[Thập Niên 70] Nữ Trí Thức Quá Chủ Động, Tháo Hán Chịu Không Nổi
Chương 39: Lái Xe
"Cô… không được như vậy nữa."
Tần Việt cảm thấy mình như quả bóng bị chọc thủng, không còn chút khí lực nào.
Nhưng Giang Nghênh Tuyết lại nói: "Mặc dù anh sẽ không bị ốm nhưng tắm mưa vẫn sẽ khó chịu. Em hiểu ý anh rồi, lần sau nếu gặp chuyện như vậy em sẽ nhớ mang theo ô."
Tần Việt nghe vậy, trong lòng không khỏi đập thình thịch.
Sống qua ngày mọi người chỉ lo sinh tồn, không ai quan tâm anh có khó chịu hay không, một người lao động như anh ăn những thức ăn khô nhất trong nhà, cũng phải làm những công việc vất vả nhất.
Nhưng người trước mặt lại sợ anh chịu khổ, bất chấp mưa to đến đưa áo mưa cho anh.
Trong lòng Tần Việt gợn sóng, rất khó không nghĩ nhiều nhưng Giang Nghênh Tuyết nói rất nghiêm túc, giống như đang họp hành để phân tích tổng kết kinh nghiệm.
"Được rồi, mau về ngủ đi."
Trong lòng Tần Việt rối bời.
Giang Nghênh Tuyết ôm áo mưa và ống tay áo trở về phòng.
Mưa rơi trên cửa sổ, tiếng mưa rất lớn nhưng Giang Nghênh Tuyết nghe lại thấy an tâm lạ thường.
-----
Sáng hôm sau trời vẫn mưa phùn, nghe loa phát thanh ở giữa làng nói hôm nay không đi làm.
Giang Nghênh Tuyết vui mừng hét lên ngay tại nhà.
Kim Hạ vừa buồn cười vừa bất lực: "Được nghỉ mà vui thế, mới đi làm có mấy ngày chứ?"
"Dì ơi, mấy ngày này con thấy như sống bằng nửa đời người rồi." Giang Nghênh Tuyết đáng thương nói.
Nhà họ Tần không đi làm thì không ăn sáng nhưng Kim Hạ vì Giang Nghênh Tuyết, vẫn hấp vài củ khoai lang, bưng ra một đĩa dưa muối nhỏ để ăn lót dạ.
Ăn sáng xong, Kim Hạ nghe thấy bên ngoài ồn ào liền thò đầu ra ngoài để nghe ngóng.
"Chị Cúc, sao thế, chị đi đâu vậy?"
"Tống lão tam ở thôn Sa Điền lái về một chiếc máy kéo, mới tinh, mau ra sân ủy ban xã xem nào!"
Người ở cửa nói xong, vội vàng đi mất.
Kim Hạ nghe vậy cũng thấy hứng thú, liền gọi vào trong: "Tiểu Giang, con đã thấy máy kéo bao giờ chưa?"
"Con ít thấy lắm." Giang Nghênh Tuyết lắc đầu.
"Thế thì đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử." Hôm nay nghỉ, hiếm khi được rảnh rỗi.
"Dì đợi con một chút, con đi lấy ô."
Giang Nghênh Tuyết nói rồi lấy trong nhà ra một chiếc ô kẻ màu tím đỏ. Cô muốn cùng Kim Hạ che chung nhưng Kim Hạ đẩy ra, cười nói:
"Mưa phùn thế này con tự che đi, dì ngại lắm."
Giang Nghênh Tuyết đành một mình đứng dưới ô.
Công xã Hổ Sơn gồm ba đội sản xuất, văn phòng công xã ở thôn Sa Điền ở giữa, muốn đi xem náo nhiệt phải vòng qua một ngọn núi.
Sân ủy ban xã có đỗ một chiếc máy kéo có đầu xe màu đỏ, không lớn lắm, thùng xe nhiều nhất chỉ chở được mười người nhưng đối với dân làng trong đại đội thì đó đã là phương tiện đi lại sang trọng rồi.
"Chúng ta cũng có máy kéo rồi! Sau này đi lại giữa xã và thị trấn sẽ tiện hơn nhiều."
Dân làng thôn Thạch Lĩnh nhìn mà phát thèm, thôn của họ nằm ở rìa thị trấn, đi đến thị trấn có khi còn đi thủng giày, nếu được ngồi máy kéo đi thì sướng biết mấy!
"Xì, thôn các người có ai biết lái không? Phải là anh Đồng của thôn chúng tôi mới lái được, thôn các người không có lái xe thì căn bản không dùng được!"
Dân làng thôn Sa Điền hừ một tiếng, có lái xe ở thôn mình là chuyện rất vinh dự.
Sau này nếu các thôn khác có việc gì vẫn phải đến nhờ họ.
"Không biết lái thì chúng tôi không học được à? Đừng tưởng công xã là do thôn Sa Điền các người mở, chiếc máy kéo này vốn là của ba thôn!"
Nói thì nói vậy nhưng chiếc máy kéo này không phải ai muốn lái là lái được.
"Tôi biết lái!"
Trong đám đông vang lên một giọng nói, mọi người theo tiếng nhìn lại, là Hạ Hồng Lâm hào hứng giơ tay.
Hắn ta dưới sự chứng kiến của mọi người, đi đến trước mặt Tần Hồng Quân: "Đại đội trưởng, tôi cũng biết lái máy kéo, thôn chúng ta cũng có lái xe!"
Việc Hạ Hồng Lâm vì Giang Nghênh Tuyết mà từ bỏ công việc về quê, dân làng thôn Thạch Lĩnh đều biết nhưng trước đây hắn làm nghề gì thì chưa truyền ra ngoài.
Tần Việt cảm thấy mình như quả bóng bị chọc thủng, không còn chút khí lực nào.
Nhưng Giang Nghênh Tuyết lại nói: "Mặc dù anh sẽ không bị ốm nhưng tắm mưa vẫn sẽ khó chịu. Em hiểu ý anh rồi, lần sau nếu gặp chuyện như vậy em sẽ nhớ mang theo ô."
Tần Việt nghe vậy, trong lòng không khỏi đập thình thịch.
Sống qua ngày mọi người chỉ lo sinh tồn, không ai quan tâm anh có khó chịu hay không, một người lao động như anh ăn những thức ăn khô nhất trong nhà, cũng phải làm những công việc vất vả nhất.
Nhưng người trước mặt lại sợ anh chịu khổ, bất chấp mưa to đến đưa áo mưa cho anh.
Trong lòng Tần Việt gợn sóng, rất khó không nghĩ nhiều nhưng Giang Nghênh Tuyết nói rất nghiêm túc, giống như đang họp hành để phân tích tổng kết kinh nghiệm.
"Được rồi, mau về ngủ đi."
Trong lòng Tần Việt rối bời.
Giang Nghênh Tuyết ôm áo mưa và ống tay áo trở về phòng.
Mưa rơi trên cửa sổ, tiếng mưa rất lớn nhưng Giang Nghênh Tuyết nghe lại thấy an tâm lạ thường.
-----
Sáng hôm sau trời vẫn mưa phùn, nghe loa phát thanh ở giữa làng nói hôm nay không đi làm.
Giang Nghênh Tuyết vui mừng hét lên ngay tại nhà.
Kim Hạ vừa buồn cười vừa bất lực: "Được nghỉ mà vui thế, mới đi làm có mấy ngày chứ?"
"Dì ơi, mấy ngày này con thấy như sống bằng nửa đời người rồi." Giang Nghênh Tuyết đáng thương nói.
Nhà họ Tần không đi làm thì không ăn sáng nhưng Kim Hạ vì Giang Nghênh Tuyết, vẫn hấp vài củ khoai lang, bưng ra một đĩa dưa muối nhỏ để ăn lót dạ.
Ăn sáng xong, Kim Hạ nghe thấy bên ngoài ồn ào liền thò đầu ra ngoài để nghe ngóng.
"Chị Cúc, sao thế, chị đi đâu vậy?"
"Tống lão tam ở thôn Sa Điền lái về một chiếc máy kéo, mới tinh, mau ra sân ủy ban xã xem nào!"
Người ở cửa nói xong, vội vàng đi mất.
Kim Hạ nghe vậy cũng thấy hứng thú, liền gọi vào trong: "Tiểu Giang, con đã thấy máy kéo bao giờ chưa?"
"Con ít thấy lắm." Giang Nghênh Tuyết lắc đầu.
"Thế thì đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử." Hôm nay nghỉ, hiếm khi được rảnh rỗi.
"Dì đợi con một chút, con đi lấy ô."
Giang Nghênh Tuyết nói rồi lấy trong nhà ra một chiếc ô kẻ màu tím đỏ. Cô muốn cùng Kim Hạ che chung nhưng Kim Hạ đẩy ra, cười nói:
"Mưa phùn thế này con tự che đi, dì ngại lắm."
Giang Nghênh Tuyết đành một mình đứng dưới ô.
Công xã Hổ Sơn gồm ba đội sản xuất, văn phòng công xã ở thôn Sa Điền ở giữa, muốn đi xem náo nhiệt phải vòng qua một ngọn núi.
Sân ủy ban xã có đỗ một chiếc máy kéo có đầu xe màu đỏ, không lớn lắm, thùng xe nhiều nhất chỉ chở được mười người nhưng đối với dân làng trong đại đội thì đó đã là phương tiện đi lại sang trọng rồi.
"Chúng ta cũng có máy kéo rồi! Sau này đi lại giữa xã và thị trấn sẽ tiện hơn nhiều."
Dân làng thôn Thạch Lĩnh nhìn mà phát thèm, thôn của họ nằm ở rìa thị trấn, đi đến thị trấn có khi còn đi thủng giày, nếu được ngồi máy kéo đi thì sướng biết mấy!
"Xì, thôn các người có ai biết lái không? Phải là anh Đồng của thôn chúng tôi mới lái được, thôn các người không có lái xe thì căn bản không dùng được!"
Dân làng thôn Sa Điền hừ một tiếng, có lái xe ở thôn mình là chuyện rất vinh dự.
Sau này nếu các thôn khác có việc gì vẫn phải đến nhờ họ.
"Không biết lái thì chúng tôi không học được à? Đừng tưởng công xã là do thôn Sa Điền các người mở, chiếc máy kéo này vốn là của ba thôn!"
Nói thì nói vậy nhưng chiếc máy kéo này không phải ai muốn lái là lái được.
"Tôi biết lái!"
Trong đám đông vang lên một giọng nói, mọi người theo tiếng nhìn lại, là Hạ Hồng Lâm hào hứng giơ tay.
Hắn ta dưới sự chứng kiến của mọi người, đi đến trước mặt Tần Hồng Quân: "Đại đội trưởng, tôi cũng biết lái máy kéo, thôn chúng ta cũng có lái xe!"
Việc Hạ Hồng Lâm vì Giang Nghênh Tuyết mà từ bỏ công việc về quê, dân làng thôn Thạch Lĩnh đều biết nhưng trước đây hắn làm nghề gì thì chưa truyền ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất