Hoạn Quan Thâm Trầm Của Công Chúa Tâm Cơ
Chương 25:
Sau khi đưa người về Ninh Nhạc Cung, đi vòng lại nên về đến nơi cũng hơi muộn.
Tiết Chi đi về hướng Tầm Hạc Cư, trong lớp áo choàng, tay y mân mê vết cắn trên ngón tay cái.
Trình Ấu Dung cắn đúng ác, bây giờ dưới ngón tay cái của y vẫn có vết bầm lớn.
Tấc An ngồi cạnh bàn chờ chưởng ấn nhà mình về, đầu gục xuống sắp ngủ đến nơi rồi.
Tiếng đẩy cửa làm hắn bừng tỉnh, giơ tay dụi mắt, nói: "Chưởng ấn, cuối cùng người cũng về, đã canh mấy rồi?"
Hắn quay đầu nhìn sắc trời ngoài song cửa sổ, đáy lòng khẽ than "trời".
Tiết Chi thong dong đi đến cạnh bàn, liếc mắt thấy tấu chương đặt trên bàn, y rót một tách trà uống cạn rồi khen: "Ừ, làm không tồi, mai có thưởng."
Tấc An nghe được ban thưởng trong nháy mắt tỉnh ngủ hẳn, y cười hai mắt cong cong, nịnh bợ nói: "Nhờ chưởng ấn dạy giỏi, nếu không sao nô tài có thể thông minh cơ trí được như vậy chứ?"
Tiết Chi ngồi xuống, vươn tay lấy tấu chương, liếc xem toàn bộ, sau đó nhướng mày, cũng không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.
Tấc An khẽ hỏi: "Chưởng ấn, Lâm gia có hành động gì sao?"
"Bọn họ chủ động xin ra trận đi ứng phó nạn tuyết ở phía bắc, lời nói trong tấu chương khẩn thiết chân thành cứ như một lòng vì nước vì dân." Tiết Chi ném tấu chương xuống bàn, bình thản nói.
Tấc An hơi bối rối: "Đây là chuyện tốt hay xấu ạ? Mấy hôm nay bệ hạ vì chuyện này âu sầu nóng vội như lửa sém lông mày, động thái này của bọn họ đúng là dập lửa cho bệ hạ."
Tiết Chi cười hừ một tiếng, lắc đầu nói: "Chuyện không đơn giản như vậy, Lâm gia có quyền thế, nhờ có Lâm quý phi nên có thể so với quốc trượng, làm gì có chuyện chỉ có đi xử lý nạn tuyết? Chắc chắn là họ có mưu đồ gì đó, không biết là muốn nuốt trọn bạc cứu tế hay là phía bắc xảy ra chuyện gì?"
Tấc An nghe vậy liền mắng: "Lâm gia này thật là không biết trời cao đất dày, đã là danh gia vọng tộc như vậy rồi còn muốn ăn tiền của dân gặp nạn, thật là ác độc ghê tởm."
Hắn lại hỏi Tiết Chi: "Chúng ta gần như thu thập đầy đủ chứng cứ rồi, khi nào trình lên cho bệ hạ ạ? Mấy thứ này ít nhất cũng có thể làm mấy người trong Lâm gia bị giáng chức?"
Tiết Chi lại lắc đầu: "Vẫn chưa đủ, nếu thật sự có thể động thủ với Lâm gia thì hoàng đế đã ra tay từ lâu, ngươi cho rằng hoàng đế không có mấy chứng cứ đó sao? Đại thần trong triều cũng không biết sao? Nhưng tại sao không ai dám ra mặt thượng tấu? Là do căn cơ Lâm gia quá sâu, muốn diệt trừ được Lâm gia thì cần một kích đặt đứt "đầu", nếu để bọn họ bắt lấy một đường sống thì sẽ tro tàn lại cháy mà thôi."
Tiết Chi đi về hướng Tầm Hạc Cư, trong lớp áo choàng, tay y mân mê vết cắn trên ngón tay cái.
Trình Ấu Dung cắn đúng ác, bây giờ dưới ngón tay cái của y vẫn có vết bầm lớn.
Tấc An ngồi cạnh bàn chờ chưởng ấn nhà mình về, đầu gục xuống sắp ngủ đến nơi rồi.
Tiếng đẩy cửa làm hắn bừng tỉnh, giơ tay dụi mắt, nói: "Chưởng ấn, cuối cùng người cũng về, đã canh mấy rồi?"
Hắn quay đầu nhìn sắc trời ngoài song cửa sổ, đáy lòng khẽ than "trời".
Tiết Chi thong dong đi đến cạnh bàn, liếc mắt thấy tấu chương đặt trên bàn, y rót một tách trà uống cạn rồi khen: "Ừ, làm không tồi, mai có thưởng."
Tấc An nghe được ban thưởng trong nháy mắt tỉnh ngủ hẳn, y cười hai mắt cong cong, nịnh bợ nói: "Nhờ chưởng ấn dạy giỏi, nếu không sao nô tài có thể thông minh cơ trí được như vậy chứ?"
Tiết Chi ngồi xuống, vươn tay lấy tấu chương, liếc xem toàn bộ, sau đó nhướng mày, cũng không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.
Tấc An khẽ hỏi: "Chưởng ấn, Lâm gia có hành động gì sao?"
"Bọn họ chủ động xin ra trận đi ứng phó nạn tuyết ở phía bắc, lời nói trong tấu chương khẩn thiết chân thành cứ như một lòng vì nước vì dân." Tiết Chi ném tấu chương xuống bàn, bình thản nói.
Tấc An hơi bối rối: "Đây là chuyện tốt hay xấu ạ? Mấy hôm nay bệ hạ vì chuyện này âu sầu nóng vội như lửa sém lông mày, động thái này của bọn họ đúng là dập lửa cho bệ hạ."
Tiết Chi cười hừ một tiếng, lắc đầu nói: "Chuyện không đơn giản như vậy, Lâm gia có quyền thế, nhờ có Lâm quý phi nên có thể so với quốc trượng, làm gì có chuyện chỉ có đi xử lý nạn tuyết? Chắc chắn là họ có mưu đồ gì đó, không biết là muốn nuốt trọn bạc cứu tế hay là phía bắc xảy ra chuyện gì?"
Tấc An nghe vậy liền mắng: "Lâm gia này thật là không biết trời cao đất dày, đã là danh gia vọng tộc như vậy rồi còn muốn ăn tiền của dân gặp nạn, thật là ác độc ghê tởm."
Hắn lại hỏi Tiết Chi: "Chúng ta gần như thu thập đầy đủ chứng cứ rồi, khi nào trình lên cho bệ hạ ạ? Mấy thứ này ít nhất cũng có thể làm mấy người trong Lâm gia bị giáng chức?"
Tiết Chi lại lắc đầu: "Vẫn chưa đủ, nếu thật sự có thể động thủ với Lâm gia thì hoàng đế đã ra tay từ lâu, ngươi cho rằng hoàng đế không có mấy chứng cứ đó sao? Đại thần trong triều cũng không biết sao? Nhưng tại sao không ai dám ra mặt thượng tấu? Là do căn cơ Lâm gia quá sâu, muốn diệt trừ được Lâm gia thì cần một kích đặt đứt "đầu", nếu để bọn họ bắt lấy một đường sống thì sẽ tro tàn lại cháy mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất