Sau Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi, Ta Trói Định Với Hệ Thống Đại Tư Nông
Chương 7: Không Ký
“Cho vào” Một giọng nói thô kệch vang ra từ trong phòng.
Khi quản gia bước vào cửa, nhìn tình hình xung quanh, lúc này mới mời Lâm Nhiễm đi vào.
Chủ nhân thấy người tới là một vị cô nương của Lâm gia thì mày nhíu lại, ngay sau đó cười to: “Không nghĩ tới, hôm nay lại gặp được Lâm đại cô nương.”
Nói xong thì không kiêng nể gì mà đánh giá Lâm Nhiễm.
Cô nương trước mắt có làn da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, yểu điệu thướt tha, như liễu rũ trước gió, vòng eo nhỏ nhắn chỉ dùng một tay là có thể siết chặt.
Mới độ mười chín mà đã trổ mã cực kỳ xinh đẹp.
Hắn từng được gặp Lâm Nghĩa, Lâm Nghĩa không thể nói là đẹp trai, cũng không biết sao có thể sinh ra được một đứa con gái xinh đẹp như thế này.
Đáng tiếc….
Chủ nhân liếm khóe môi, thu lại nụ cười.
Lâm Nhiễm đương nhiên cảm nhận được ánh mắt càn rỡ của người này, đang định mở miệng thì trước mắt đã xuất hiện một cái bóng che hết tất cả, là Ngũ Tử thúc đang che chắn trước người nàng.
Lông mi nàng hơi rũ xuống: “Ta mang ngân phiếu đến rồi, Lâm Tang đâu?”
Chủ nhân cười ha hả nói: “Lâm tiểu thư đưa tiền đến đúng hạn, đương nhiên ta sẽ giữ chữ tín, không động nửa cọng lông nào của hắn.”
Nói rồi, hắn vỗ tay, Lâm Tang bị người ta xách ra từ một căn phòng ở bên cạnh tới.
Lâm Tang vốn tưởng rằng lần này sẽ là quản gia Ngũ Tử thúc tới chuộc hắn, nhìn thấy Lâm Nhiễm thì mặt tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó cả giận nói: “Tỷ tới đây làm gì?”
Mặt Lâm Nhiễm không cảm xúc: “Chuộc đệ”
“Ai bảo tỷ tới đây? Đây không phải là chỗ tỷ nên tới!”
Tuy ở Đại Phong, người dân suy nghĩ khá thoáng, nữ tử có thể tự do lên phố, kinh doanh, nhưng nơi rồng rắn hỗn tạp này không phải là nơi mà một cô nương nên tới.
Huống chi…..
Lâm Nhiễm không thèm để ý tới hắn, trực tiếp cầm một tờ giấy ném thẳng vào mặt hắn nói: “Ký tên đi.”
Lâm Tang đứng ngơ ra trước tờ giấy, cầm lấy tờ giấy lên tức muốn hộc máu hỏi: “Ký cái gì?”
“Giấy nợ”
Lâm Tang: “Giấy nợ?”
Lâm Tang nhanh chóng lật xem nội dung trên tờ giấy, trực tiếp bật cười: “Chậc, Lâm Nhiễm, tỷ cũng hay thật, để bổn thiếu gia làm người hầu cho tỷ, kiếp sau cũng đừng mơ!”
Lâm Nhiễm lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, gật đầu: Nếu đã thế, Ngũ Tử thúc, chúng ta về phủ thôi.”
Dứt lời, nàng liền rời khỏi căn phòng không chút lưu luyến.
Những người còn lại trưng ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Nhiễm rời đi không chút do dự, hai mặt nhìn nhau.
Ngũ Tử thúc nhìn thấy Lâm Nhiễm rời đi, lại nhìn tam thiếu gia đang khó thở đứng bên cạnh, thở dài, khập khiễng đi về phía Lâm Tang, ghé sát vào hắn thì thầm vài câu.
Sắc mặt Lâm Tang trở nên trắng bệch: “Thật sao?”
Ngũ Tử thúc gật đầu chắc chắn.
Chủ nhân cười lạnh: “Nếu đã như thế, Lâm tam thiếu gia, hôm nay bàn tay cao quý của ngài phải để lại nơi này rồi, người đâu….”
Chủ nhân vừa kêu lên đã lập tức có hai mươi người đàn ông lực lưỡng xuất hiện, trực tiếp đá bay hộ vệ Lâm gia, Lâm Tang bị người ta đè xuống, hai cánh tay thì bị người khác ghì chặt.
Một người đàn ông mặt mày dữ tợn cầm đao to, so sánh với cánh tay hắn nói: “Lâm tam thiếu gia, sòng bạc chúng ta rất có uy tín, chỉ mất nửa chén trà nhỏ thôi, nghĩ chắc ngài cũng sẽ chờ được.”
Khi quản gia bước vào cửa, nhìn tình hình xung quanh, lúc này mới mời Lâm Nhiễm đi vào.
Chủ nhân thấy người tới là một vị cô nương của Lâm gia thì mày nhíu lại, ngay sau đó cười to: “Không nghĩ tới, hôm nay lại gặp được Lâm đại cô nương.”
Nói xong thì không kiêng nể gì mà đánh giá Lâm Nhiễm.
Cô nương trước mắt có làn da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, yểu điệu thướt tha, như liễu rũ trước gió, vòng eo nhỏ nhắn chỉ dùng một tay là có thể siết chặt.
Mới độ mười chín mà đã trổ mã cực kỳ xinh đẹp.
Hắn từng được gặp Lâm Nghĩa, Lâm Nghĩa không thể nói là đẹp trai, cũng không biết sao có thể sinh ra được một đứa con gái xinh đẹp như thế này.
Đáng tiếc….
Chủ nhân liếm khóe môi, thu lại nụ cười.
Lâm Nhiễm đương nhiên cảm nhận được ánh mắt càn rỡ của người này, đang định mở miệng thì trước mắt đã xuất hiện một cái bóng che hết tất cả, là Ngũ Tử thúc đang che chắn trước người nàng.
Lông mi nàng hơi rũ xuống: “Ta mang ngân phiếu đến rồi, Lâm Tang đâu?”
Chủ nhân cười ha hả nói: “Lâm tiểu thư đưa tiền đến đúng hạn, đương nhiên ta sẽ giữ chữ tín, không động nửa cọng lông nào của hắn.”
Nói rồi, hắn vỗ tay, Lâm Tang bị người ta xách ra từ một căn phòng ở bên cạnh tới.
Lâm Tang vốn tưởng rằng lần này sẽ là quản gia Ngũ Tử thúc tới chuộc hắn, nhìn thấy Lâm Nhiễm thì mặt tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó cả giận nói: “Tỷ tới đây làm gì?”
Mặt Lâm Nhiễm không cảm xúc: “Chuộc đệ”
“Ai bảo tỷ tới đây? Đây không phải là chỗ tỷ nên tới!”
Tuy ở Đại Phong, người dân suy nghĩ khá thoáng, nữ tử có thể tự do lên phố, kinh doanh, nhưng nơi rồng rắn hỗn tạp này không phải là nơi mà một cô nương nên tới.
Huống chi…..
Lâm Nhiễm không thèm để ý tới hắn, trực tiếp cầm một tờ giấy ném thẳng vào mặt hắn nói: “Ký tên đi.”
Lâm Tang đứng ngơ ra trước tờ giấy, cầm lấy tờ giấy lên tức muốn hộc máu hỏi: “Ký cái gì?”
“Giấy nợ”
Lâm Tang: “Giấy nợ?”
Lâm Tang nhanh chóng lật xem nội dung trên tờ giấy, trực tiếp bật cười: “Chậc, Lâm Nhiễm, tỷ cũng hay thật, để bổn thiếu gia làm người hầu cho tỷ, kiếp sau cũng đừng mơ!”
Lâm Nhiễm lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, gật đầu: Nếu đã thế, Ngũ Tử thúc, chúng ta về phủ thôi.”
Dứt lời, nàng liền rời khỏi căn phòng không chút lưu luyến.
Những người còn lại trưng ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Nhiễm rời đi không chút do dự, hai mặt nhìn nhau.
Ngũ Tử thúc nhìn thấy Lâm Nhiễm rời đi, lại nhìn tam thiếu gia đang khó thở đứng bên cạnh, thở dài, khập khiễng đi về phía Lâm Tang, ghé sát vào hắn thì thầm vài câu.
Sắc mặt Lâm Tang trở nên trắng bệch: “Thật sao?”
Ngũ Tử thúc gật đầu chắc chắn.
Chủ nhân cười lạnh: “Nếu đã như thế, Lâm tam thiếu gia, hôm nay bàn tay cao quý của ngài phải để lại nơi này rồi, người đâu….”
Chủ nhân vừa kêu lên đã lập tức có hai mươi người đàn ông lực lưỡng xuất hiện, trực tiếp đá bay hộ vệ Lâm gia, Lâm Tang bị người ta đè xuống, hai cánh tay thì bị người khác ghì chặt.
Một người đàn ông mặt mày dữ tợn cầm đao to, so sánh với cánh tay hắn nói: “Lâm tam thiếu gia, sòng bạc chúng ta rất có uy tín, chỉ mất nửa chén trà nhỏ thôi, nghĩ chắc ngài cũng sẽ chờ được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất