Chương 41
Chủ nhiệm Vu trầm giọng nói: “Nhưng mà, đối với người khác mà nói thì gả xa là không nỡ rời nhà, đối với cô mà nói thì lại là vừa vặn đó. Thư Lan à, cô chỉ có gả xa thì tiểu tử thúi Trịnh Hướng Đông kia mới có thể hoàn toàn hết hy vọng với cô, đối với người nhà cô cũng buông lỏng một chút.”
Người ta nói năm tháng trôi qua, địa lý cách xa nhau, khi còn trẻ thích, sau này qua hai mươi năm mới gặp lại, đến cuối cùng đều sẽ trở thành nước đun sôi nhạt nhẽo vô vị.
Người nhà họ Khương đều nhíu mày theo, bọn họ đã sủng Thư Lan từ nhỏ tới lớn, làm sao nỡ để cô gả quá xa đây?
Khương Thư Lan trầm mặc một lát, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều thứ.
Cuối cùng thì khuôn mặt lo lắng nhưng mong đợi của cha mẹ và gia đình, cùng với việc cho dù cô có đi làm ni cô... Kỳ thật cũng không ổn thỏa được như vậy, chỉ cần một chính sách ban xuống, ni cô hoàn tục, cô vẫn có thể phải trở về như cũ.
Sau khi cân nhắc những ưu và khuyết điểm. Khương Thư Lan mím môi, thấp giọng nói: “Tôi đáp ứng.” Vừa nghe đã đưa ra quyết định.
“Thư Lan, có muốn suy nghĩ thêm một chút nữa hay không?” Mẹ Khương và Tưởng Tú Trân đều không nhịn được mà nói.
Khương Thư Lan cười lắc đầu: “Mẹ, chị dâu cả, chọn anh ấy đi ạ, chỉ cần không phải gả cho Trâu Dược Hoa và Trịnh Hướng Đông, đối với con thì ai cũng được.”
Lần này, mẹ Khương và Tưởng Tú Trân cũng không nói thêm lời nào nữa. Bọn họ biết, nếu nói thêm nữa thì là bọn họ không biết tốt xấu.
“Xem mắt ở đâu vậy ạ?” Khương Thư Lan nhìn về phía chủ nhiệm Vu hỏi.
Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng và lưu loát, cực kỳ dễ nghe.
Chủ nhiệm Vu giật mình một chút, chỉ cảm thấy lỗ tai mình giống như bị nước suối rửa sạch, anh ta trầm giọng nói: “Người vẫn còn ở công xã, cô xem lúc nào cô có thời gian? Có yêu cầu gì không?”
Anh ta cảm thấy tính tình tốt khó có được của Khương Thư Lan, cũng không khỏi muốn tác hợp hai người bọn họ.
Chủ nhiệm Vu không nhịn được mà nói tốt cho Chu Trung Phong.
“Vốn dĩ tôi nói để cho đồng chí Chu đến nhà họ Khương xem mắt, nhưng đồng chí Chu lại nói nếu không thành, đến lúc đó Thư Lan sẽ bị xã viên của đại đội sản xuất chê cười, lúc này mới cố ý chọn xem mắt ở công xã.”
Nông thôn chính là như vậy, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, tất cả đều có thể bị loan truyền.
Chủ nhiệm Vu vừa nói lời này, người nhà họ Khương cũng không tự chủ được, đối với Chu Trung Phong còn chưa được gặp mặt nên thành ra vô cùng tò mò.
Khương Thư Lan sửng sốt, tươi cười thoải mái, mở miệng đáp: “Sáng mai được không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi, đồng chí Chu nói, cô định đoạt thời gian, dù sao chỉ cần trong bảy ngày nghỉ phép của cậu ấy là được.”
Nói đến đây, chủ nhiệm Vu vỗ tay một cái: “Đúng rồi, có một điểm tôi quên nói, nếu hai người thành đôi thì sẽ lập tức kết hôn.”
“Cái này cũng quá là nhanh rồi.” Người nhà họ Khương nhịn không được mà nói.
“Thư Lan, cô thấy thế nào?”
Khương Thư Lan rũ mắt, trả lời: “Tôi nguyện ý.”
Chỉ cần có thể thoát khỏi vận mệnh vốn có của cô, dù thế nào, cô cũng đều sẽ nguyện ý.
***
Sáng sớm hôm sau, Khương Thư Lan lại bị mẹ Khương chưng diện một phen, lúc này đây, cô không mặc áo bông màu lam, mà là một cái áo khoác kẻ sọc đỏ trắng.
Đó là quần áo áp đáy hòm(*).
[Chú thích: (*) Ý chỉ món đồ quý trọng nhất, chỉ dùng lúc đặc biệt quan trọng.]
Bị mẹ Khương tìm ra điểm thiếu xót: “Cái này phải buộc thêm một cái khăn quàng cổ màu trắng, Thư Lan nhà ta khẳng định rất xinh đẹp.”
Nhà họ Khương sủng đứa con gái Thư Lan này, quần áo ngày thường của Khương Thư Lan đều là được mua giống với các đồng chí nữ trong thành.
Áo khoác cực kỳ có phong cách tây, mặc trên người cô vừa xinh đẹp lại ưa nhìn, khăn quàng cổ màu trắng buộc lên, càng có vẻ mặt mày như họa, màu da sứ trắng.
Người ta nói năm tháng trôi qua, địa lý cách xa nhau, khi còn trẻ thích, sau này qua hai mươi năm mới gặp lại, đến cuối cùng đều sẽ trở thành nước đun sôi nhạt nhẽo vô vị.
Người nhà họ Khương đều nhíu mày theo, bọn họ đã sủng Thư Lan từ nhỏ tới lớn, làm sao nỡ để cô gả quá xa đây?
Khương Thư Lan trầm mặc một lát, trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều thứ.
Cuối cùng thì khuôn mặt lo lắng nhưng mong đợi của cha mẹ và gia đình, cùng với việc cho dù cô có đi làm ni cô... Kỳ thật cũng không ổn thỏa được như vậy, chỉ cần một chính sách ban xuống, ni cô hoàn tục, cô vẫn có thể phải trở về như cũ.
Sau khi cân nhắc những ưu và khuyết điểm. Khương Thư Lan mím môi, thấp giọng nói: “Tôi đáp ứng.” Vừa nghe đã đưa ra quyết định.
“Thư Lan, có muốn suy nghĩ thêm một chút nữa hay không?” Mẹ Khương và Tưởng Tú Trân đều không nhịn được mà nói.
Khương Thư Lan cười lắc đầu: “Mẹ, chị dâu cả, chọn anh ấy đi ạ, chỉ cần không phải gả cho Trâu Dược Hoa và Trịnh Hướng Đông, đối với con thì ai cũng được.”
Lần này, mẹ Khương và Tưởng Tú Trân cũng không nói thêm lời nào nữa. Bọn họ biết, nếu nói thêm nữa thì là bọn họ không biết tốt xấu.
“Xem mắt ở đâu vậy ạ?” Khương Thư Lan nhìn về phía chủ nhiệm Vu hỏi.
Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng và lưu loát, cực kỳ dễ nghe.
Chủ nhiệm Vu giật mình một chút, chỉ cảm thấy lỗ tai mình giống như bị nước suối rửa sạch, anh ta trầm giọng nói: “Người vẫn còn ở công xã, cô xem lúc nào cô có thời gian? Có yêu cầu gì không?”
Anh ta cảm thấy tính tình tốt khó có được của Khương Thư Lan, cũng không khỏi muốn tác hợp hai người bọn họ.
Chủ nhiệm Vu không nhịn được mà nói tốt cho Chu Trung Phong.
“Vốn dĩ tôi nói để cho đồng chí Chu đến nhà họ Khương xem mắt, nhưng đồng chí Chu lại nói nếu không thành, đến lúc đó Thư Lan sẽ bị xã viên của đại đội sản xuất chê cười, lúc này mới cố ý chọn xem mắt ở công xã.”
Nông thôn chính là như vậy, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, tất cả đều có thể bị loan truyền.
Chủ nhiệm Vu vừa nói lời này, người nhà họ Khương cũng không tự chủ được, đối với Chu Trung Phong còn chưa được gặp mặt nên thành ra vô cùng tò mò.
Khương Thư Lan sửng sốt, tươi cười thoải mái, mở miệng đáp: “Sáng mai được không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi, đồng chí Chu nói, cô định đoạt thời gian, dù sao chỉ cần trong bảy ngày nghỉ phép của cậu ấy là được.”
Nói đến đây, chủ nhiệm Vu vỗ tay một cái: “Đúng rồi, có một điểm tôi quên nói, nếu hai người thành đôi thì sẽ lập tức kết hôn.”
“Cái này cũng quá là nhanh rồi.” Người nhà họ Khương nhịn không được mà nói.
“Thư Lan, cô thấy thế nào?”
Khương Thư Lan rũ mắt, trả lời: “Tôi nguyện ý.”
Chỉ cần có thể thoát khỏi vận mệnh vốn có của cô, dù thế nào, cô cũng đều sẽ nguyện ý.
***
Sáng sớm hôm sau, Khương Thư Lan lại bị mẹ Khương chưng diện một phen, lúc này đây, cô không mặc áo bông màu lam, mà là một cái áo khoác kẻ sọc đỏ trắng.
Đó là quần áo áp đáy hòm(*).
[Chú thích: (*) Ý chỉ món đồ quý trọng nhất, chỉ dùng lúc đặc biệt quan trọng.]
Bị mẹ Khương tìm ra điểm thiếu xót: “Cái này phải buộc thêm một cái khăn quàng cổ màu trắng, Thư Lan nhà ta khẳng định rất xinh đẹp.”
Nhà họ Khương sủng đứa con gái Thư Lan này, quần áo ngày thường của Khương Thư Lan đều là được mua giống với các đồng chí nữ trong thành.
Áo khoác cực kỳ có phong cách tây, mặc trên người cô vừa xinh đẹp lại ưa nhìn, khăn quàng cổ màu trắng buộc lên, càng có vẻ mặt mày như họa, màu da sứ trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất