Sau Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi, Ta Trói Định Với Hệ Thống Đại Tư Nông
Chương 41: Hoảng Sợ
Sau khi rời khỏi nhà thôn trưởng, Lâm Nhiễm dự định đi xem đồng ruộng nhà mình.
Đồng ruộng Lâm gia trải dài từ thôn trang đến phía bắc thôn Đại Cổ, một mảnh thật lớn.
Đồng ruộng của người trong thôn chỉ ở xung quanh cửa nhà, so với ruộng đất của Lâm gia thì đúng là vô cùng ít.
Đi trên mặt đường bùn đất, thỉnh thoảng có trẻ nhỏ ở trong sân nhô đầu nhỏ ra tò mò mà nhìn đoàn người.
Lâm Nhiễm đều hiền hòa mỉm cười với bọn họ, ai ngờ mấy đứa nhỏ đều sợ hãi mà rụt trở về.
Lâm Nhiễm: “...Ta rất đáng sợ sao?” Nói xong còn sờ gương mặt của mình.
Không phải nàng bốc phét nhưng da mặt của nguyên thân chắc chắn là loại thượng đẳng đấy có được hay không?
Nhưng tại sao mấy đứa nhỏ này nhìn thấy nàng lại giống như nhìn thấy ma như vậy?
Đào Hoa cười nói: “Cô nương hiền lành nhất, sao có thể đáng sợ chứ.”
“Trẻ nhỏ nhà quê ít khi gặp người lạ, chắc chắn sẽ thấy sợ hãi, cô nương đừng để ở trong lòng.” Lê Hoa cũng nói.
Lâm Nhiễm suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nên không để ý nữa.
“Cô nương —”
Lâm Nhiễm theo tiếng nhìn lại, thì ra là nữ chủ nhân gia đình nhà nông bọn họ nghỉ chân ngày đó.
Nàng gật đầu thăm hỏi: "Đại nương muốn ra ruộng sao?”
Vốn dĩ bà lão này còn có chút sợ hãi, những thấy Lâm Nhiễm cười gần gũi như vậy thì cũng không sợ hãi nữa.
“À, không phải, ta mới từ ngoài ruộng trở về.” Nói xong còn mời Lâm Nhiễm đến nhà bà ấy.
Lâm Nhiễm mỉm cười, vốn định từ chối, những nghĩ lại một chút lại đồng ý: "Vậy làm phiền.”
Bà lão vui mừng tươi cười nói: "Cô nương có thể tới nhà của ta chính là phúc của nhà ta.”
Bà cụ mời người vào sân, sau đó la lớn: “Vợ lão đại, mau đi pha một chén nước đường cho quý nhân uống ngọt ngào miệng.”
Vợ lão đại kia không biết quý nhân gì, ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy là Lâm Nhiễm thì lập tức cười gật đầu: "Dạ~~~~”
Vị cô nương này chính là Thần Tài, ngày đó chỉ ăn một bữa cơm trưa mà cho rất nhiều tiền đồng.
“Đại nương, ngài đừng bận việc.” Lâm Nhiễm liên tục từ chối, đường chính là đồ vật quý giá của gia đình nông dân.
Sau đó hỏi: “Ông lão đã xuống ruộng làm việc rồi sao?”
“Đúng vậy, trong nhà ít ruộng đất, phải tỉ mỉ chăm sóc mới có thể thu hoạch được nhiều lương thực hơn một chút.”
Lâm Nhiễm xoay chuyển tròng mắt: "Đại nương có nghe nói thôn trang Lâm gia tuyển người làm tá điền không? Các ngươi có bằng lòng đi hay không?”
Lão phụ thở dài: "Có nghe nói, nhưng mà...”
“Đại nương băn khoăn chuyện gì?”
“Không dối gạt cô nương” Bà lão nói ra băn khoăn trong lòng: "Lúc ban đầu, thôn trang Lâm gia cũng nói như vậy, nhưng mà dần dà, bọn họ lại càng hà khắc với tá điền.”
Lâm Nhiễm lấy khế thư nàng viết ra đọc cho bà lão nghe: "Đây là khế thư, nếu ngày sau chủ nhà khắt khe với các ngươi thì như những gì đã viết trên này, các ngươi có thể đi huyện thành cáo quan.”
Nói đến cáo quan thì gương mặt bà lão trắng bệch: "Đó là quan phủ, dân chúng bọn ta nào dám đi”
Đào Hoa thấy cô nương nhà mình gấp đến mức vò đầu thì bỗng nhiên cười nói: "Vị đại nương này có biết cô nương nhà bọn ta là ai không?”
Bà lão khó hiểu mà nhìn Đào Hoa, Đào Hoa cười nói: “Cô nương nhà bọn ta chính là đại cô nương Lâm phủ, chủ tử của thôn trang Lâm gia.”
“Hít ——”
Lão phụ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất vang lên tiếng bùm: "Lão bà có mắt không tròng, không biết ngài là quý nhân Lâm gia.”
Trong lòng hận không thể đập bản thân, vừa rồi mình đã nói những lời không tốt về Lâm gia, làm sao bây giờ…
Đồng ruộng Lâm gia trải dài từ thôn trang đến phía bắc thôn Đại Cổ, một mảnh thật lớn.
Đồng ruộng của người trong thôn chỉ ở xung quanh cửa nhà, so với ruộng đất của Lâm gia thì đúng là vô cùng ít.
Đi trên mặt đường bùn đất, thỉnh thoảng có trẻ nhỏ ở trong sân nhô đầu nhỏ ra tò mò mà nhìn đoàn người.
Lâm Nhiễm đều hiền hòa mỉm cười với bọn họ, ai ngờ mấy đứa nhỏ đều sợ hãi mà rụt trở về.
Lâm Nhiễm: “...Ta rất đáng sợ sao?” Nói xong còn sờ gương mặt của mình.
Không phải nàng bốc phét nhưng da mặt của nguyên thân chắc chắn là loại thượng đẳng đấy có được hay không?
Nhưng tại sao mấy đứa nhỏ này nhìn thấy nàng lại giống như nhìn thấy ma như vậy?
Đào Hoa cười nói: “Cô nương hiền lành nhất, sao có thể đáng sợ chứ.”
“Trẻ nhỏ nhà quê ít khi gặp người lạ, chắc chắn sẽ thấy sợ hãi, cô nương đừng để ở trong lòng.” Lê Hoa cũng nói.
Lâm Nhiễm suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nên không để ý nữa.
“Cô nương —”
Lâm Nhiễm theo tiếng nhìn lại, thì ra là nữ chủ nhân gia đình nhà nông bọn họ nghỉ chân ngày đó.
Nàng gật đầu thăm hỏi: "Đại nương muốn ra ruộng sao?”
Vốn dĩ bà lão này còn có chút sợ hãi, những thấy Lâm Nhiễm cười gần gũi như vậy thì cũng không sợ hãi nữa.
“À, không phải, ta mới từ ngoài ruộng trở về.” Nói xong còn mời Lâm Nhiễm đến nhà bà ấy.
Lâm Nhiễm mỉm cười, vốn định từ chối, những nghĩ lại một chút lại đồng ý: "Vậy làm phiền.”
Bà lão vui mừng tươi cười nói: "Cô nương có thể tới nhà của ta chính là phúc của nhà ta.”
Bà cụ mời người vào sân, sau đó la lớn: “Vợ lão đại, mau đi pha một chén nước đường cho quý nhân uống ngọt ngào miệng.”
Vợ lão đại kia không biết quý nhân gì, ra ngoài nhìn thoáng qua, thấy là Lâm Nhiễm thì lập tức cười gật đầu: "Dạ~~~~”
Vị cô nương này chính là Thần Tài, ngày đó chỉ ăn một bữa cơm trưa mà cho rất nhiều tiền đồng.
“Đại nương, ngài đừng bận việc.” Lâm Nhiễm liên tục từ chối, đường chính là đồ vật quý giá của gia đình nông dân.
Sau đó hỏi: “Ông lão đã xuống ruộng làm việc rồi sao?”
“Đúng vậy, trong nhà ít ruộng đất, phải tỉ mỉ chăm sóc mới có thể thu hoạch được nhiều lương thực hơn một chút.”
Lâm Nhiễm xoay chuyển tròng mắt: "Đại nương có nghe nói thôn trang Lâm gia tuyển người làm tá điền không? Các ngươi có bằng lòng đi hay không?”
Lão phụ thở dài: "Có nghe nói, nhưng mà...”
“Đại nương băn khoăn chuyện gì?”
“Không dối gạt cô nương” Bà lão nói ra băn khoăn trong lòng: "Lúc ban đầu, thôn trang Lâm gia cũng nói như vậy, nhưng mà dần dà, bọn họ lại càng hà khắc với tá điền.”
Lâm Nhiễm lấy khế thư nàng viết ra đọc cho bà lão nghe: "Đây là khế thư, nếu ngày sau chủ nhà khắt khe với các ngươi thì như những gì đã viết trên này, các ngươi có thể đi huyện thành cáo quan.”
Nói đến cáo quan thì gương mặt bà lão trắng bệch: "Đó là quan phủ, dân chúng bọn ta nào dám đi”
Đào Hoa thấy cô nương nhà mình gấp đến mức vò đầu thì bỗng nhiên cười nói: "Vị đại nương này có biết cô nương nhà bọn ta là ai không?”
Bà lão khó hiểu mà nhìn Đào Hoa, Đào Hoa cười nói: “Cô nương nhà bọn ta chính là đại cô nương Lâm phủ, chủ tử của thôn trang Lâm gia.”
“Hít ——”
Lão phụ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất vang lên tiếng bùm: "Lão bà có mắt không tròng, không biết ngài là quý nhân Lâm gia.”
Trong lòng hận không thể đập bản thân, vừa rồi mình đã nói những lời không tốt về Lâm gia, làm sao bây giờ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất