Chương 39: Nghiêu ca, mày biết không?
Hải Kim quay mặt đi, đưa lưng về phía Tần Đồ, liếc mắt một cái, quay đầu lại vẻ mặt đã khôi phuc bình thường, anh ho một tiếng, nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Tần Đồ liếc anh một cái, không để ý tới anh, tiếp tục nhìn chằm chằm Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ.
Hải Kim nhịn không được, nở nụ cười, sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tần Đồ, mới ra vẻ hét lớn với Diêu Văn Phỉ: “Ôm đủ rồi, nên về thôi, ở chỗ này càng lâu, cậu sẽ càng mất mặt nhiều hơn.”
Quả nhiên, Diêu Văn Phỉ vừa nghe thấy lời này trong nháy mắt buông tay khỏi người Sở Nghiêu, phóng oán khí không chỗ trút bỏ của hắn lên người Hải Kim.
“Con mẹ nó tại anh hết!” Diêu Văn Phỉ chỉ vào Hải Kim phẫn nộ nói.
Hải Kim buông tay ra: “Trách tôi làm gì, mình không theo đuổi được, là do cậu không có bản lĩnh.”
Diêu Văn Phỉ hết sức tức giận, lại nói không lại Hải Kim, hai má đều tức đến phồng lên, Hải Kim nhìn thấy, thật sự không nhịn được, lại cười ra tiếng.
Hậu quả của việc cười ra tiếng chính là Diêu Văn Phỉ giận không kềm được, hai người lao ra ngoài như cơn lốc, anh đuổi tôi đuổi.
Sở Nghiêu chỉnh lại cái áo len và cái mũ đã bị Diêu Văn Phỉ làm rối tung lên, lúc ngẩng mắt lên phát hiện Tần Đồ đang nhìn hắn chằm chằm.
“Anh nhìn cái gì?” Sở Nghiêu nhíu mày hỏi.
“Không thể ôm thì thôi, vẫn không thể nhìn?” Tần Đồ đặt mặt nạ thiên sứ trong tay lên giá, giọng điệu bình thản nói một câu.
Sở Nghiêu nghe không hiểu, không hiểu ra sao nhìn anh một cái, bỏ qua những lời này, trực tiếp hỏi: “Khi nào thì anh đi Hôi Tinh.”
Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tần Đồ chậm rãi đi theo sau hắn, tùy ý trả lời một câu: “Không vội.”
Sở Nghiêu dừng chân, hơi xoay người, nói: “Còn một mục tiêu, tìm được vị trí của cô ta chưa.”
Mục tiêu cuối cùng còn lại là một Alpha nữ.
Ủy viên đặc biệt của Căn cứ số 0, biệt danh “Nhện Đỏ”, nổi tiếng với sự tàn bạo, máu lạnh và lòng dạ độc ác.
Sở Nghiêu liếc nhìn thông tin chi tiết của nhiệm vụ B, số liệu Liên Bang cung cấp về mục tiêu rất có hạn, thành công hoàn thành nhiệm vụ cần không ít thời gian.
Nhưng thấy Tần Đồ hoàn thành nhiệm vụ quá nhanh, Sở Nghiêu nghi ngờ, liền hỏi một câu như vậy.
Tần Đồ cười nhìn Sở Nghiêu, nói: “Không tìm được, cho nên không vội, để cô ta sống thêm vài ngày.”
Sở Nghiêu gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía sân tàu ngầm.
Đi được vài bước lại dừng lại hỏi: “Vậy anh đi đâu?”
“Đi gặp Dalt.” Tần Đồ nói.
Sở Nghiêu ừ một tiếng, lần này hắn xoay người không quay đầu lại hỏi nữa.
Tần Đồ nhìn bóng lưng hắn, không nhanh không chậm tháo thông tấn khí từ trên cổ tay xuống, tìm được thông tin tung tích của “Nhện đỏ” đã được liệt kê rõ ràng, liếc sơ qua một cái, sau đó nhấn xóa bỏ.
Sau khi làm xong, anh như không có việc gì cất kỹ thông tấn khí, bước về phía Sở Nghiêu rời đi.
“Các người đã tới rồi?”
Lúc Sở Nghiêu khom lưng tiến vào tinh hạm nhìn thấy Hải Kim và Diêu Văn Phỉ ngồi ở hàng sau, khẽ nhướng mày nói.
“Tao và Hải Kim chờ mà lâu lắm rồi, mau về thôi.” Diêu Văn Phỉ vội vàng nói tiếp.
Sở Nghiêu nghi hoặc liếc hắn một cái: “Gấp gáp như vậy làm gì?”
Diêu Văn Phỉ trừng Hải Kim một cái, lại quay đầu nói với Sở Nghiêu: “Tụi tao hẹn nhau trở về quyết đấu, nắm đấm của tao đã đói khát khó nhịn.”
Sở Nghiêu: “......”
Hải Kim: “...” Không, chỉ là cậu đơn phương tuyên chiến mà thôi.
Sở Nghiêu đối với “quyết đấu” của hai người bọn họ không hỏi quá nhiều, hắn ngồi ở vị trí lái chính, mở bàn điều khiển.
Qua hai giây, hắn quay đầu hỏi Diêu Văn Phỉ: “Sao không ngồi phía trước?”
Lúc tới quán bar Diêu Văn Phỉ ngồi ở ghế lái phụ.
Diêu Văn Phỉ sờ sờ gáy nói: “Hải Kim nói tao không thể ngồi đó, chỗ đó có người ngồi.”
“Có người ngồi?” Sở Nghiêu nhíu mày, liếc mắt nhìn ghế lái phụ trống không, lại nhìn Diêu Văn Phỉ, nói: “Mắt mày bị cận à?”
Diêu Văn Phỉ mặc kệ, bĩu môi nói: “Tao biết ở đó không có ai, nhưng Hải Kim không cho tao ngồi, anh ta nói có người muốn ngồi.”
Sở Nghiêu lại nhìn về phía Hải Kim, Hải Kim cũng không xấu hổ, ôn hòa cười nói: “Trực giác, sẽ có người ngồi.”
“Ai?” Sở Nghiêu hỏi tượng trưng một câu, không định nghe câu trả lời, ngón tay đã ấn nút khởi động tinh hạm.
“Tôi.”
Sở Nghiêu quay đầu lại, Tần Đồ đã mở cửa tinh hạm ngồi lên ghế lái phụ.
Và ngoan ngoãn thắt dây an toàn. Sau khi làm xong hết thảy anh mới quay đầu có chút vô tội nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, nói: “Phiền thiếu tá đưa tôi một đoạn đường.”
Sở Nghiêu ấn nút cất cánh, ánh mắt nhìn về phía bàn điều khiển, thuận miệng hỏi một câu: “William Dalt ở đâu?”
Tần Đồ quay đầu nhìn hắn: “Hỏi cái này làm gì.”
“Không phải đi tìm anh ta sao?” Sở Nghiêu cũng nhìn về phía anh.
“À.” Tần Đồ gật đầu, “Cái này không vội, cậu đưa tôi về Dương Tử Tinh trước, tôi sẽ đi tìm hắn.”
Tinh hạm vận hành trung bình, tốc độ không nhanh cũng không chậm, vô cùng hợp lý.
Bởi vì phía sau có một người say sóng không chịu được.
“Nghiêu ca, chậm một chút...... Nôn ——”
Diêu Văn Phỉ che miệng nôn khan, Hải Kim ghét bỏ tránh sang bên cạnh.
Tần Đồ từ ghế lái phụ quay đầu lại, cười với hắn: “Chậm hơn sẽ càng chóng mặt.”
Sau đó lại nói với Sở Nghiêu một câu: “Thiếu tá, nhanh lên một chút.”
Diêu Văn Phỉ che miệng nửa tin nửa ngờ: “Sĩ quan Tần, thật sao?”
Tần Đồ cong khóe môi: “Tôi chưa bao giờ gạt người.”
Hải Kim: “......”
Không nghe nổi nữa.
Sở Nghiêu coi như không nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, quay đầu nhìn Diêu Văn Phỉ đang say sóng, nói với Tần Đồ: “Hai người đổi vị trí.”
“Vì sao.” Tần Đồ nhướng mày.
“Cậu ta say tàu.” Sở Nghiêu nói.
“Tôi cũng say.” Tần Đồ mặt không đổi sắc nói.
Sở Nghiêu: “......”
Tần Đồ: “Tôi chỉ chịu giỏi hơn cậu ta một chút, tôi cũng rất khó chịu, choáng đến không thấy rõ mặt cậu.”
Diêu Văn Phỉ khéo hiểu ý người mà xua tay: “Không sao đâu không sao đâu, sĩ quan Tần anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra, sẽ khá hơn rất nhiều!”
Vẻ mặt Sở Nghiêu khó hiểu nhìn hắn một cái.
Sau đó Hải Kim cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn hắn một cái.
Diêu Văn Phỉ không hiểu ra sao: “Các người nhìn tôi làm gì?”
Hải Kim nghiêm túc thở dài: “Ở đây cũng chỉ có mình cậu là tin lời Tần Đồ.”
“Nhìn cậu làm gì sao?” Anh lại bỏ thêm một câu, “Nhìn cậu ngốc.”
Diêu Văn Phỉ: “?”
“Sĩ quan Tần, sao anh lại gạt người?” Diêu Văn Phỉ tủi thân phun ra một câu.
Hắn lại không dám hét lớn với Tần Đồ.
“Không lừa cậu.” Tần Đồ chớp mắt, “Cũng chỉ có cậu tin tôi.”
Diêu Văn Phỉ nhìn Tần Đồ, hiện tại hắn thật sự đang đắn đo.
Ở trong lòng hắn, hắn đã sớm cùng Tần Đồ thành lập tình cảm sâu đậm.
Ở trên cùng một sợi dây là anh em tốt.
“Vậy được rồi, tôi tin anh.” Diêu Văn Phỉ che miệng ấp úng nói.
“Nghiêu ca, tao ngồi đây.” Diêu Văn Phỉ nói.
Sở Nghiêu không nói gì nữa, nhìn Tần Đồ ở ghế lái phụ rồi chuyên tâm điều khiển tinh hạm.
“Thật sự say sóng?”
Qua một lúc lâu, Tần Đồ nghe thấy một câu.
Là Sở Nghiêu hỏi.
“Thật đấy.”
Hắn có chút bất đắc dĩ.
Nói như thế nào cũng không có ai tin, anh say sóng khác với chứng say sóng của người khác, chỉ cần tốc độ đủ nhanh sẽ không say, càng chậm càng say.
Cho nên anh lái phi hạm bình thường đều lái rất nhanh.
Cái này quả thật có chút choáng váng.
Anh không biểu hiện ra ngoài nhưng thật sự là anh có thể nhẫn nhịn hơn Diêu Văn Phỉ.
Hải Kim ở hàng sau mở miệng: “Sao nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết cậu bị say tàu.”
Tần Đồ: “Cậu đâu có hỏi.”
Hải Kim: “Đó không phải là do cậu chưa nói sao?”
Tần Đồ: “Là bởi vì cậu không chủ động hỏi.”
Hải Kim: “Chuyện này cậu phải chủ động nói chứ.”
“Cậu đang quan tâm tôi?” Tần Đồ liếc xéo anh một cái.
Hải Kim xì một cái: “Tôi quan tâm cậu cái rắm, say chết các người đi.
“Ồ.” Tần Đồ cười nhìn về phía anh.
Hải Kim nhìn Tần Đồ tươi cười, sống lưng chợt lạnh, anh hắng giọng, bình tĩnh nói: “Chỗ tôi có thuốc say sóng độc nhất vô nhị, các người có muốn không.”
Tần Đồ: “Không cần.”
Diêu Văn Phỉ: “Muốn!”
“Anh không muốn?” Sở Nghiêu và Hải Kim đồng thời mở miệng với Tần Đồ.
Tần Đồ vô tội cười cười: “Tôi không thích uống thuốc, say tàu thôi mà, không phải chuyện gì lớn.”
Sở Nghiêu nheo mắt.
Diêu Văn Phỉ khẩn cấp đoạt lấy thuốc trong lòng bàn tay Hải Kim, hỏi: “Thuốc say sóng độc nhất vô nhị này của anh có tác dụng không?”
“Cảm thấy vô dụng thì trả lại cho tôi.” Hải Kim im lặng nói.
Diêu Văn Phỉ nóng nảy, giấu thuốc ra sau lưng: “Không phải, bình thường thuốc say sóng không có hiệu quả với tôi, tôi muốn biết thứ độc nhất vô nhị này của anh có tốt hơn chút nào không.”
“Cậu uống thử không phải sẽ biết sao?” Hải Kim nhét thuốc vào miệng hắn, “Thuốc tôi nghiên cứu chế tạo, cậu yên tâm.”
“Sau này nếu cậu bị vô sinh, tới chỗ tôi, uống thuốc, cam đoan ba năm ôm hai đứa.”
Diêu Văn Phỉ: “Đi con mẹ anh, anh mới vô sinh!”
Hải Kim ở hàng sau cười không ngừng.
“Sao lại kém như vậy.” Diêu Văn Phỉ lầm bầm, “Nên học theo sĩ quan Tần.”
“Muốn tôi học cậu ta?” Hải Kim không thể tin chỉ vào mũi mình, “Vậy không phải càng học càng lùi sao?!”
Tần Đồ gõ cửa sổ tinh hạm, thờ ơ nói: “Chú ý lời nói.”
Hải Kim: “......”
“Này! Hình như thật sự hết say sóng rồi.” Diêu Văn Phỉ bỗng nhiên mừng rỡ nói, hắn mừng rỡ như điên nắm lấy vạt áo của Hải Kim: “Trở về bán cho tôi một thùng thuốc này.”
Hải Kim kéo tay hắn ra: “Một viên năm ngàn.”
“Con mẹ nó anh đang tống tiền tôi à?” Diêu Văn Phỉ trừng mắt.
“Thích thì mua, không mua thì thôi.” Hải Kim trợn mắt.
Hai người ở hàng sau bắt đầu lôi lôi kéo kéo, phút chốc, Diêu Văn Phỉ như là nhớ tới cái gì đó, hắng giọng nói với Sở Nghiêu: “Nghiêu ca, bây giờ mày có thể tăng tốc một chút.”
Nói xong hắn lơ đãng liếc đến vị trí màn hình hiển thị tốc độ trên bàn điều khiển phía trước, buồn bực nói: “Này, Nghiêu ca, mày thế mà đã tăng tốc rồi sao?”
Tần Đồ cũng nhìn tốc độ màn hình, trở nên hứng thú: “Thiếu tá, cậu vừa rồi không phải không đồng ý sao, tại sao bây giờ lại tăng tốc?”
Không đợi Sở Nghiêu trả lời, bạn học Diêu Văn Phỉ liền cướp lời: “A —— Sĩ quan Tần không hiểu sao? Bởi vì anh say tàu, vừa rồi không phải anh muốn lái nhanh hơn sao, Nghiêu ca là vì tốt cho anh.”
Hải Kim: “......”
Chỉ cậu hiểu.
Ngốc thiếu một.
“Là như vậy sao?” Tần Đồ hứng thú nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, cười hỏi.
Sở Nghiêu liếc anh một cái: “Đừng biết rõ còn cố hỏi.”
“Cám ơn, tôi tốt hơn nhiều rồi.” Tần Đồ híp mắt cười nói.
Dù anh có đẹp hay không cũng không quan trọng.
Sở Nghiêu không trả lời.
Diêu Văn Phỉ lúc này không say tàu nữa, rõ ràng nói nhiều hơn.
Hắn nói chuyện với Hải Kim, Hải Kim vẻ mặt ghét bỏ không muốn để ý đến hắn, Sở Nghiêu từ trước đến nay ít nói, nói không tận hứng, cho nên hắn đảo tròng mắt, chuyển mục tiêu lên người Tần Đồ.
“Sĩ quan Tần, gần đây anh bận rộn cái gì vậy?”
Hỏi xong lại vỗ đầu một cái, nói: “Nhìn trí nhớ của tôi xem, Hải Kim mới nói, anh đi kiếm của hồi môn cho mình.:
Hải Kim: “......”
Đừng cue ông! (1)
(1) 莫 cue 老子! là một từ thông dụng trên Internet. Là một meme phổ biến trên mạng, nó thường có nghĩa là sự từ chối, ghê tởm và phản kháng mạnh mẽ, và nó mang đầy cảm giác kiêu ngạo!
“Tần giáo quan, anh có người muốn theo đuổi rồi sao?” Hai mắt Diêu Văn Phỉ tỏa sáng, bộ dạng chuẩn bị nghe tin hot.
Tần Đồ miễn cưỡng nhìn hắn một cái, gật đầu.
“Vậy anh thành công rồi sao?” Diêu Văn Phỉ lại hỏi.
Tần Đồ cúi đầu cười: “Đang cố gắng.”
“Ồ...” Diêu Văn Phỉ gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy người anh đang theo đuổi là ai?”
“Cậu đoán đi.” Tần Đồ nói.
Diêu Văn Phỉ nhướng mày, thật sự đoán: “Sĩ quan Mục?”
Hải Kim: “Ngu ngốc.”
Âm thanh có chút nhỏ, nhưng Diêu Văn Phỉ lại nghe thấy.
“Anh điên à, mắng tôi làm gì.” Hắn vỗ cánh tay Hải Kim một cái.
Hải Kim mặc kệ hắn.
Diêu Văn Phỉ lại quay đầu nhìn chằm chằm Tần Đồ, kích động hỏi: “Là anh ấy sao? Là anh ấy sao?”
“Không phải.” Tần Đồ cười lắc đầu.
“Vây người đó là ai?” Diêu Văn Phỉ sờ sờ đầu, “Thật muốn biết.”
“Vậy tôi biết người này không?” Hắn lại hỏi.
Tần Đồ nhướng mày.
Không cần phải nói.
Diêu Văn Phỉ há to miệng: “Wow, tôi biết à...... Là ai ta? Quá hấp dẫn.”
“Tôi cũng không thấy anh thân cận với ai.” Hắn không thể giải thích được. (2)
(2)丈二的和尚摸不着头脑: Câu tục ngữ: Nhà sư cao một thước không thể chạm vào đầu mình, có nghĩa là không thể giải thích được.
Hải Kim lại mở miệng vàng: “Đó là do cậu mù.”
Diêu Văn Phỉ đã miễn dịch với lời nói của Hải Kim, hắn tự mình vơ vét trong đầu một hồi, cũng không nghĩ ra là ai, vì thế hắn duỗi cổ, nói với Sở Nghiêu một câu: “Nghiêu ca, mà biết không?”
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Nghiêu: (mặt không chút thay đổi) lắm miệng.
Diêu Văn Phỉ:???
Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian tới.
Cảm tạ tiểu thiên sứ ném ra địa lôi: Ngô Vân và phu quân Sở Ca, 5 bình;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Thạch Tá Du Minh 20 bình; Ngỗng trắng lớn chỉ muốn học, 4244394010 chai; Diệp Ngôn Phong, trong dịp nghỉ lễ còn cần xem lại: 1 chai;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!
Tần Đồ liếc anh một cái, không để ý tới anh, tiếp tục nhìn chằm chằm Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ.
Hải Kim nhịn không được, nở nụ cười, sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tần Đồ, mới ra vẻ hét lớn với Diêu Văn Phỉ: “Ôm đủ rồi, nên về thôi, ở chỗ này càng lâu, cậu sẽ càng mất mặt nhiều hơn.”
Quả nhiên, Diêu Văn Phỉ vừa nghe thấy lời này trong nháy mắt buông tay khỏi người Sở Nghiêu, phóng oán khí không chỗ trút bỏ của hắn lên người Hải Kim.
“Con mẹ nó tại anh hết!” Diêu Văn Phỉ chỉ vào Hải Kim phẫn nộ nói.
Hải Kim buông tay ra: “Trách tôi làm gì, mình không theo đuổi được, là do cậu không có bản lĩnh.”
Diêu Văn Phỉ hết sức tức giận, lại nói không lại Hải Kim, hai má đều tức đến phồng lên, Hải Kim nhìn thấy, thật sự không nhịn được, lại cười ra tiếng.
Hậu quả của việc cười ra tiếng chính là Diêu Văn Phỉ giận không kềm được, hai người lao ra ngoài như cơn lốc, anh đuổi tôi đuổi.
Sở Nghiêu chỉnh lại cái áo len và cái mũ đã bị Diêu Văn Phỉ làm rối tung lên, lúc ngẩng mắt lên phát hiện Tần Đồ đang nhìn hắn chằm chằm.
“Anh nhìn cái gì?” Sở Nghiêu nhíu mày hỏi.
“Không thể ôm thì thôi, vẫn không thể nhìn?” Tần Đồ đặt mặt nạ thiên sứ trong tay lên giá, giọng điệu bình thản nói một câu.
Sở Nghiêu nghe không hiểu, không hiểu ra sao nhìn anh một cái, bỏ qua những lời này, trực tiếp hỏi: “Khi nào thì anh đi Hôi Tinh.”
Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tần Đồ chậm rãi đi theo sau hắn, tùy ý trả lời một câu: “Không vội.”
Sở Nghiêu dừng chân, hơi xoay người, nói: “Còn một mục tiêu, tìm được vị trí của cô ta chưa.”
Mục tiêu cuối cùng còn lại là một Alpha nữ.
Ủy viên đặc biệt của Căn cứ số 0, biệt danh “Nhện Đỏ”, nổi tiếng với sự tàn bạo, máu lạnh và lòng dạ độc ác.
Sở Nghiêu liếc nhìn thông tin chi tiết của nhiệm vụ B, số liệu Liên Bang cung cấp về mục tiêu rất có hạn, thành công hoàn thành nhiệm vụ cần không ít thời gian.
Nhưng thấy Tần Đồ hoàn thành nhiệm vụ quá nhanh, Sở Nghiêu nghi ngờ, liền hỏi một câu như vậy.
Tần Đồ cười nhìn Sở Nghiêu, nói: “Không tìm được, cho nên không vội, để cô ta sống thêm vài ngày.”
Sở Nghiêu gật đầu, xoay người tiếp tục đi về phía sân tàu ngầm.
Đi được vài bước lại dừng lại hỏi: “Vậy anh đi đâu?”
“Đi gặp Dalt.” Tần Đồ nói.
Sở Nghiêu ừ một tiếng, lần này hắn xoay người không quay đầu lại hỏi nữa.
Tần Đồ nhìn bóng lưng hắn, không nhanh không chậm tháo thông tấn khí từ trên cổ tay xuống, tìm được thông tin tung tích của “Nhện đỏ” đã được liệt kê rõ ràng, liếc sơ qua một cái, sau đó nhấn xóa bỏ.
Sau khi làm xong, anh như không có việc gì cất kỹ thông tấn khí, bước về phía Sở Nghiêu rời đi.
“Các người đã tới rồi?”
Lúc Sở Nghiêu khom lưng tiến vào tinh hạm nhìn thấy Hải Kim và Diêu Văn Phỉ ngồi ở hàng sau, khẽ nhướng mày nói.
“Tao và Hải Kim chờ mà lâu lắm rồi, mau về thôi.” Diêu Văn Phỉ vội vàng nói tiếp.
Sở Nghiêu nghi hoặc liếc hắn một cái: “Gấp gáp như vậy làm gì?”
Diêu Văn Phỉ trừng Hải Kim một cái, lại quay đầu nói với Sở Nghiêu: “Tụi tao hẹn nhau trở về quyết đấu, nắm đấm của tao đã đói khát khó nhịn.”
Sở Nghiêu: “......”
Hải Kim: “...” Không, chỉ là cậu đơn phương tuyên chiến mà thôi.
Sở Nghiêu đối với “quyết đấu” của hai người bọn họ không hỏi quá nhiều, hắn ngồi ở vị trí lái chính, mở bàn điều khiển.
Qua hai giây, hắn quay đầu hỏi Diêu Văn Phỉ: “Sao không ngồi phía trước?”
Lúc tới quán bar Diêu Văn Phỉ ngồi ở ghế lái phụ.
Diêu Văn Phỉ sờ sờ gáy nói: “Hải Kim nói tao không thể ngồi đó, chỗ đó có người ngồi.”
“Có người ngồi?” Sở Nghiêu nhíu mày, liếc mắt nhìn ghế lái phụ trống không, lại nhìn Diêu Văn Phỉ, nói: “Mắt mày bị cận à?”
Diêu Văn Phỉ mặc kệ, bĩu môi nói: “Tao biết ở đó không có ai, nhưng Hải Kim không cho tao ngồi, anh ta nói có người muốn ngồi.”
Sở Nghiêu lại nhìn về phía Hải Kim, Hải Kim cũng không xấu hổ, ôn hòa cười nói: “Trực giác, sẽ có người ngồi.”
“Ai?” Sở Nghiêu hỏi tượng trưng một câu, không định nghe câu trả lời, ngón tay đã ấn nút khởi động tinh hạm.
“Tôi.”
Sở Nghiêu quay đầu lại, Tần Đồ đã mở cửa tinh hạm ngồi lên ghế lái phụ.
Và ngoan ngoãn thắt dây an toàn. Sau khi làm xong hết thảy anh mới quay đầu có chút vô tội nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, nói: “Phiền thiếu tá đưa tôi một đoạn đường.”
Sở Nghiêu ấn nút cất cánh, ánh mắt nhìn về phía bàn điều khiển, thuận miệng hỏi một câu: “William Dalt ở đâu?”
Tần Đồ quay đầu nhìn hắn: “Hỏi cái này làm gì.”
“Không phải đi tìm anh ta sao?” Sở Nghiêu cũng nhìn về phía anh.
“À.” Tần Đồ gật đầu, “Cái này không vội, cậu đưa tôi về Dương Tử Tinh trước, tôi sẽ đi tìm hắn.”
Tinh hạm vận hành trung bình, tốc độ không nhanh cũng không chậm, vô cùng hợp lý.
Bởi vì phía sau có một người say sóng không chịu được.
“Nghiêu ca, chậm một chút...... Nôn ——”
Diêu Văn Phỉ che miệng nôn khan, Hải Kim ghét bỏ tránh sang bên cạnh.
Tần Đồ từ ghế lái phụ quay đầu lại, cười với hắn: “Chậm hơn sẽ càng chóng mặt.”
Sau đó lại nói với Sở Nghiêu một câu: “Thiếu tá, nhanh lên một chút.”
Diêu Văn Phỉ che miệng nửa tin nửa ngờ: “Sĩ quan Tần, thật sao?”
Tần Đồ cong khóe môi: “Tôi chưa bao giờ gạt người.”
Hải Kim: “......”
Không nghe nổi nữa.
Sở Nghiêu coi như không nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, quay đầu nhìn Diêu Văn Phỉ đang say sóng, nói với Tần Đồ: “Hai người đổi vị trí.”
“Vì sao.” Tần Đồ nhướng mày.
“Cậu ta say tàu.” Sở Nghiêu nói.
“Tôi cũng say.” Tần Đồ mặt không đổi sắc nói.
Sở Nghiêu: “......”
Tần Đồ: “Tôi chỉ chịu giỏi hơn cậu ta một chút, tôi cũng rất khó chịu, choáng đến không thấy rõ mặt cậu.”
Diêu Văn Phỉ khéo hiểu ý người mà xua tay: “Không sao đâu không sao đâu, sĩ quan Tần anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra, sẽ khá hơn rất nhiều!”
Vẻ mặt Sở Nghiêu khó hiểu nhìn hắn một cái.
Sau đó Hải Kim cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn hắn một cái.
Diêu Văn Phỉ không hiểu ra sao: “Các người nhìn tôi làm gì?”
Hải Kim nghiêm túc thở dài: “Ở đây cũng chỉ có mình cậu là tin lời Tần Đồ.”
“Nhìn cậu làm gì sao?” Anh lại bỏ thêm một câu, “Nhìn cậu ngốc.”
Diêu Văn Phỉ: “?”
“Sĩ quan Tần, sao anh lại gạt người?” Diêu Văn Phỉ tủi thân phun ra một câu.
Hắn lại không dám hét lớn với Tần Đồ.
“Không lừa cậu.” Tần Đồ chớp mắt, “Cũng chỉ có cậu tin tôi.”
Diêu Văn Phỉ nhìn Tần Đồ, hiện tại hắn thật sự đang đắn đo.
Ở trong lòng hắn, hắn đã sớm cùng Tần Đồ thành lập tình cảm sâu đậm.
Ở trên cùng một sợi dây là anh em tốt.
“Vậy được rồi, tôi tin anh.” Diêu Văn Phỉ che miệng ấp úng nói.
“Nghiêu ca, tao ngồi đây.” Diêu Văn Phỉ nói.
Sở Nghiêu không nói gì nữa, nhìn Tần Đồ ở ghế lái phụ rồi chuyên tâm điều khiển tinh hạm.
“Thật sự say sóng?”
Qua một lúc lâu, Tần Đồ nghe thấy một câu.
Là Sở Nghiêu hỏi.
“Thật đấy.”
Hắn có chút bất đắc dĩ.
Nói như thế nào cũng không có ai tin, anh say sóng khác với chứng say sóng của người khác, chỉ cần tốc độ đủ nhanh sẽ không say, càng chậm càng say.
Cho nên anh lái phi hạm bình thường đều lái rất nhanh.
Cái này quả thật có chút choáng váng.
Anh không biểu hiện ra ngoài nhưng thật sự là anh có thể nhẫn nhịn hơn Diêu Văn Phỉ.
Hải Kim ở hàng sau mở miệng: “Sao nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết cậu bị say tàu.”
Tần Đồ: “Cậu đâu có hỏi.”
Hải Kim: “Đó không phải là do cậu chưa nói sao?”
Tần Đồ: “Là bởi vì cậu không chủ động hỏi.”
Hải Kim: “Chuyện này cậu phải chủ động nói chứ.”
“Cậu đang quan tâm tôi?” Tần Đồ liếc xéo anh một cái.
Hải Kim xì một cái: “Tôi quan tâm cậu cái rắm, say chết các người đi.
“Ồ.” Tần Đồ cười nhìn về phía anh.
Hải Kim nhìn Tần Đồ tươi cười, sống lưng chợt lạnh, anh hắng giọng, bình tĩnh nói: “Chỗ tôi có thuốc say sóng độc nhất vô nhị, các người có muốn không.”
Tần Đồ: “Không cần.”
Diêu Văn Phỉ: “Muốn!”
“Anh không muốn?” Sở Nghiêu và Hải Kim đồng thời mở miệng với Tần Đồ.
Tần Đồ vô tội cười cười: “Tôi không thích uống thuốc, say tàu thôi mà, không phải chuyện gì lớn.”
Sở Nghiêu nheo mắt.
Diêu Văn Phỉ khẩn cấp đoạt lấy thuốc trong lòng bàn tay Hải Kim, hỏi: “Thuốc say sóng độc nhất vô nhị này của anh có tác dụng không?”
“Cảm thấy vô dụng thì trả lại cho tôi.” Hải Kim im lặng nói.
Diêu Văn Phỉ nóng nảy, giấu thuốc ra sau lưng: “Không phải, bình thường thuốc say sóng không có hiệu quả với tôi, tôi muốn biết thứ độc nhất vô nhị này của anh có tốt hơn chút nào không.”
“Cậu uống thử không phải sẽ biết sao?” Hải Kim nhét thuốc vào miệng hắn, “Thuốc tôi nghiên cứu chế tạo, cậu yên tâm.”
“Sau này nếu cậu bị vô sinh, tới chỗ tôi, uống thuốc, cam đoan ba năm ôm hai đứa.”
Diêu Văn Phỉ: “Đi con mẹ anh, anh mới vô sinh!”
Hải Kim ở hàng sau cười không ngừng.
“Sao lại kém như vậy.” Diêu Văn Phỉ lầm bầm, “Nên học theo sĩ quan Tần.”
“Muốn tôi học cậu ta?” Hải Kim không thể tin chỉ vào mũi mình, “Vậy không phải càng học càng lùi sao?!”
Tần Đồ gõ cửa sổ tinh hạm, thờ ơ nói: “Chú ý lời nói.”
Hải Kim: “......”
“Này! Hình như thật sự hết say sóng rồi.” Diêu Văn Phỉ bỗng nhiên mừng rỡ nói, hắn mừng rỡ như điên nắm lấy vạt áo của Hải Kim: “Trở về bán cho tôi một thùng thuốc này.”
Hải Kim kéo tay hắn ra: “Một viên năm ngàn.”
“Con mẹ nó anh đang tống tiền tôi à?” Diêu Văn Phỉ trừng mắt.
“Thích thì mua, không mua thì thôi.” Hải Kim trợn mắt.
Hai người ở hàng sau bắt đầu lôi lôi kéo kéo, phút chốc, Diêu Văn Phỉ như là nhớ tới cái gì đó, hắng giọng nói với Sở Nghiêu: “Nghiêu ca, bây giờ mày có thể tăng tốc một chút.”
Nói xong hắn lơ đãng liếc đến vị trí màn hình hiển thị tốc độ trên bàn điều khiển phía trước, buồn bực nói: “Này, Nghiêu ca, mày thế mà đã tăng tốc rồi sao?”
Tần Đồ cũng nhìn tốc độ màn hình, trở nên hứng thú: “Thiếu tá, cậu vừa rồi không phải không đồng ý sao, tại sao bây giờ lại tăng tốc?”
Không đợi Sở Nghiêu trả lời, bạn học Diêu Văn Phỉ liền cướp lời: “A —— Sĩ quan Tần không hiểu sao? Bởi vì anh say tàu, vừa rồi không phải anh muốn lái nhanh hơn sao, Nghiêu ca là vì tốt cho anh.”
Hải Kim: “......”
Chỉ cậu hiểu.
Ngốc thiếu một.
“Là như vậy sao?” Tần Đồ hứng thú nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, cười hỏi.
Sở Nghiêu liếc anh một cái: “Đừng biết rõ còn cố hỏi.”
“Cám ơn, tôi tốt hơn nhiều rồi.” Tần Đồ híp mắt cười nói.
Dù anh có đẹp hay không cũng không quan trọng.
Sở Nghiêu không trả lời.
Diêu Văn Phỉ lúc này không say tàu nữa, rõ ràng nói nhiều hơn.
Hắn nói chuyện với Hải Kim, Hải Kim vẻ mặt ghét bỏ không muốn để ý đến hắn, Sở Nghiêu từ trước đến nay ít nói, nói không tận hứng, cho nên hắn đảo tròng mắt, chuyển mục tiêu lên người Tần Đồ.
“Sĩ quan Tần, gần đây anh bận rộn cái gì vậy?”
Hỏi xong lại vỗ đầu một cái, nói: “Nhìn trí nhớ của tôi xem, Hải Kim mới nói, anh đi kiếm của hồi môn cho mình.:
Hải Kim: “......”
Đừng cue ông! (1)
(1) 莫 cue 老子! là một từ thông dụng trên Internet. Là một meme phổ biến trên mạng, nó thường có nghĩa là sự từ chối, ghê tởm và phản kháng mạnh mẽ, và nó mang đầy cảm giác kiêu ngạo!
“Tần giáo quan, anh có người muốn theo đuổi rồi sao?” Hai mắt Diêu Văn Phỉ tỏa sáng, bộ dạng chuẩn bị nghe tin hot.
Tần Đồ miễn cưỡng nhìn hắn một cái, gật đầu.
“Vậy anh thành công rồi sao?” Diêu Văn Phỉ lại hỏi.
Tần Đồ cúi đầu cười: “Đang cố gắng.”
“Ồ...” Diêu Văn Phỉ gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy người anh đang theo đuổi là ai?”
“Cậu đoán đi.” Tần Đồ nói.
Diêu Văn Phỉ nhướng mày, thật sự đoán: “Sĩ quan Mục?”
Hải Kim: “Ngu ngốc.”
Âm thanh có chút nhỏ, nhưng Diêu Văn Phỉ lại nghe thấy.
“Anh điên à, mắng tôi làm gì.” Hắn vỗ cánh tay Hải Kim một cái.
Hải Kim mặc kệ hắn.
Diêu Văn Phỉ lại quay đầu nhìn chằm chằm Tần Đồ, kích động hỏi: “Là anh ấy sao? Là anh ấy sao?”
“Không phải.” Tần Đồ cười lắc đầu.
“Vây người đó là ai?” Diêu Văn Phỉ sờ sờ đầu, “Thật muốn biết.”
“Vậy tôi biết người này không?” Hắn lại hỏi.
Tần Đồ nhướng mày.
Không cần phải nói.
Diêu Văn Phỉ há to miệng: “Wow, tôi biết à...... Là ai ta? Quá hấp dẫn.”
“Tôi cũng không thấy anh thân cận với ai.” Hắn không thể giải thích được. (2)
(2)丈二的和尚摸不着头脑: Câu tục ngữ: Nhà sư cao một thước không thể chạm vào đầu mình, có nghĩa là không thể giải thích được.
Hải Kim lại mở miệng vàng: “Đó là do cậu mù.”
Diêu Văn Phỉ đã miễn dịch với lời nói của Hải Kim, hắn tự mình vơ vét trong đầu một hồi, cũng không nghĩ ra là ai, vì thế hắn duỗi cổ, nói với Sở Nghiêu một câu: “Nghiêu ca, mà biết không?”
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Nghiêu: (mặt không chút thay đổi) lắm miệng.
Diêu Văn Phỉ:???
Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian tới.
Cảm tạ tiểu thiên sứ ném ra địa lôi: Ngô Vân và phu quân Sở Ca, 5 bình;
Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Thạch Tá Du Minh 20 bình; Ngỗng trắng lớn chỉ muốn học, 4244394010 chai; Diệp Ngôn Phong, trong dịp nghỉ lễ còn cần xem lại: 1 chai;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất