết định chạy vèo sang bên cạnh chúng tôi và nói với người đàn ông: “Anh Thiết Đầu ca, em vẫn nên nghe lời anh.”

"Không phải là lời của tao. Mà là lời của Lâm lão bản!" Người đàn ông tên Thiết Đầu khịt khịt mũi.

"Vâng, vâng, vâng." Tiểu Can tử gật đầu như mổ thóc phụ họa "Cảm tạ Lâm tiên sinh nhắc nhở."

Tôi khoát tay. Những gì tôi vừa nói chỉ dựa trên đạo đức, nếu có người tin thì tai họa sẽ tiêu trừ, không tin thì đành tùy họ.

"Khắp nơi gây sự với bổn tọa! Là ai phái ngươi tới đây? Tới đây muốn làm gì?" Tôn đạo trưởng lao tới trước mặt tôi với ánh mắt u ám nạt nộ.

"Ông nói gì vậy? Tôi đến đây để xem hành pháp thôi." Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên cảm thán.

"Còn ở đây giả ngu, vậy thì đừng thể trách bổn tọa ra tay độc ác!" ánh mắt Tôn đạo trưởng lạnh lùng, vươn bàn tay trái trong ống tay áo lùng nhùng ra.

Đúng lúc này, một người vội vàng chạy vào, lớn tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Còn chưa bắt đầu trấn trạch sao?"

"Hạo nhi, cuối cùng thì con cũng đã về rồi! Mọi chuyện đang yên đang lành thì bị bố vợ con phá hoại rồi." Lưu mẫu nhìn rõ người đến liền chạy ra khóc lóc.



"Bố vợ?" Lưu Hạo sửng sốt một chút, sau đó theo mẹ Lưu đi về phía chúng tôi, đến chỗ Dương đại thúc, cau mày nói: "Sao bố lại đến đây?"

"Con rể, ta... ta tới tìm Tú Ngọc. Mẹ nó bệnh nặng lắm rôi..." Dương đại thúc vội vàng đứng dậy giải thích.

"Ồ, con đã nói Tú Ngọc không có ở nhà, điện thoại cũng không liên lạc được, đợi gọi được sẽ nói cho em ấy biết, sao bố lại còn chạy đến đây?" Lưu Hạo rất không kiên nhẫn ngắt lời.

"Ta...ta..." Dương đại thúc bị nói đến nghẹn ngào lắp bắp nửa ngày không nói thêm được gì.

"Đây là trưởng bối của anh, cái gì mà anh anh tôi tôi, đến nhà anh uống chén trà thì có làm sao?" Tôi không nhịn được tiếp lời.

Lưu Hạo nghe vậy, sắc mặt tối sầm, quay đầu lạnh lùng nhìn tôi: "Mày là cái thá gì..." vừa nói đến đây liền quay sang đánh giá tộ, đồng tử của Lưu Hạo chợt co rút lại, chăm chú nhìn tôi từ đầu đến chân một lúc rồi sửa lời: "Cậu là ai?"

"Đây là Lâm tiên sinh!" Người đàn ông đứng sau lớn tiếng nói.

Giọng nói của hắn thô lớn, tiếng hét này lại đột nhiên vang lên dọa Lưu Hạo giật mình sợ hãi.

“Cậu họ Lâm?” Lưu Hạo khó chịu nhìn tôi, " Cậu tên là gì?”

 “Sao thế? Ông chủ Lưu rất có hứng thú người người họ Lâm à?” Tôi cười hỏi.

“Cũng không đến mức đó.” Thần sắc mặt Lưu Hạo khôi phục tự nhiên, bình tĩnh nói "Bố vợ tôi là người khoan hậu, tôi sợ bị người gian lừa gạt thôi."

"Cái này cậu không cần lo lắng, chúng tôi đều tin tưởng Tiểu Lâm lão đại!" Trương sư phụ có chút không vui khinh khỉnh đáp lại.

“Lâm lão bản?” Lưu Hạo lại liếc nhìn tôi: “Lâm lão bản làm việc trong ngành nào?”

“Cái này thực không cần Lưu lão bản phải bận tâm.” Tôi mỉm cười. Đam Mỹ Hài

Lưu Hạo nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi tới trước mặt Tôn đạo trưởng, nói: "Đạo trưởng, sao còn chưa bắt đầu? Đã qua thời gian định trước rồi!"

"Bị kẻ khác phá hoại, thiếu mất một người!” Tôn đạo trưởng trừng mắt nhìn chúng tôi, hai ba câu đã tóm tắt sự việc cho Lưu Hạo biết.

Lưu Hạo nghe xong cau mày, lẩm bẩm: "Bây giờ ra ngoài tìm người, có kịp được không?"

"Thời gian cấp bách, nếu như để thời điểm này trôi qua sẽ không còn tác dụng nữa." Tôn đạo trưởng lạnh lùng nói.

Lưu Hạo suy nghĩ một chút rồi đi tới tìm Tiêu Can tử: "Tiểu huynh đệ, cậu hẳn là đã nghe qua tên của tôi, Lưu Hạo. Tôi sẽ không bạc đãi các cậu. Cậu đừng tin vào mấy lời xàm ngôn đó, cho dù cậu chưa bao giờ nghe đến danh hào của Tôn đạo trưởng cũng nên tin tưởng nhân phẩm làm người của tôi..."

“Phi!” Còn chưa nghe nói xong Thiết Đầu đã nhổ một ngụm nước bọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau