Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 45:
Đột nhiên từ ông nội trở thành cháu, mẹ kiếp, chênh lệch này có hơi lớn!
Diệp Diệu Đông cắn đầu đũa, chán nản nói: “Cái giỏ con đào buổi sáng đủ để ăn đến ngày mai. Ngày mai không thể đi mò biển tiếp được à? Thứ này còn sợ hết?”
“Mày đi mò?”
"Con đi, con đi. Không phải sáng sớm con cũng đi còn gì?"
Lúc mẹ Diệp đang định nói thêm gì đó thì bà cụ lại đau lòng nói: “Trời nắng nóng quá, ngày mai cháu đi nhớ mang theo mũ, đừng để bị cháy nắng. Ngày mai bà sẽ pha cho cháu một ấm trà đem đi giải khát."
Cha Diệp bất mãn nói: “Đi mò cá thôi mà, nắng được bao nhiêu? Chúng con ở trên thuyền từ sáng đến tối cũng không nói gì. Chỉ có anh là bận."
Diệp Diệu Đông: Oan chết đi được… Anh chưa nói gì đấy, được chứ?
"Con làm việc quen rồi, Đông Tử da mềm thịt mềm, sao có thể so sánh được? Nó nói ngày mai nó sẽ đi mò cá, lúc này để thằng bé ăn thêm hai miếng không được à? Cái này cũng không tốn tiền."
Cha Diệp cũng cảm thấy bất lực trước bà cụ: "Mẹ cứ chiều nó đi!"
“Có thể ăn là phúc. Chỉ cần con cháu nhà chúng ta khỏe mạnh bình an là được. Thích thì ăn nhiều một chút, ăn xong ngày mai chúng ta lại mò thêm là được.”
"Haiz."
Cha mẹ anh chướng mắt anh đến mức nào, trước đây sao anh lại mặt dày làm như không nhìn thấy, tiếp tục làm theo ý của mình được chứ?
Dù sao bây giờ anh không được, chỉ ăn hai miếng rồi xuống bàn.
Súc miệng xong, anh ném gáo nước sang một bên, nhìn thấy hai chậu nghêu cát lớn đang duỗi dài xúc tu trên bếp, trong thùng còn có nửa thùng nằm trên mặt đất, cả hai cái cũng đều duỗi thẳng râu.
Nhiều người sức lực lớn, thu hoạch thật sự không ít. Chỉ mới ba tiếng đồng hồ đã có thể đào được nhiều như vậy. Nhưng trong nhà nhiều người, tiêu hao không đủ, ước chừng chỉ đủ cho hai, ba ngày.
“Mẹ, mẹ đặc biệt đem nước biển về nuôi sao?”
"Không thì sao?"
Anh dứt khoát im miệng!
Nếu nói dùng muối pha với nước máy là được thì chắc chắn sẽ bị mắng nữa!
Thứ bọn họ ăn bây giờ là muối thô do người ta nhặt về bán, giá không hề rẻ, làm sao mẹ anh có thể trộn muối với nước để nuôi nghêu? Bà thà đi bộ mười phút ra bãi biển để xách một xô nước biển về nuôi còn hơn.
“Anh đi đi, em đi tìm khăn lau.”
Diệp Diệu Đông bị vợ kéo nên không ở trong phòng nữa mà trực tiếp dời ghế bành đến ngồi dưới bóng cây trước cửa.
Diệp Diệu Đông cắn đầu đũa, chán nản nói: “Cái giỏ con đào buổi sáng đủ để ăn đến ngày mai. Ngày mai không thể đi mò biển tiếp được à? Thứ này còn sợ hết?”
“Mày đi mò?”
"Con đi, con đi. Không phải sáng sớm con cũng đi còn gì?"
Lúc mẹ Diệp đang định nói thêm gì đó thì bà cụ lại đau lòng nói: “Trời nắng nóng quá, ngày mai cháu đi nhớ mang theo mũ, đừng để bị cháy nắng. Ngày mai bà sẽ pha cho cháu một ấm trà đem đi giải khát."
Cha Diệp bất mãn nói: “Đi mò cá thôi mà, nắng được bao nhiêu? Chúng con ở trên thuyền từ sáng đến tối cũng không nói gì. Chỉ có anh là bận."
Diệp Diệu Đông: Oan chết đi được… Anh chưa nói gì đấy, được chứ?
"Con làm việc quen rồi, Đông Tử da mềm thịt mềm, sao có thể so sánh được? Nó nói ngày mai nó sẽ đi mò cá, lúc này để thằng bé ăn thêm hai miếng không được à? Cái này cũng không tốn tiền."
Cha Diệp cũng cảm thấy bất lực trước bà cụ: "Mẹ cứ chiều nó đi!"
“Có thể ăn là phúc. Chỉ cần con cháu nhà chúng ta khỏe mạnh bình an là được. Thích thì ăn nhiều một chút, ăn xong ngày mai chúng ta lại mò thêm là được.”
"Haiz."
Cha mẹ anh chướng mắt anh đến mức nào, trước đây sao anh lại mặt dày làm như không nhìn thấy, tiếp tục làm theo ý của mình được chứ?
Dù sao bây giờ anh không được, chỉ ăn hai miếng rồi xuống bàn.
Súc miệng xong, anh ném gáo nước sang một bên, nhìn thấy hai chậu nghêu cát lớn đang duỗi dài xúc tu trên bếp, trong thùng còn có nửa thùng nằm trên mặt đất, cả hai cái cũng đều duỗi thẳng râu.
Nhiều người sức lực lớn, thu hoạch thật sự không ít. Chỉ mới ba tiếng đồng hồ đã có thể đào được nhiều như vậy. Nhưng trong nhà nhiều người, tiêu hao không đủ, ước chừng chỉ đủ cho hai, ba ngày.
“Mẹ, mẹ đặc biệt đem nước biển về nuôi sao?”
"Không thì sao?"
Anh dứt khoát im miệng!
Nếu nói dùng muối pha với nước máy là được thì chắc chắn sẽ bị mắng nữa!
Thứ bọn họ ăn bây giờ là muối thô do người ta nhặt về bán, giá không hề rẻ, làm sao mẹ anh có thể trộn muối với nước để nuôi nghêu? Bà thà đi bộ mười phút ra bãi biển để xách một xô nước biển về nuôi còn hơn.
“Anh đi đi, em đi tìm khăn lau.”
Diệp Diệu Đông bị vợ kéo nên không ở trong phòng nữa mà trực tiếp dời ghế bành đến ngồi dưới bóng cây trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất