Chương 31: Tôi lo lắng cho mái tóc của anh hơn
Tần Đồ đang chuẩn bị đóng cửa thì nhìn thấy tin nhắn Sở Nghiêu gửi tới.
Anh trầm mặc chớp mắt, nhìn chằm chằm màn hình thông tấn khí, tin nhắn ngắn gọn kia nằm lặng lẽ trên màn hình. Anh dường như không kịp phản ứng, nhất thời không cử động.
Sở Nghiêu ngồi trên sofa, buông lỏng tay đặt bên cạnh sofa, xương cổ tay nhô ra, tay nhẹ buông xuống, từng sợi gân trên mu bàn tay căng lên, rõ ràng đẹp mắt.
Tần Đồ không trả lời tin nhắn.
Sở Nghiêu hơi nhíu mày, không có biểu tình gì, ngón tay buông xuống sofa của hắn giật giật, nâng lên, đang muốn tắt thông tấn khí.
Đột nhiên......
Màn hình thực tế ảo từ thông tấn khí hiện lên, chiếu trước mặt Sở Nghiêu.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình thực tế ảo đột nhiên xuất hiện này, thở nhẹ một cái, chớp mắt, có chút mờ mịt.
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy màn hình thực tế ảo nhấp nháy, sau đó hiện ra một khuôn mặt tuấn tú.
Là Tần Đồ.
Tần Đồ trong màn hình thực tế ảo đang mặc quân phục màu đen sang trọng, khác với quân trang bình thường, càng rườm rà và bó sát hơn.
Càng tôn lên thân hình cao lớn cường tráng của anh, mái tóc màu vàng nhạt hơi dài bị anh tùy ý buộc ở sau đầu, thoạt nhìn hoạt bát sạch sẽ.
Sở Nghiêu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Tần Đồ, đen nhánh, mang theo nụ cười. Sống mũi đến cằm bị che kín bởi một chiếc khẩu trang quân đội màu đen, phác họa ra đường cong mượt mà của sườn mặt anh.
Tuy nhiên, người trong màn hình thực tế ảo là ai không quan trọng, dù sao điểm ấy Sở Nghiêu có thể đoán được, ngoại trừ Tần Đồ cũng không có người khác. Điều quan trọng là tại sao thông tấn khí của hắn có thể tự động bật trò chuyện video.
Chẳng lẽ là mất trí?
Sở Nghiêu: “Xem ra anh tới rồi.”
Giọng nói bình thản, nói xong liền có xu hướng kết thúc cuộc gọi video.
“Chờ một chút, thiếu tá.” Tần Đồ nheo mắt lại.
“Sao vậy?” Sở Nghiêu ngồi trên sofa không nhúc nhích, giương mắt nhìn anh.
Tần Đồ duỗi ngón tay đang đeo găng tay, kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của anh, anh nhếch môi cười nói: “Thiếu tá, cậu chủ động gửi tin nhắn cho tôi, làm tôi được sủng ái mà lo sợ.”
Sở Nghiêu chỉ nhìn anh chằm chằm, thẳng thắng, lãnh đạm.
Tần Đồ nghiêng đầu, cũng nhìn Sở Nghiêu, sờ sờ cằm mình, “Trên mặt tôi có gì sao?”
“Đeo khẩu trang vào.” Giọng Sở Nghiêu hơi lạnh.
“Cái gì?” Tần Đồ nhất thời cho rằng mình nghe lầm, có chút giật mình.
“Khẩu trang.” Con ngươi màu nâu nhạt của Sở Nghiêu đảo qua, rũ mắt xuống.
Tần Đồ đột nhiên nở nụ cười, trên ngón tay đeo găng tay của hắn hiện ra ánh bạc lạnh lẽo, là vũ khí sắc bén có thể giết chết hơi thở của một người trong một giây. Anh lại giống như không để ý lắm, vẫn cong ngón tay lên đụng vào yết hầu, sau đó cười khàn khàn nói: “Cậu đang lo lắng cho tôi sao?”
Sở Nghiêu nhất thời không đáp, một lúc lâu mới ngước mắt lên, trên mặt cũng không lạnh lùng như vậy, có tình người hơn giống như khi đối mặt với Diêu Văn Phỉ thường ngày.
Hắn cũng khẽ nhếch khóe môi: “Không phải lo lắng cho anh, tôi lo lắng cho anh...”
Hắn dừng một lát, sau đó giơ tay lên, chỉ chỉ Tần Đồ, nói tiếp: “Tóc.”
Tần Đồ: “......”
Sau đó Sở Nghiêu thấy Tần Đồ thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn, sau đó anh kéo khẩu trang, đeo vào bên tai.
Sở Nghiêu hơi nhíu mày.
“Mục tiêu nhiệm vụ có mấy người?” Sở Nghiêu không nhìn chằm chằm Tần Đồ nữa, thấy anh đeo khẩu trang liền dời ánh mắt, hỏi.
Tần Đồ sửa lại khẩu trang, đôi mắt lộ ra ngoaig cong cong, giống như là đang cười: “Thiếu tá, cậu tương đối lợi hại.”
“Có bốn người.”
Sở Nghiêu không để ý đến lời trêu chọc của anh, mi mắt rũ xuống, che đi đôi mắt nâu nhạt của mình, một lát sau, mới thấp giọng hỏi: “Có thể xử lý được không?”
Tần Đồ nhướng mày, ánh mắt từ từ dừng lại trên môi Sở Nghiêu, nghiền ngẫm nói: “Nếu tôi nói không thể thì sao?”
Không đợi Sở Nghiêu trả lời, anh đã mở miệng tiếp lời.
Lần này ánh mắt anh từ môi Sở Nghiêu chuyển qua băng gạc quấn quanh đầu Sở Nghiêu, dừng lại một lúc rồi mới dời đi, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu không xử lý được, một thương binh như cậu chuẩn bị ra trận?”
Sở Nghiêu nhíu mày nhìn anh.
“Đương nhiên tôi có thể xử lý được.” Tần Đồ cười nói, mặt mày khoa trương, “Thiếu tá cậu phải tin tưởng người.”
Đây chỉ là một phần tư cường độ huấn luyện bình thường của anh.
“Nếu cậu lo lắng cho tôi, mỗi ngày có thể gọi cho tôi một cú điện thoại.” Tần Đồ cười nói, “Mặc kệ tôi ở đâu, nhất định sẽ bắt máy.”
Sở Nghiêu bình tĩnh nhìn anh: “Nằm mơ.”
“Ừ, làm sao cậu biết hôm qua tôi mơ thấy cậu?” Tần Đồ gật gật đầu.
Sở Nghiêu: “...”
“Tôi còn muốn trò chuyện cùng thiếu tá,“ Tần Đồ hơi tiếc nuối thở dài, “Nhưng hình như có người không cho.”
Sở Nghiêu nhíu mày.
Tần Đồ hơi điều chỉnh hướng của thông tấn khí, khung cảnh trong màn hình cũng từ khuôn mặt Tần Đồ chuyển sang một cảnh tượng khác.
Đó là thú nhân.
Có nhiều hơn một thú nhân.
Đang chậm rãi tới gần Tần Đồ.
Sở Nghiêu tay đặt trên sofa gõ nhẹ một cái.
Màn hình chỉ xoay qua hai giây, hai giây sau màn hình lại biến thành khuôn mặt Tần Đồ.
Vẫn thờ ơ như trước, dường như không thèm để ý tới đám thú nhân đang tới gần phía sau.
“Vậy thiếu tá, sau này lại nói chuyện.” Tần Đồ vươn tay, vẫy vẫy với Sở Nghiêu, cong mắt chào hỏi.
Sở Nghiêu còn chưa kịp lên tiếng, màn hình đã biến mất, ngay cả thân ảnh Tần Đồ cũng biến mất.
Sở Nghiêu không nói chuyện, thông tấn khí an tĩnh đặt ở trước mặt hắn, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt tựa hồ dừng ở trên thông tấn khí, lại tựa hồ không có.
......
Vào một buổi chiều nắng đẹp, Hải Kim nhận một khách hàng.
Đó là Diêu Văn Phỉ cao 1m9.
Diêu Văn Phỉ gạt gia tộc, gạt Sở Nghiêu, xin Liên Bang nghỉ phép.
Ba ngày nghỉ phép.
Nhưng ở trường quân đội Liên Bang, xin nghỉ không phải là chuyện dễ dàng như vậy, cho một học sinh trường quân đội tứ chi khỏe mạnh, không bệnh, không đau nghỉ phép lại càng là chuyện không thể nào.
Cho nên Diêu Văn Phỉ cẩn thận cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn là tìm Nghiêu ca của hắn tương đối quan trọng, vì thế hắn khẽ cắn môi, tự đánh gãy một cánh tay.
Đi tới Dương Tử Tinh, một là tìm Nghiêu ca của hắn, hai là tiện trị thương do tự mình làm ở bệnh viện tư nhân này.
Nhưng việc này hắn vạn lần không dám nói cho Sở Nghiêu, nếu không cánh tay kia của hắn cũng có thể gặp nạn.
Dù sao chỉ vì nhớ anh em mà tự phế cái tay này, ngoại trừ ngốc nghếch, bình thường đều làm không được, Nghiêu ca chắc chắn sẽ xử hắn.
Nhưng Diêu Văn Phỉ cảm thấy không có gì, gãy xương nho nhỏ mà thôi, đối với đàn ông mà nói, đều là chuyện thường như cơm bữa. Thử hỏi Alpha nào trên người không có chút thương tích, những năm gần đây hắn và Sở Nghiêu chấp hành nhiệm vụ bị thương đều đếm không hết.
Đây là dưới tình huống hắn được Sở Nghiêu bảo vệ và mang bay, cho nên nói quân nhân Liên Bang không dễ dàng, là nơi trú ẩn an toàn và trụ cột của tinh hệ δ.
Khi Hải Kim nhìn thấy hắn, vẻ mặt cạn lười, vết thương trên người Diêu Văn Phỉ gạt người khác thì dễ, gạt bác sĩ chuyên nghiệp như anh thì không dễ dàng như vậy.
“Tôi có nên nói cho Sở Nghiêu biết không.” Hai người đang trên đường đi đến phòng bệnh của Sở Nghiêu, Hải Kim vuốt cằm suy tư nói.
Diêu Văn Phỉ khủy tay còn sài tốt của mình đẩy Hải Kim một cái, tức giận nói: “Không thể, đây là riêng tư của bệnh nhân.”
“Chuyện riêng tư, hiểu không? Đây là cách bác sĩ đối xử với bệnh nhân hả? Phải tôn trọng chuyện riêng tư, hiểu không?”
Hải Kim: “......?”
Chuyện riêng tư cái qq.
Hai người anh một câu, tôi một câu mỉa mai(1), không bao lâu đã đến trước phòng bệnh của Sở Nghiêu.
(1)夾槍帶棒: Kẹp súng bằng gậy: một từ thông dụng trên mạng, có nghĩa là ẩn chứa sự mỉa mai trong lời nói.
Hải Kim vươn tay, đang muốn mở cửa, còn chưa đụng tới khóa vân tay, Diêu Văn Phỉ đột nhiên bắt lấy cổ tay anh, hạ thấp giọng cẩn thận nói: “Nghiêu ca lúc này đang nghỉ ngơi sao?”
“Sao vậy?” Hải Kim liếc mắt nhìn hắn.
“Đang nghỉ ngơi thì không thể quấy rầy anh ấy.” Diêu Văn Phỉ lầm bầm, sờ sờ gáy của mình.
Hải Kim há miệng, đang muốn nói gì đó với hắn, lại bị một giọng nói đột ngột trong phòng bệnh cắt đứt.
“Vào đi.”
Là Sở Nghiêu.
Hải Kim: “......”
Diêu Văn Phỉ: “......”
Hai người nhìn nhau một cái, đẩy cửa đi vào.
Sở Nghiêu nhìn thấy Diêu Văn Phỉ đi vào, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt.
Diêu Văn Phỉ khó hiểu sờ chóp mũi, hỏi: “Nghiêu ca, mày biết tao sẽ tới nơi này sao?”
Hắn còn muốn cho Sở Nghiêu một niềm vui bất ngờ, sai lầm sai lầm.
“Mày cho rằng âm thanh của hai người nói chuyện rất nhỏ?” Sở Nghiêu nhìn hắn, giống như nhìn một tên ngốc.
Diêu Văn Phỉ im lặng há miệng, chậm chạp chuyển động con ngươi, ném ánh mắt tới trên người Hải Kim bên cạnh, ánh mắt kia tựa hồ đang nói —— Nhìn đi, bảo anh nhỏ giọng một chút.
Hải Kim: “......”
Anh cũng cạn lời với tên Alpha ngốc nghếch này.
“Ngồi.” Sở Nghiêu hất cằm về phía bọn họ, ra hiệu.
“Được rồi, Nghiêu ca.” Diêu Văn Phỉ nhảy nhót đáp lời, ba bước thành hai bước, chuyển qua ghế trước mặt Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu nhìn hắn, trầm mặc hai giây.
“Sao...... sao vậy?” Diêu Văn Phỉ có chút không hiểu. Sở Nghiêu không nhìn hắn nữa, dời ánh mắt, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Ghế để bác sĩ Hải ngồi, mày ngồi bên cạnh tao.”
“Nhưng mà bên cạnh Nghiêu ca đều ngồi không được.” Diêu Văn Phỉ thành thực chỉ chỉ bên cạnh Sở Nghiêu chỉ có thể chứa được nửa người của mình.
Sở Nghiêu còn chưa nói “Hai chúng ta chen chúc một chút” ra khỏi miệng, Hải Kim đã lên tiếng.
“Không cần Sở Nghiêu, tôi đứng một lát cũng được.” Hải Kim cười nói.
“Nghe đi, Nghiêu ca, là chính anh ta muốn đứng đấy.” Diêu Văn Phỉ ngồi ở trên ghế liền không dời mông ra, hô to.
Sở Nghiêu: “......”
Hải Kim: “....” không biết nên nói như thế nào, người này rất thẳng thẳng.
“Tay sao lại thế này?” Sở Nghiêu nhìn chằm chằm cánh tay Diêu Văn Phỉ, trầm giọng nói.
Diêu Văn Phỉ có chút kinh ngạc, tay hắn từ sau khi bị hắn làm gãy liền không xử lý gì, không băng bó không phẫu thuật. Hắn còn lặng lẽ che giấu một chút, không muốn Sở Nghiêu nhìn ra, dù sao nguyên nhân này có thể không nói thì không nói.
Không ngờ lúc này Sở Nghiêu vừa ngồi xuống đã nhìn ra.
Vậy thì hắn lại phải nói dối, may mà hắn có kinh nghiệm ở phương diện này.
“Báo cáo Nghiêu ca, ngày hôm qua lúc chấp hành nhiệm vụ bị thương.” Diêu Văn Phỉ nói dối mắt cũng không chớp.
“Bị thương thế nào?” Sở Nghiêu nhìn thẳng vào hắn, nheo mắt lại, không biết có tin hay không.
“Bị thú nhân ném qua vai, ngã gãy rồi.” Diêu Văn Phỉ nói.
Lần này Sở Nghiêu không nhìn hắn, đưa mắt nhìn về phía Hải Kim đang đứng xem kịch.
Hải Kim: “......”
Diêu Văn Phỉ cũng nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy ám chỉ.
Khóe môi Hải Kim giật giật.
“Đúng là vậy.” Cuối cùng anh vẫn che giấu lương tâm nói dối.
Sở Nghiêu nghe được đáp án, quay đầu, nhìn Diêu Văn Phỉ nói: “Hiện tại đi xử lý.”
“Hả? Không vội, Nghiêu ca, tao vừa mới gặp mày, lát nữa xử lý cũng được.” Diêu Văn Phỉ trừng to hai mắt.
Sở Nghiêu lười nhìn hắn, trực tiếp nhìn về phía Hải Kim, nói: “Vậy làm phiền bác sĩ Hải rồi.”
“Không cần khách khí.” Hải Kim cong cong mắt.
“Đi thôi.” Sau đó anh đến gần Diêu Văn Phỉ, xách cổ áo sau của hắn kéo người ra ngoài.
Diêu Văn Phỉ một chàng trai cao 1m9 bất đắc dĩ.
......
Đợi hai người đi rồi, trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Sở Nghiêu cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Cảnh tượng Tần Đồ vừa đóng màn hình lại hiện lên trong đầu hắn.
Số lượng thú nhân hình như có hơi nhiều, Tần Đồ....... Được không?
Lại im lặng một lát.
Sở Nghiêu vẫn ngồi trên sofa, không có động tác gì.
Thông tấn khí bị hắn nắm trong tay, hắn cụp mắt lẳng lặng nhìn.
Qua vài giây, hắn nhấn nút nguồn.
......
“Bruuu ——”
Tiếng rung của thông tấn khí vang lên gần một phút, đối phương vẫn chưa nghe máy, Sở Nghiêu cau mày, đang muốn cúp máy.
“Alo“.
Đã kết nối.
Thông tấn khí phát ra giọng nói không chút để ý của Tần Đồ, khàn khàn, lười biếng.
“Thiếu tá, đây là cuộc gọi hôm nay cậu muốn gọi cho tôi sao?”
“Vậy ngày mai còn nữa không?”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Đồ, một Alpha tham lam, mỗi ngày đều nghĩ đến việc nấu cháo điện thoại với thiếu tá.
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2020-08-1421:24:42~2020-08-1623:27~
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới dịch dinh dưỡng: Cảnh Từ hôm nay thức đêm sao? 26 chai; Ứng chi 20 bình; Tháng bảy, U Nhiên 2 bình. Tôi thích học tập a a a a một chai;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Anh trầm mặc chớp mắt, nhìn chằm chằm màn hình thông tấn khí, tin nhắn ngắn gọn kia nằm lặng lẽ trên màn hình. Anh dường như không kịp phản ứng, nhất thời không cử động.
Sở Nghiêu ngồi trên sofa, buông lỏng tay đặt bên cạnh sofa, xương cổ tay nhô ra, tay nhẹ buông xuống, từng sợi gân trên mu bàn tay căng lên, rõ ràng đẹp mắt.
Tần Đồ không trả lời tin nhắn.
Sở Nghiêu hơi nhíu mày, không có biểu tình gì, ngón tay buông xuống sofa của hắn giật giật, nâng lên, đang muốn tắt thông tấn khí.
Đột nhiên......
Màn hình thực tế ảo từ thông tấn khí hiện lên, chiếu trước mặt Sở Nghiêu.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình thực tế ảo đột nhiên xuất hiện này, thở nhẹ một cái, chớp mắt, có chút mờ mịt.
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy màn hình thực tế ảo nhấp nháy, sau đó hiện ra một khuôn mặt tuấn tú.
Là Tần Đồ.
Tần Đồ trong màn hình thực tế ảo đang mặc quân phục màu đen sang trọng, khác với quân trang bình thường, càng rườm rà và bó sát hơn.
Càng tôn lên thân hình cao lớn cường tráng của anh, mái tóc màu vàng nhạt hơi dài bị anh tùy ý buộc ở sau đầu, thoạt nhìn hoạt bát sạch sẽ.
Sở Nghiêu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Tần Đồ, đen nhánh, mang theo nụ cười. Sống mũi đến cằm bị che kín bởi một chiếc khẩu trang quân đội màu đen, phác họa ra đường cong mượt mà của sườn mặt anh.
Tuy nhiên, người trong màn hình thực tế ảo là ai không quan trọng, dù sao điểm ấy Sở Nghiêu có thể đoán được, ngoại trừ Tần Đồ cũng không có người khác. Điều quan trọng là tại sao thông tấn khí của hắn có thể tự động bật trò chuyện video.
Chẳng lẽ là mất trí?
Sở Nghiêu: “Xem ra anh tới rồi.”
Giọng nói bình thản, nói xong liền có xu hướng kết thúc cuộc gọi video.
“Chờ một chút, thiếu tá.” Tần Đồ nheo mắt lại.
“Sao vậy?” Sở Nghiêu ngồi trên sofa không nhúc nhích, giương mắt nhìn anh.
Tần Đồ duỗi ngón tay đang đeo găng tay, kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của anh, anh nhếch môi cười nói: “Thiếu tá, cậu chủ động gửi tin nhắn cho tôi, làm tôi được sủng ái mà lo sợ.”
Sở Nghiêu chỉ nhìn anh chằm chằm, thẳng thắng, lãnh đạm.
Tần Đồ nghiêng đầu, cũng nhìn Sở Nghiêu, sờ sờ cằm mình, “Trên mặt tôi có gì sao?”
“Đeo khẩu trang vào.” Giọng Sở Nghiêu hơi lạnh.
“Cái gì?” Tần Đồ nhất thời cho rằng mình nghe lầm, có chút giật mình.
“Khẩu trang.” Con ngươi màu nâu nhạt của Sở Nghiêu đảo qua, rũ mắt xuống.
Tần Đồ đột nhiên nở nụ cười, trên ngón tay đeo găng tay của hắn hiện ra ánh bạc lạnh lẽo, là vũ khí sắc bén có thể giết chết hơi thở của một người trong một giây. Anh lại giống như không để ý lắm, vẫn cong ngón tay lên đụng vào yết hầu, sau đó cười khàn khàn nói: “Cậu đang lo lắng cho tôi sao?”
Sở Nghiêu nhất thời không đáp, một lúc lâu mới ngước mắt lên, trên mặt cũng không lạnh lùng như vậy, có tình người hơn giống như khi đối mặt với Diêu Văn Phỉ thường ngày.
Hắn cũng khẽ nhếch khóe môi: “Không phải lo lắng cho anh, tôi lo lắng cho anh...”
Hắn dừng một lát, sau đó giơ tay lên, chỉ chỉ Tần Đồ, nói tiếp: “Tóc.”
Tần Đồ: “......”
Sau đó Sở Nghiêu thấy Tần Đồ thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn, sau đó anh kéo khẩu trang, đeo vào bên tai.
Sở Nghiêu hơi nhíu mày.
“Mục tiêu nhiệm vụ có mấy người?” Sở Nghiêu không nhìn chằm chằm Tần Đồ nữa, thấy anh đeo khẩu trang liền dời ánh mắt, hỏi.
Tần Đồ sửa lại khẩu trang, đôi mắt lộ ra ngoaig cong cong, giống như là đang cười: “Thiếu tá, cậu tương đối lợi hại.”
“Có bốn người.”
Sở Nghiêu không để ý đến lời trêu chọc của anh, mi mắt rũ xuống, che đi đôi mắt nâu nhạt của mình, một lát sau, mới thấp giọng hỏi: “Có thể xử lý được không?”
Tần Đồ nhướng mày, ánh mắt từ từ dừng lại trên môi Sở Nghiêu, nghiền ngẫm nói: “Nếu tôi nói không thể thì sao?”
Không đợi Sở Nghiêu trả lời, anh đã mở miệng tiếp lời.
Lần này ánh mắt anh từ môi Sở Nghiêu chuyển qua băng gạc quấn quanh đầu Sở Nghiêu, dừng lại một lúc rồi mới dời đi, chậm rãi mở miệng nói: “Nếu không xử lý được, một thương binh như cậu chuẩn bị ra trận?”
Sở Nghiêu nhíu mày nhìn anh.
“Đương nhiên tôi có thể xử lý được.” Tần Đồ cười nói, mặt mày khoa trương, “Thiếu tá cậu phải tin tưởng người.”
Đây chỉ là một phần tư cường độ huấn luyện bình thường của anh.
“Nếu cậu lo lắng cho tôi, mỗi ngày có thể gọi cho tôi một cú điện thoại.” Tần Đồ cười nói, “Mặc kệ tôi ở đâu, nhất định sẽ bắt máy.”
Sở Nghiêu bình tĩnh nhìn anh: “Nằm mơ.”
“Ừ, làm sao cậu biết hôm qua tôi mơ thấy cậu?” Tần Đồ gật gật đầu.
Sở Nghiêu: “...”
“Tôi còn muốn trò chuyện cùng thiếu tá,“ Tần Đồ hơi tiếc nuối thở dài, “Nhưng hình như có người không cho.”
Sở Nghiêu nhíu mày.
Tần Đồ hơi điều chỉnh hướng của thông tấn khí, khung cảnh trong màn hình cũng từ khuôn mặt Tần Đồ chuyển sang một cảnh tượng khác.
Đó là thú nhân.
Có nhiều hơn một thú nhân.
Đang chậm rãi tới gần Tần Đồ.
Sở Nghiêu tay đặt trên sofa gõ nhẹ một cái.
Màn hình chỉ xoay qua hai giây, hai giây sau màn hình lại biến thành khuôn mặt Tần Đồ.
Vẫn thờ ơ như trước, dường như không thèm để ý tới đám thú nhân đang tới gần phía sau.
“Vậy thiếu tá, sau này lại nói chuyện.” Tần Đồ vươn tay, vẫy vẫy với Sở Nghiêu, cong mắt chào hỏi.
Sở Nghiêu còn chưa kịp lên tiếng, màn hình đã biến mất, ngay cả thân ảnh Tần Đồ cũng biến mất.
Sở Nghiêu không nói chuyện, thông tấn khí an tĩnh đặt ở trước mặt hắn, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt tựa hồ dừng ở trên thông tấn khí, lại tựa hồ không có.
......
Vào một buổi chiều nắng đẹp, Hải Kim nhận một khách hàng.
Đó là Diêu Văn Phỉ cao 1m9.
Diêu Văn Phỉ gạt gia tộc, gạt Sở Nghiêu, xin Liên Bang nghỉ phép.
Ba ngày nghỉ phép.
Nhưng ở trường quân đội Liên Bang, xin nghỉ không phải là chuyện dễ dàng như vậy, cho một học sinh trường quân đội tứ chi khỏe mạnh, không bệnh, không đau nghỉ phép lại càng là chuyện không thể nào.
Cho nên Diêu Văn Phỉ cẩn thận cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn là tìm Nghiêu ca của hắn tương đối quan trọng, vì thế hắn khẽ cắn môi, tự đánh gãy một cánh tay.
Đi tới Dương Tử Tinh, một là tìm Nghiêu ca của hắn, hai là tiện trị thương do tự mình làm ở bệnh viện tư nhân này.
Nhưng việc này hắn vạn lần không dám nói cho Sở Nghiêu, nếu không cánh tay kia của hắn cũng có thể gặp nạn.
Dù sao chỉ vì nhớ anh em mà tự phế cái tay này, ngoại trừ ngốc nghếch, bình thường đều làm không được, Nghiêu ca chắc chắn sẽ xử hắn.
Nhưng Diêu Văn Phỉ cảm thấy không có gì, gãy xương nho nhỏ mà thôi, đối với đàn ông mà nói, đều là chuyện thường như cơm bữa. Thử hỏi Alpha nào trên người không có chút thương tích, những năm gần đây hắn và Sở Nghiêu chấp hành nhiệm vụ bị thương đều đếm không hết.
Đây là dưới tình huống hắn được Sở Nghiêu bảo vệ và mang bay, cho nên nói quân nhân Liên Bang không dễ dàng, là nơi trú ẩn an toàn và trụ cột của tinh hệ δ.
Khi Hải Kim nhìn thấy hắn, vẻ mặt cạn lười, vết thương trên người Diêu Văn Phỉ gạt người khác thì dễ, gạt bác sĩ chuyên nghiệp như anh thì không dễ dàng như vậy.
“Tôi có nên nói cho Sở Nghiêu biết không.” Hai người đang trên đường đi đến phòng bệnh của Sở Nghiêu, Hải Kim vuốt cằm suy tư nói.
Diêu Văn Phỉ khủy tay còn sài tốt của mình đẩy Hải Kim một cái, tức giận nói: “Không thể, đây là riêng tư của bệnh nhân.”
“Chuyện riêng tư, hiểu không? Đây là cách bác sĩ đối xử với bệnh nhân hả? Phải tôn trọng chuyện riêng tư, hiểu không?”
Hải Kim: “......?”
Chuyện riêng tư cái qq.
Hai người anh một câu, tôi một câu mỉa mai(1), không bao lâu đã đến trước phòng bệnh của Sở Nghiêu.
(1)夾槍帶棒: Kẹp súng bằng gậy: một từ thông dụng trên mạng, có nghĩa là ẩn chứa sự mỉa mai trong lời nói.
Hải Kim vươn tay, đang muốn mở cửa, còn chưa đụng tới khóa vân tay, Diêu Văn Phỉ đột nhiên bắt lấy cổ tay anh, hạ thấp giọng cẩn thận nói: “Nghiêu ca lúc này đang nghỉ ngơi sao?”
“Sao vậy?” Hải Kim liếc mắt nhìn hắn.
“Đang nghỉ ngơi thì không thể quấy rầy anh ấy.” Diêu Văn Phỉ lầm bầm, sờ sờ gáy của mình.
Hải Kim há miệng, đang muốn nói gì đó với hắn, lại bị một giọng nói đột ngột trong phòng bệnh cắt đứt.
“Vào đi.”
Là Sở Nghiêu.
Hải Kim: “......”
Diêu Văn Phỉ: “......”
Hai người nhìn nhau một cái, đẩy cửa đi vào.
Sở Nghiêu nhìn thấy Diêu Văn Phỉ đi vào, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt.
Diêu Văn Phỉ khó hiểu sờ chóp mũi, hỏi: “Nghiêu ca, mày biết tao sẽ tới nơi này sao?”
Hắn còn muốn cho Sở Nghiêu một niềm vui bất ngờ, sai lầm sai lầm.
“Mày cho rằng âm thanh của hai người nói chuyện rất nhỏ?” Sở Nghiêu nhìn hắn, giống như nhìn một tên ngốc.
Diêu Văn Phỉ im lặng há miệng, chậm chạp chuyển động con ngươi, ném ánh mắt tới trên người Hải Kim bên cạnh, ánh mắt kia tựa hồ đang nói —— Nhìn đi, bảo anh nhỏ giọng một chút.
Hải Kim: “......”
Anh cũng cạn lời với tên Alpha ngốc nghếch này.
“Ngồi.” Sở Nghiêu hất cằm về phía bọn họ, ra hiệu.
“Được rồi, Nghiêu ca.” Diêu Văn Phỉ nhảy nhót đáp lời, ba bước thành hai bước, chuyển qua ghế trước mặt Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu nhìn hắn, trầm mặc hai giây.
“Sao...... sao vậy?” Diêu Văn Phỉ có chút không hiểu. Sở Nghiêu không nhìn hắn nữa, dời ánh mắt, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Ghế để bác sĩ Hải ngồi, mày ngồi bên cạnh tao.”
“Nhưng mà bên cạnh Nghiêu ca đều ngồi không được.” Diêu Văn Phỉ thành thực chỉ chỉ bên cạnh Sở Nghiêu chỉ có thể chứa được nửa người của mình.
Sở Nghiêu còn chưa nói “Hai chúng ta chen chúc một chút” ra khỏi miệng, Hải Kim đã lên tiếng.
“Không cần Sở Nghiêu, tôi đứng một lát cũng được.” Hải Kim cười nói.
“Nghe đi, Nghiêu ca, là chính anh ta muốn đứng đấy.” Diêu Văn Phỉ ngồi ở trên ghế liền không dời mông ra, hô to.
Sở Nghiêu: “......”
Hải Kim: “....” không biết nên nói như thế nào, người này rất thẳng thẳng.
“Tay sao lại thế này?” Sở Nghiêu nhìn chằm chằm cánh tay Diêu Văn Phỉ, trầm giọng nói.
Diêu Văn Phỉ có chút kinh ngạc, tay hắn từ sau khi bị hắn làm gãy liền không xử lý gì, không băng bó không phẫu thuật. Hắn còn lặng lẽ che giấu một chút, không muốn Sở Nghiêu nhìn ra, dù sao nguyên nhân này có thể không nói thì không nói.
Không ngờ lúc này Sở Nghiêu vừa ngồi xuống đã nhìn ra.
Vậy thì hắn lại phải nói dối, may mà hắn có kinh nghiệm ở phương diện này.
“Báo cáo Nghiêu ca, ngày hôm qua lúc chấp hành nhiệm vụ bị thương.” Diêu Văn Phỉ nói dối mắt cũng không chớp.
“Bị thương thế nào?” Sở Nghiêu nhìn thẳng vào hắn, nheo mắt lại, không biết có tin hay không.
“Bị thú nhân ném qua vai, ngã gãy rồi.” Diêu Văn Phỉ nói.
Lần này Sở Nghiêu không nhìn hắn, đưa mắt nhìn về phía Hải Kim đang đứng xem kịch.
Hải Kim: “......”
Diêu Văn Phỉ cũng nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy ám chỉ.
Khóe môi Hải Kim giật giật.
“Đúng là vậy.” Cuối cùng anh vẫn che giấu lương tâm nói dối.
Sở Nghiêu nghe được đáp án, quay đầu, nhìn Diêu Văn Phỉ nói: “Hiện tại đi xử lý.”
“Hả? Không vội, Nghiêu ca, tao vừa mới gặp mày, lát nữa xử lý cũng được.” Diêu Văn Phỉ trừng to hai mắt.
Sở Nghiêu lười nhìn hắn, trực tiếp nhìn về phía Hải Kim, nói: “Vậy làm phiền bác sĩ Hải rồi.”
“Không cần khách khí.” Hải Kim cong cong mắt.
“Đi thôi.” Sau đó anh đến gần Diêu Văn Phỉ, xách cổ áo sau của hắn kéo người ra ngoài.
Diêu Văn Phỉ một chàng trai cao 1m9 bất đắc dĩ.
......
Đợi hai người đi rồi, trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Sở Nghiêu cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Cảnh tượng Tần Đồ vừa đóng màn hình lại hiện lên trong đầu hắn.
Số lượng thú nhân hình như có hơi nhiều, Tần Đồ....... Được không?
Lại im lặng một lát.
Sở Nghiêu vẫn ngồi trên sofa, không có động tác gì.
Thông tấn khí bị hắn nắm trong tay, hắn cụp mắt lẳng lặng nhìn.
Qua vài giây, hắn nhấn nút nguồn.
......
“Bruuu ——”
Tiếng rung của thông tấn khí vang lên gần một phút, đối phương vẫn chưa nghe máy, Sở Nghiêu cau mày, đang muốn cúp máy.
“Alo“.
Đã kết nối.
Thông tấn khí phát ra giọng nói không chút để ý của Tần Đồ, khàn khàn, lười biếng.
“Thiếu tá, đây là cuộc gọi hôm nay cậu muốn gọi cho tôi sao?”
“Vậy ngày mai còn nữa không?”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Đồ, một Alpha tham lam, mỗi ngày đều nghĩ đến việc nấu cháo điện thoại với thiếu tá.
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2020-08-1421:24:42~2020-08-1623:27~
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới dịch dinh dưỡng: Cảnh Từ hôm nay thức đêm sao? 26 chai; Ứng chi 20 bình; Tháng bảy, U Nhiên 2 bình. Tôi thích học tập a a a a một chai;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất