Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Chương 48: Ý Nghĩa Xấu Xa
Mặc dù sau khi xuống thôn, cô thừa nhận từ nhỏ anh đã sống một cuộc sống nghèo khó và lạc hậu, nhưng.....anh đang phóng đại đúng không?
Tống Tử Dao lặng lẽ liếc mắt trừng Đàm Kim Hạ.
Làm hại cô đã đau lòng cho anh!
Đàm Kim Hạ vẫn chưa phát giác ra, bó các nhánh cây đã chặt lại.
Những bó anh buộc rất to, cơ thể nhỏ bé của Tống Tử Dao rõ ràng không thể gánh nổi.
Cho nên, anh chỉ có thể giúp Tống Tử Dao gánh về.
Cũng may đã quay về trước ba giờ rưỡi, tất cả mọi người đã đi làm việc, không bị ai nhìn thấy.
Tống Tử Dao ngăn Đàm Kim Hạ đang định rời đi, sau đó xoay người chạy về phòng, lấy một hộp thịt hộp nhét vào tay Đàm Kim Hạ.
Trên mặt Đàm Kim Hạ xuất hiện một tia mất tự nhiên.
Anh cố ý phớt lờ những bước chạy mạnh mẽ của Tống Tử Dao, phủ lên trên một tấm màn che vì những suy nghĩ bẩn thỉu vừa rồi của mình ở trên núi.
Đến khi đã đi thật xa, Đàm Kim Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, lau những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, mới phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm một hộp thịt hộp.
Sau khi Đàm Kim Hạ rời đi, Tống Tử Dao bất tri bất giác phát hiện hình như bản thân mình mới bị lộ tẩy.
.....Mất công lúc đi xuống núi cô còn cố tình đi khập khiễng.
Nhưng mà tại sao Đàm Kim Hạ không vạch trần cô, hay là không chú ý tới?
Ừm, cũng có thể như vậy.
Không kịp nghĩ nhiều, Tống Tử Dao vội vàng đi làm.
-
Trong nửa tháng, bàn và tủ của Tống Tử Dao cũng đã được làm xong.
Đàm Kim Hạ đem qua cho cô.
Còn chưa kịp nói vài câu, anh liền vội vã rời đi.
Tống Tử Dao đành phải tự mình xem vật dụng.
Sau khi dọn qua một lượt, để ở nơi cần để, căn phòng nhỏ trông có vẻ gọn gàng hơn.
''Đồ của nhà cô trông không tệ, phòng nhỏ nhưng khá tươm tất, Văn Tuyết xuất hiện trước cửa.
Tống Tử Dao cười nói: ''Thế nào? Hối hận khi đã không chọn căn phòng nhỏ này rồi sao?''
Văn Tuyết vội vàng lắc đầu, ''Không hối hận, không hối hận, tôi thích ở phòng rộng rãi hơi, căn phòng nhỏ này là bảo bối của cô.''
Mặc dù Liêu Hồng Mai không phải là bạn cùng phòng tốt, nhưng khi hai người chung sống, Văn Tuyết lại chiếm thế thượng phong, Liêu Hồng Mai chỉ có ức đến phát khóc.
Tán gẫu được một lúc, Văn Tuyết đột nhiên lại có chút sợ hãi mà nói: ''Nghe nói ngày mốt bắt đầu thu hoạch ngô, đây cũng là mùa làm việc đồng áng bận rộn nhất, làm sao bây giờ? Những ngày vừa rồi chỉ làm việc bình thường, tôi đã không thể chịu nổi..........''
Nghe xong, Tống Tử Dao cũng có chút lo lắng.
Nhưng có lo lắng cũng vô dụng, tới mùa vụ mọi người bắt buộc đều phải tham gia.
Ngay cả những đứa nhóc năm sáu tuổi, cũng phải tham gia nhặt mót hạt ngô, trừ khi có yếu tố bất khả kháng, nếu không không ai có thể trốn được.
Hôm nay, Tống Tử Dao sẽ lấy một bình nước trong không gian, hái thêm một ít cây kim ngân sau nhà cho vào trong nước.
Sau đó cô mới đeo bình nước rồi đi làm.
Nhìn thấy Mạnh Tinh bình thường hiếm khi ra đồng cũng theo những thanh niên trí thức khác ra đồng bẻ ngô, trên mặt Liêu Hồng Mai cũng nở nụ cười hiếm thấy gần đây.
''Hừ, có bản lĩnh thì hãy câu dẫn con trai của đại đội trưởng, cậu ta sẽ tìm cách cho cô nghỉ ngơi.''
Mạnh Tinh còn không thèm nhìn cô ta.
Liêu Hồng Mai tức giận chĩa họng súng vào Tống Tử Dao lần nữa: ''Cô cũng vậy, tại sao không dụ dỗ Thạch Lỗi và Thạch Trường Giang, à, thì ra đang là thời điểm ngày mùa mọi người đều bận, nên không có ai đếm xỉa tới cô!''
Tống Tử Dao lặng lẽ liếc mắt trừng Đàm Kim Hạ.
Làm hại cô đã đau lòng cho anh!
Đàm Kim Hạ vẫn chưa phát giác ra, bó các nhánh cây đã chặt lại.
Những bó anh buộc rất to, cơ thể nhỏ bé của Tống Tử Dao rõ ràng không thể gánh nổi.
Cho nên, anh chỉ có thể giúp Tống Tử Dao gánh về.
Cũng may đã quay về trước ba giờ rưỡi, tất cả mọi người đã đi làm việc, không bị ai nhìn thấy.
Tống Tử Dao ngăn Đàm Kim Hạ đang định rời đi, sau đó xoay người chạy về phòng, lấy một hộp thịt hộp nhét vào tay Đàm Kim Hạ.
Trên mặt Đàm Kim Hạ xuất hiện một tia mất tự nhiên.
Anh cố ý phớt lờ những bước chạy mạnh mẽ của Tống Tử Dao, phủ lên trên một tấm màn che vì những suy nghĩ bẩn thỉu vừa rồi của mình ở trên núi.
Đến khi đã đi thật xa, Đàm Kim Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, lau những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, mới phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm một hộp thịt hộp.
Sau khi Đàm Kim Hạ rời đi, Tống Tử Dao bất tri bất giác phát hiện hình như bản thân mình mới bị lộ tẩy.
.....Mất công lúc đi xuống núi cô còn cố tình đi khập khiễng.
Nhưng mà tại sao Đàm Kim Hạ không vạch trần cô, hay là không chú ý tới?
Ừm, cũng có thể như vậy.
Không kịp nghĩ nhiều, Tống Tử Dao vội vàng đi làm.
-
Trong nửa tháng, bàn và tủ của Tống Tử Dao cũng đã được làm xong.
Đàm Kim Hạ đem qua cho cô.
Còn chưa kịp nói vài câu, anh liền vội vã rời đi.
Tống Tử Dao đành phải tự mình xem vật dụng.
Sau khi dọn qua một lượt, để ở nơi cần để, căn phòng nhỏ trông có vẻ gọn gàng hơn.
''Đồ của nhà cô trông không tệ, phòng nhỏ nhưng khá tươm tất, Văn Tuyết xuất hiện trước cửa.
Tống Tử Dao cười nói: ''Thế nào? Hối hận khi đã không chọn căn phòng nhỏ này rồi sao?''
Văn Tuyết vội vàng lắc đầu, ''Không hối hận, không hối hận, tôi thích ở phòng rộng rãi hơi, căn phòng nhỏ này là bảo bối của cô.''
Mặc dù Liêu Hồng Mai không phải là bạn cùng phòng tốt, nhưng khi hai người chung sống, Văn Tuyết lại chiếm thế thượng phong, Liêu Hồng Mai chỉ có ức đến phát khóc.
Tán gẫu được một lúc, Văn Tuyết đột nhiên lại có chút sợ hãi mà nói: ''Nghe nói ngày mốt bắt đầu thu hoạch ngô, đây cũng là mùa làm việc đồng áng bận rộn nhất, làm sao bây giờ? Những ngày vừa rồi chỉ làm việc bình thường, tôi đã không thể chịu nổi..........''
Nghe xong, Tống Tử Dao cũng có chút lo lắng.
Nhưng có lo lắng cũng vô dụng, tới mùa vụ mọi người bắt buộc đều phải tham gia.
Ngay cả những đứa nhóc năm sáu tuổi, cũng phải tham gia nhặt mót hạt ngô, trừ khi có yếu tố bất khả kháng, nếu không không ai có thể trốn được.
Hôm nay, Tống Tử Dao sẽ lấy một bình nước trong không gian, hái thêm một ít cây kim ngân sau nhà cho vào trong nước.
Sau đó cô mới đeo bình nước rồi đi làm.
Nhìn thấy Mạnh Tinh bình thường hiếm khi ra đồng cũng theo những thanh niên trí thức khác ra đồng bẻ ngô, trên mặt Liêu Hồng Mai cũng nở nụ cười hiếm thấy gần đây.
''Hừ, có bản lĩnh thì hãy câu dẫn con trai của đại đội trưởng, cậu ta sẽ tìm cách cho cô nghỉ ngơi.''
Mạnh Tinh còn không thèm nhìn cô ta.
Liêu Hồng Mai tức giận chĩa họng súng vào Tống Tử Dao lần nữa: ''Cô cũng vậy, tại sao không dụ dỗ Thạch Lỗi và Thạch Trường Giang, à, thì ra đang là thời điểm ngày mùa mọi người đều bận, nên không có ai đếm xỉa tới cô!''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất