Sau Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi, Ta Trói Định Với Hệ Thống Đại Tư Nông
Chương 26: Xử Lý Điêu Nô 2
Lâm Nhiễm nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn: “Đồ ăn của Vương nương tử thật tốt nha”
Vương nương tử sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, không nói được một câu nào.
Lâm Nhiễm cũng không cần bà ta nói chuyện, vung tay lên: “Lục soát!”
Những hộ vệ và gã sai vặt lục soát khắp nơi, lập tức làm căn phòng trở nên hỗn loạn.
Đào Hoa nhỏ giọng nói: “Cô nương, chúng ta đi ra sân chờ đi ạ”
Lâm Nhiễm gật đầu, trở lại trong sân, một cái gã sai vặt khiêng cái ghế dựa đến, dùng tay áo lau khô: “Cô nương, mời ngài ngồi.”
Lâm Nhiêm yên lặng ngồi ở trong viện, hộ vệ áp giải năm người Dương gia ra ngoài quỳ gối ở trước mặt Lâm Nhiễm.
Mấy đứa nhỏ sợ đến mức la khóc lên, khóc làm người ta bực bội.
Trong lòng Dương Lão Thụ rất sợ hãi, nhưng lại to gan hơn Vương nương tử: “Đại cô nương, mặc dù chúng tiểu nhân là nô tài, nhưng ngài… Sao ngài có thể tùy ý xâm nhập, còn lục tung như vậy.”
Lâm Nhiễm không muốn nói nhiều với bọn họ, đưa mắt ra hiệu cho Ngũ Tử thúc.
Ngũ Tử thúc hiểu ý, lập tức bịt kín miệng cả nhà Dương Lão Thụ.
Không bao lâu sau, hộ vệ ra ngoài, người cầm đầu nói: “Cô nương, đã lục soát xong.”
Người cầm đầu hơi khom người, đôi tay nâng ngân lượng lục soát được, những người còn lại cũng hoặc nhiều hoặc ít cầm theo một vài thứ.
Lâm Nhiễm nhìn từng cái một, tổ yến, thịt khô, long nhãn khô, nấm tuyết.....
“Tốt lắm” Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo như tiếng chim oanh, nhưng lại tràn đầy bất mãn.
“Ngũ Tử thúc, gọi hạ nhân trong nhà đến đại đường” Lúc nói chuyện nàng cũng rời đi trước: “Thuận tiện cũng mời hai vị thiếu gia đến.”
Lâm Nhiễm dẫn theo một đội hộ vệ đi đến sân của hạ nhân, chuyện này cũng không có bao nhiều người biết.
Đám hạ nhân không biết mình bị gọi vào đại đường làm gì, vẻ mặt đều là ngơ ngác.
Lâm Nguyên và Lâm Tang cũng là vẻ mặt ngơ ngác.
“Trưởng tỷ? Chuyện gì mà làm ra động tĩnh lớn như vậy?” Bị người quấy rầy việc đọc sách nên Lâm Nguyên rất không kiên nhẫn.
Lâm Tang mới từ trong từ đường ra, còn chưa ăn một ngụm cơm nào đã bị Lâm Nhiễm gọi tới, giờ phút này tâm trang của hắn cũng rất bực bội.
Lâm Nhiễm bình tĩnh nói: “Một lát sẽ biết.”
Nói xong nàng lạnh lùng mà nhìn một nhà năm người của Vương nương tử: “Cuộc sống của nhà Vương nương tử thật tốt, mỗi người đều ăn đến béo mập.”
Vương nương tử run rẩy, gương mặt tái nhợt liên tục lắc đầu.
Lâm Nhiễm cầm lấy sổ sách: “Còn phải nhờ Vương nương tử báo cho, một ngày mười cân thịt, bảy con gà, tám con cá và 40 quả trứng gà này là dùng ở nơi nào?”
“Ngoài ra, Vương nương tử mua đồ ăn của nhà ai, thế mà lại đắt hơn trên thị trường gấp mấy lần?”
Lê Hoa tiến lên rút mảnh vải nhét trong miệng Vương nương tử ra, Vương nương tử lập tức gào khóc.
“Cô nương, nô tỳ sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, xin cô nương tha mạng!”
Lâm Nhiễm có chút ngạc nhiên khi Vương nương tử nhận tội dễ dàng như vậy, nàng còn chuẩn bị rất nhiều chứng cứ đó.
Lâm Nhiễm: “Ngươi thừa nhận mình tham ô tiền bạc trong phủ?”
“Thừa nhận, thừa nhận, nô tỳ thừa nhận.”
Vương nương tử không ngừng dập đầu vang lên tiếng đùng đùng đùng: “Cô nương, đều là nô tỳ làm, không liên quan đến trượng phu và mấy đứa nhỏ, nô tỳ nhận tội.”
Lâm Nhiễm bừng hiểu, thì ra là muốn cho người nhà thoát tội.
Vương nương tử sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, không nói được một câu nào.
Lâm Nhiễm cũng không cần bà ta nói chuyện, vung tay lên: “Lục soát!”
Những hộ vệ và gã sai vặt lục soát khắp nơi, lập tức làm căn phòng trở nên hỗn loạn.
Đào Hoa nhỏ giọng nói: “Cô nương, chúng ta đi ra sân chờ đi ạ”
Lâm Nhiễm gật đầu, trở lại trong sân, một cái gã sai vặt khiêng cái ghế dựa đến, dùng tay áo lau khô: “Cô nương, mời ngài ngồi.”
Lâm Nhiêm yên lặng ngồi ở trong viện, hộ vệ áp giải năm người Dương gia ra ngoài quỳ gối ở trước mặt Lâm Nhiễm.
Mấy đứa nhỏ sợ đến mức la khóc lên, khóc làm người ta bực bội.
Trong lòng Dương Lão Thụ rất sợ hãi, nhưng lại to gan hơn Vương nương tử: “Đại cô nương, mặc dù chúng tiểu nhân là nô tài, nhưng ngài… Sao ngài có thể tùy ý xâm nhập, còn lục tung như vậy.”
Lâm Nhiễm không muốn nói nhiều với bọn họ, đưa mắt ra hiệu cho Ngũ Tử thúc.
Ngũ Tử thúc hiểu ý, lập tức bịt kín miệng cả nhà Dương Lão Thụ.
Không bao lâu sau, hộ vệ ra ngoài, người cầm đầu nói: “Cô nương, đã lục soát xong.”
Người cầm đầu hơi khom người, đôi tay nâng ngân lượng lục soát được, những người còn lại cũng hoặc nhiều hoặc ít cầm theo một vài thứ.
Lâm Nhiễm nhìn từng cái một, tổ yến, thịt khô, long nhãn khô, nấm tuyết.....
“Tốt lắm” Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo như tiếng chim oanh, nhưng lại tràn đầy bất mãn.
“Ngũ Tử thúc, gọi hạ nhân trong nhà đến đại đường” Lúc nói chuyện nàng cũng rời đi trước: “Thuận tiện cũng mời hai vị thiếu gia đến.”
Lâm Nhiễm dẫn theo một đội hộ vệ đi đến sân của hạ nhân, chuyện này cũng không có bao nhiều người biết.
Đám hạ nhân không biết mình bị gọi vào đại đường làm gì, vẻ mặt đều là ngơ ngác.
Lâm Nguyên và Lâm Tang cũng là vẻ mặt ngơ ngác.
“Trưởng tỷ? Chuyện gì mà làm ra động tĩnh lớn như vậy?” Bị người quấy rầy việc đọc sách nên Lâm Nguyên rất không kiên nhẫn.
Lâm Tang mới từ trong từ đường ra, còn chưa ăn một ngụm cơm nào đã bị Lâm Nhiễm gọi tới, giờ phút này tâm trang của hắn cũng rất bực bội.
Lâm Nhiễm bình tĩnh nói: “Một lát sẽ biết.”
Nói xong nàng lạnh lùng mà nhìn một nhà năm người của Vương nương tử: “Cuộc sống của nhà Vương nương tử thật tốt, mỗi người đều ăn đến béo mập.”
Vương nương tử run rẩy, gương mặt tái nhợt liên tục lắc đầu.
Lâm Nhiễm cầm lấy sổ sách: “Còn phải nhờ Vương nương tử báo cho, một ngày mười cân thịt, bảy con gà, tám con cá và 40 quả trứng gà này là dùng ở nơi nào?”
“Ngoài ra, Vương nương tử mua đồ ăn của nhà ai, thế mà lại đắt hơn trên thị trường gấp mấy lần?”
Lê Hoa tiến lên rút mảnh vải nhét trong miệng Vương nương tử ra, Vương nương tử lập tức gào khóc.
“Cô nương, nô tỳ sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, xin cô nương tha mạng!”
Lâm Nhiễm có chút ngạc nhiên khi Vương nương tử nhận tội dễ dàng như vậy, nàng còn chuẩn bị rất nhiều chứng cứ đó.
Lâm Nhiễm: “Ngươi thừa nhận mình tham ô tiền bạc trong phủ?”
“Thừa nhận, thừa nhận, nô tỳ thừa nhận.”
Vương nương tử không ngừng dập đầu vang lên tiếng đùng đùng đùng: “Cô nương, đều là nô tỳ làm, không liên quan đến trượng phu và mấy đứa nhỏ, nô tỳ nhận tội.”
Lâm Nhiễm bừng hiểu, thì ra là muốn cho người nhà thoát tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất