Đẳng Cấp Trà Xanh Nằm Thắng Trận
Chương 32:
Xưởng trưởng Vu nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn về phía Đồng Tuyết Lục một cái, sau đó gật đầu nói với hai vị công an: “Đúng là có việc này, ngày hôm sau tôi còn hỏi đồng chí Đồng, cô ấy nói bởi vì đồng chí Tạ bị điên rồi, đầu óc thường xuyên không nhớ được chuyện đã xảy ra.”
Trước đó khi nghe bà Từ mắng mình là kẻ điên, Tạ Kim Hoa chỉ cho rằng đó là lời nói khi tức giận, không ngờ là do Đồng Tuyết Lục nói hươu nói vượn bên ngoài.
Bà ta tức không chịu nổi, mặt lúc đỏ lúc trắng, xông đến định đánh Đồng Tuyết Lục: “Con nhóc chết tiệt kia, suốt ngày nói hươu nói vượn khắp nơi, để tao xé nát miệng mày ra.”
Đồng Tuyết Lục sợ tới mức che mặt lại: “Bà nội bà đừng đánh cháu!”
Cô sợ quá...
Cô sợ... Mới là lạ.
Tạ Kim Hoa còn chưa chạm được vào người Đồng Tuyết Lục, đã bị nữ công an giữ chặt lấy tay: “Bà còn dám ra tay đánh người nữa, ngay cả bà tôi cũng nhốt lại!”
Lúc này Tạ Kim Hoa vẫn đang nổi nóng, nên không sợ công an như ban đầu, có điều vẫn thu liễm không ít: “Đồng chí công an, đồng chí cũng nghe thấy rồi đấy, ngay từ đầu nó đã hãm hại chúng tôi, đồng chí mau bắt nó lại.”
Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt ấm ức: “Khi cha mẹ cháu vừa xảy ra chuyện, Gia Minh đã gọi điện thoại về đội sản xuất, lúc ấy người nghe điện thoại chính là bà nội. Bà nội, bà lại quên mất rồi sao?”
“Mày đánh rắm...”
Tạ Kim Hoa tức giận không chịu nổi.
Nam công an nói: “Muốn biết rõ chuyện này cũng đơn giản thôi, bây giờ chúng tôi sẽ gọi điện thoại đến đội sản xuất, hỏi bọn họ xem ngày hôm đó có nhận được điện thoại từ Kinh Thị hay không.”
Tạ Kim Hoa: “Đúng đúng đúng, Đồng chí công an, đồng chí mau gọi đi!”
Đồng Ngạn Lương nghe thấy thế, hai mắt cũng sáng ngời, quay đầu đắc ý nhìn Đồng Tuyết Lục: Tiện nhân, mày chết chắc rồi!
Bên ngoài Đồng Tuyết Lục vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ở nơi người khác không nhìn thấy, bàn tay cô đã nắm chặt lại.
Chuyện này là do Đồng Gia Minh làm, lúc ấy đúng là cậu làm chưa đủ cẩn thận.
Nếu đổi lại là cô, chắc chắn khi ấy cô sẽ gọi điện thoại về đội sản xuất, còn chuyện trong điện thoại nói gì, người khác sẽ không biết được.
Đáng tiếc cô quay về quá muộn, bây giờ chuyện đã đến nước này rồi, cô chỉ có thể cắn răng chắc chắn đã từng gọi điện thoại.
Dù sao chuyện tiền an ủi cũng do chính miệng Tạ Kim Hoa thừa nhận, còn chuyện trộm quần lót của Đồng Ngạn Lương cũng bắt được cả người và tang vật, chuyện không gọi điện thoại cùng lắm chỉ khiến người ta chỉ chỏ lên án mà thôi.
Trong đồn công an có điện thoại, sau khi lấy được số của đội sản xuất, bọn họ lập tức gọi qua đó.
Người nghe máy chính là Trần Tiểu Liên, kế toán của đội sản xuất.
Bình thường cũng chỉ có mình cô ta ở trong văn phòng, nhận điện thoại và thông báo cho xã viên đều do cô ta phụ trách.
Nhưng mà hôm Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, cô ta lại không có mặt ở văn phòng cả ngày, hôm đó cô ta bận yêu đương vụng trộm với anh rể mình.
Có lẽ hôm ấy bên Kinh Thị đúng là có người từng gọi điện thoại về, chỉ là do cô ta không nghe máy, cô ta nghĩ nếu bây giờ trả lời thành thật rất có thể mình sẽ bị liên lụy, còn khiến người khác phát hiện ra chuyện giữa mình và anh rể.
Cho nên cô ta cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Có, tôi nhớ rõ là mùng bảy tháng trước, tôi nhận được điện thoại của nhà họ Đồng, sau đó có gọi Tạ Kim Hoa đến nghe máy, có điều trong điện thoại nói những gì tôi không nghe rõ lắm, khi ấy tôi đang bận tính sổ sách.”
Sau khi cúp điện thoại, nam công an nói lại lời Trần Tiểu Liên cho mọi người nghe, Tạ Kim Hoa và Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế đều ngơ ngẩn.
Tạ Kim Hoa: Con mẹ nó, con điếm Trần Tiểu Liên kia sao lại hãm hại mình!
Trước đó khi nghe bà Từ mắng mình là kẻ điên, Tạ Kim Hoa chỉ cho rằng đó là lời nói khi tức giận, không ngờ là do Đồng Tuyết Lục nói hươu nói vượn bên ngoài.
Bà ta tức không chịu nổi, mặt lúc đỏ lúc trắng, xông đến định đánh Đồng Tuyết Lục: “Con nhóc chết tiệt kia, suốt ngày nói hươu nói vượn khắp nơi, để tao xé nát miệng mày ra.”
Đồng Tuyết Lục sợ tới mức che mặt lại: “Bà nội bà đừng đánh cháu!”
Cô sợ quá...
Cô sợ... Mới là lạ.
Tạ Kim Hoa còn chưa chạm được vào người Đồng Tuyết Lục, đã bị nữ công an giữ chặt lấy tay: “Bà còn dám ra tay đánh người nữa, ngay cả bà tôi cũng nhốt lại!”
Lúc này Tạ Kim Hoa vẫn đang nổi nóng, nên không sợ công an như ban đầu, có điều vẫn thu liễm không ít: “Đồng chí công an, đồng chí cũng nghe thấy rồi đấy, ngay từ đầu nó đã hãm hại chúng tôi, đồng chí mau bắt nó lại.”
Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt ấm ức: “Khi cha mẹ cháu vừa xảy ra chuyện, Gia Minh đã gọi điện thoại về đội sản xuất, lúc ấy người nghe điện thoại chính là bà nội. Bà nội, bà lại quên mất rồi sao?”
“Mày đánh rắm...”
Tạ Kim Hoa tức giận không chịu nổi.
Nam công an nói: “Muốn biết rõ chuyện này cũng đơn giản thôi, bây giờ chúng tôi sẽ gọi điện thoại đến đội sản xuất, hỏi bọn họ xem ngày hôm đó có nhận được điện thoại từ Kinh Thị hay không.”
Tạ Kim Hoa: “Đúng đúng đúng, Đồng chí công an, đồng chí mau gọi đi!”
Đồng Ngạn Lương nghe thấy thế, hai mắt cũng sáng ngời, quay đầu đắc ý nhìn Đồng Tuyết Lục: Tiện nhân, mày chết chắc rồi!
Bên ngoài Đồng Tuyết Lục vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ở nơi người khác không nhìn thấy, bàn tay cô đã nắm chặt lại.
Chuyện này là do Đồng Gia Minh làm, lúc ấy đúng là cậu làm chưa đủ cẩn thận.
Nếu đổi lại là cô, chắc chắn khi ấy cô sẽ gọi điện thoại về đội sản xuất, còn chuyện trong điện thoại nói gì, người khác sẽ không biết được.
Đáng tiếc cô quay về quá muộn, bây giờ chuyện đã đến nước này rồi, cô chỉ có thể cắn răng chắc chắn đã từng gọi điện thoại.
Dù sao chuyện tiền an ủi cũng do chính miệng Tạ Kim Hoa thừa nhận, còn chuyện trộm quần lót của Đồng Ngạn Lương cũng bắt được cả người và tang vật, chuyện không gọi điện thoại cùng lắm chỉ khiến người ta chỉ chỏ lên án mà thôi.
Trong đồn công an có điện thoại, sau khi lấy được số của đội sản xuất, bọn họ lập tức gọi qua đó.
Người nghe máy chính là Trần Tiểu Liên, kế toán của đội sản xuất.
Bình thường cũng chỉ có mình cô ta ở trong văn phòng, nhận điện thoại và thông báo cho xã viên đều do cô ta phụ trách.
Nhưng mà hôm Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, cô ta lại không có mặt ở văn phòng cả ngày, hôm đó cô ta bận yêu đương vụng trộm với anh rể mình.
Có lẽ hôm ấy bên Kinh Thị đúng là có người từng gọi điện thoại về, chỉ là do cô ta không nghe máy, cô ta nghĩ nếu bây giờ trả lời thành thật rất có thể mình sẽ bị liên lụy, còn khiến người khác phát hiện ra chuyện giữa mình và anh rể.
Cho nên cô ta cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Có, tôi nhớ rõ là mùng bảy tháng trước, tôi nhận được điện thoại của nhà họ Đồng, sau đó có gọi Tạ Kim Hoa đến nghe máy, có điều trong điện thoại nói những gì tôi không nghe rõ lắm, khi ấy tôi đang bận tính sổ sách.”
Sau khi cúp điện thoại, nam công an nói lại lời Trần Tiểu Liên cho mọi người nghe, Tạ Kim Hoa và Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế đều ngơ ngẩn.
Tạ Kim Hoa: Con mẹ nó, con điếm Trần Tiểu Liên kia sao lại hãm hại mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất