Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 125: Tên của bảo bảo!

Trước Sau
Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)

*

Lần thứ hai Nghiên tỷ nghe thấy tiếng hài tử khóc, thì rất vui mừng phấn khích, "Sinh xong rồi sao?"

Vừa lúc đó nhũ mẫu bưng chậu đi ra, tiểu nha đầu liền thoát khỏi vòng tay Lý Uyển, đôi chân ngắn ngủn chạy vào trong, Lý Minh và Thần ca nhi cũng chạy vào, lần này Lý Uyển không cản, nàng cũng đi theo vào trong. Nhìn thấy Cẩn ca nhi đang nhìn hài tử, người vẫn rất tốt, trái tim nàng rốt cuộc cũng bình ổn lại.

Nghiên tỷ chạy tới ôm eo Lý Cẩn, "Cửu cửu, cửu làm Nghiên tỷ sợ muốn chết."

Lý Cẩn vỗ đầu bé, "Không sợ không sợ, cữu cữu không phải là vẫn còn tốt sao."

Lý Minh cũng không cam lòng chịu thua, nhanh chóng ôm eo bên kia của cha, sau khi ôm thì không nỡ buông tay, đầu nhỏ cọ a cọ, tóc cũng hỗn loạn khiến cho Nghiên tỷ cảm thấy tay mình ngứa ngáy.

Hắc hắc, nhị ca cũng biết làm nũng!

Vân Liệt bất quá chỉ mới đứng dậy đi cất chén nước một lát, vậy mà chỗ của hắn liền bị bọn trẻ chiếm mất.

Cẩn ca nhi nháy mắt mấy cái với hắn, sờ sờ đầu Minh Minh, cười rất vui vẻ.

Thấy cửu cửu khí sắc rất tốt, Thần ca nhi cũng không cùng hai đứa nhóc tranh giành, mà đến gần một chút nhìn hài tử. Đập vào mắt nhóc là hai khuôn mặt nhỏ đo đỏ, nhóc không kiềm chế được mà nhẹ nhàng sờ tay hài tử, cảm thấy chúng thật đáng yêu.

Lý Uyển cũng yêu thích không thôi, "Nhìn xem tóc hắn thật đen, đây là lão đại phải không? Nhìn nó lớn hơn một chút."

Tần ma ma gật đầu, "Đúng vậy, đứa lớn là một hán tử, đứa nhỏ là một tiểu khuê nữ".

"Con cũng muốn xem", Nghiên tỷ đưa cái cổ hướng lên trên xem, bởi vì không nhìn thấy rõ nên phải nhảy lên hai lần. Đệ đệ kìa, bé cuối cùng cũng có đệ đệ rồi! Hơn nữa còn có thêm một muội muội! Bé rốt cuộc cũng được làm tỷ tỷ rồi! Tâm tình Nghiên tỷ hiện tại rất tốt, hận không thể hét to vài tiếng.

Rõ ràng Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi đối với ba đứa trẻ này có bao nhiêu sủng ái, Tần ma ma liền ôm hài tử ra, để cho bé xem rõ.

"Oa, nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi, cảm tạ Tần ma ma, đệ đệ thật là đẹp, còn có muội muội, con cũng muốn xem muội muội một chút". Hai tiểu bảo bảo nhìn thấy Nghiên tỷ liền phấn khích không thôi, Nghiên tỷ cười nhảy cẫng lên, bé vui vẻ đến nỗi hận không thể nhảy cao ba thước, miệng không ngừng khen đệ đệ muội muội đáng yêu.

Lý Cẩn cảm thấy có chút hoài nghi vừa nãy mình nhìn nhầm, lúc tiểu nha đầu lại gần liền véo má bé một cái, " Đáng yêu chỗ nào, da đỏ đỏ lại nhiều nếp nhăn, gầy như con mèo con mới sinh, bỏ vào trong túi cũng được."

Nghiên tỷ bĩu môi, "Trương nãi nãi nói hài tử mới ra đời đều đỏ đỏ, đệ đệ mới không có nhăn, muội muội là do quá gầy nên mới hơi nhăn, qua vài ngày là khỏe! Cửu cửu không được bỏ đệ đệ muội muội vào trong túi, đệ đệ muội muội sẽ bị ngộp mất!".

"Được được được, là do cửu cửu nói bậy."

Nghiên tỷ lúc này mới vui vẻ lại, sau đó hoài nghi liếc mắt nhìn y một cái, "Cữu cữu thật ngốc, mới không nhìn ra đệ đệ đáng yêu, cữu xem cái miệng bé nhỏ nhỏ, cái mũi cũng nhỏ, rất giống cữu phu, muội muội cũng giống, khẳng định sau này lớn lên sẽ rất xinh đẹp."

Cữu phu trong miệng bé chính là Vân Liệt.

Vừa nãy Lý Cẩn chỉ nhìn thấy chúng như hai con khỉ con, nghe Nghiên tỷ nói vậy trong lòng bỗng dưng ngứa ngáy, "Nào, cho cữu xem một chút."

Tiểu khuê nữ đang được tỷ tỷ ôm trong ngực.

"Tỷ, cho đệ ôm một chút."

Lý Uyển đưa hài tử cho y, "Bế như thế này, còn tay này nâng đầu của hài tử."

Mặc dù đã được quấn khăn cẩn thận, nhưng sau khi ôm vẫn thấy bé rất nhỏ, vừa nhẹ vừa mềm, Lý Cẩn nhất thời có chút sốt sắng, "Là thế này phải không. Ai, sao nó cứ chúi xuống thế này?".

Vân Liệt vươn tay nâng đỡ đầu hài tử, giúp Cẩn ca nhi bế bé. Sau khi chạm vào y mới cảm thấy hải tử vừa nhỏ vừa mềm, thân thể y bỗng nhiên cứng ngắc, y cảm thấy tiểu hài tử như thế này, đụng vào liền có thể vỡ nát, thật có thể lớn lên sao?

"Cẩn thận chút", Cẩn ca nhi sợ tay hắn không biết nặng nhẹ mà làm đau bảo bảo.

Vân Liệt gật đầu, gương mặt trở nên nghiêm túc, giống như trên tay y là đang cầm một quả bom hẹn giờ vậy.

Lý Cẩn nhìn nhìn một hồi vẫn không nhìn ra có điểm nào giống Vân Liệt, hắn vẫn cảm thấy tiểu khuê nữ và tiểu hán tử đều nhìn giống như nhau.

Lý Uyển nhẹ giọng nói: "Đệ mau nhìn mũi con bé, không chỉ giống đứa tiểu hán tử, mà còn rất giống Vân Liệt".

Vốn không nhìn ra điểm nào, nghe tỷ tỷ nói như vậy, Vân Liệt cũng nhìn chằm chằm nửa ngày, càng nhìn càng thấy cái miệng cùng khuôn mặt đều giống mình, không chỉ giống mình, mà còn giống Cẩn ca nhi, đặc biệt là tiểu khuê nữ, bé cứ như bản sao của Cẩn ca nhi vậy.



Trái tim hắn bỗng nhiên mềm nhũn, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của bé, ngẩng đầu lên liếc nhìn Tần ma ma một cái, "Có chút lạnh, có phải là nên mặc dày thêm chút không?"

"Không sao đâu, mặc như vậy là vừa vặn, mặc thêm nữa sẽ khiến hài tử khó chịu."

Lý Uyến hướng Vân Liệt nói: "Ngươi dùng quần áo bao bọc một chút, đưa Cẩn ca nhi mang trở về đi, để hắn ngủ một chút, hắn đã mệt mỏi rồi. Bảo bảo cứ để ta ôm đến phòng cách vách đi, trước tiên cứ cho bọn chúng ở đây."

Những người khác sinh xong có thể mê man đến một ngày, người có tinh thần như Cẩn ca nhi thế này cũng không được mấy người. Lý Uyển cũng thấy cao hứng trong lòng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng không ít.

Vân Liệt gật đầu.

Hắn trực tiếp tìm một cái chăn sạch sẽ đem Cẩn ca nhi bọc lại, trực tiếp ôm đến phòng của bọn họ.

Lý Cẩn buồn cười không thôi, "Gần như vậy mà ngươi còn bọc thật chặt nữa."

Y thực sự mệt mỏi, nhưng mà sau khi gian phòng chỉ còn lại hai người, y bỗng nhiên có tinh thần hơn, nhưng nghĩ đến không có sinh được cho Vân Liệt một tiểu ca, tâm tình kích động của y cũng hơi bình phục một chút. Trước đó y còn dám đảm bảo, lần này y thật sự bị mất mặt rồi.

Nghĩ tới vừa rồi mình cao hứng không thôi, y bỗng có chút chột dạ, hình như là do sinh một tiểu khuê nữ cho nên mới không thể sinh tiểu ca. Vân Liệt thật khó mới có một tâm nguyện, nhưng mình lại không thể thỏa mãn tâm nguyện của hắn, Cẩn ca nhi càng nghĩ càng thấy hổ thẹn. Y đưa tay sờ sờ mặt của hắn, "Chúng ta lại sinh thêm lần nữa đi, ta muốn sinh cho ngươi một tiểu ca."

Sau khi tận mắt nhìn thấy y chịu đau đớn, nói thế nào Vân Liệt cũng không muốn cho y sinh tiếp.

"Không sinh."

Thấy trong lòng hắn vẫn còn thấy sợ hãi, Lý Cẩn buồn cười không thôi, "Cũng không đau lắm, nhịn một chút là được, ma ma nói rằng ta sinh rất nhanh, có nhiều người đau bụng cả ngày còn chưa sinh được đó. Khẳng định có liên quan tới việc ta thường xuyên rèn luyện thân thể, thân thể khỏe mạnh, sinh cũng dễ dàng, chờ hai hài tử lớn thêm chút nữa, ta rèn luyện thêm hai năm là có thể sinh tiếp".

Vân Liệt nhíu mày: " Qua mấy năm nữa cũng không được."

Lý Cẩn gãi gãi gáy hắn, nhịn không được liền trêu chọc, "Ngươi căng thẳng cái gì, ta đây không phải còn rất tốt sao? Lúc trước là ai nói muốn có một tiểu ca? Lại còn nói đứa nhỏ phải giống ta, giờ không muốn để ta sinh, nằm mơ đi."

Vân Liệt nói không lại hắn, liền trực tiếp ôm người vào trong ngực, kéo chăn che lại, "Hài tử dù sao cũng không thể giống ngươi như đúc, có ngươi là đủ rồi."

Lý Cẩn nghe xong tâm cảm thấy ngứa ngáy, khịt mũi: "Thích ta như vậy sao?"

Đâu chỉ là yêu thích, hắn đã yêu y đến tận xương tủy từ lâu, y đau một chút hắn còn đau đớn hơn là rút gân lột da. Hắn muốn có một tiểu ca giống Cẩn ca nhi như dúc, muốn nhìn đứa nhỏ từng chút từng chút lớn lên, nhưng hắn không muốn Cẩn ca nhi phải mạo hiểm, cũng không đành lòng để y phải chịu đau đớn.

Vân Liệt hôn nhẹ lên môi y, vành tai cùng tóc mai cùng Cẩn ca nhi chạm vào nhau phút chốc, "Ngủ đi."

Lý Cẩn cũng hôn lại môi hắn, sau đó rất nhanh liền ngủ đi. Vân Liệt đương nhiên không buồn ngủ, trong phòng có chút tối, hắn chỉ lẳng lặng nhìn thụy nhan của Cẩn ca nhi, đôi mắt không nỡ chớp dù chỉ một cái. Mới vừa rồi tại phòng sinh, thấy Cẩn ca nhi chậm chạp vẫn chưa sinh xong, hắn thậm chí còn muốn xách hài tử ra ngoài đánh đòn, may mắn đã không có chuyện gì...

Cứ lẳng lặng nhìn y như vậy, Vân Liệt mới có loại cảm giác tồn tại.

Hắn hôn lên đôi mắt Cẩn ca nhi, kéo y vào lòng ôm chặt.

Cẩn ca nhi ngủ một giấc đến tối, đến khi tỉnh dậy, tỷ tỷ đã làm xong cơm, Vân Liệt mang thẳng đến phòng cho y. Khi biết được trong vòng một tháng không thể xuống giường, không thể ra cửa, Lý Cẩn kêu rên lên một tiếng, sao mà thời đại nào cũng có chuyện ở cử vậy nè?

Mỗi lần muốn xuống giường vận động, Vân Liệt đều trưng ra cái mặt lạnh, vậy nên Cẩn ca nhi không thể làm gì khác hơn là đầu hàng, "Được được được, ta không xuống là được."

Đã ba ngày rồi, bảo bảo vẫn chưa thấy đâu, y đương nhiên cảm thấy lo lắng.

"Ngươi hôm nay có đến xem bảo bảo không?"

Vân Liệt: "Đã đi."

Cẩn ca nhi liền ước ao đố kị, "Có biến hóa gì không?"

"Trắng lên."

Cẩn ca nhi đố kị không thôi, "Ngươi đi được sao lại không biết đưa ta đi? Hay rồi hay rồi, ta không thể ra gió, hài tử lại càng không thể ra gió, chẳng lẽ một tháng này cũng không thể cho ta gặp chúng sao?"

Hài tử là y sinh ra, gặp cũng không cho gặp, nào có chuyện như thế? Cẩn ca nhi có chút không chịu nổi, không nhịn được liền đi xuống giường, "Ta bao bọc kín chút không được sao? Vân Liệt, ngươi nếu không cho ta nhìn con, thì ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."

Ở cữ cũng không phải chỉ ngồi như thế, ngồi cả tháng xong gặp lại, các bảo bảo có còn nhớ là ai sinh chúng không?

Không quản nữa, tùy hứng cũng được, chơi xấu cũng được, ngày hôm nay y nhất định phải nhìn mặt hài tử.



Vân Liệt cau mày lại.

Cẩn ca nhi hừ một tiếng, "Chỉ thiếu cho rằng ta đang ở khí trời lạnh thôi, hiện tại ta mát mẻ cực kỳ, nhanh lên, không phải ngươi phải đi sao, đến lúc ta sắp gặp con, thì ngươi lại xuất hiện."

Vân Liệt thở dài, nghĩ đến bên ngoài cũng không có gió, đi ra ngoài một chút hẳn là cũng không có chuyện gì, Vân Liệt liền thỏa hiệp, hắn lấy chăn ra bao Cẩn ca nhi chặt chẽ.

Lý Cẩn kém chút đã thở không nổi, nhưng vì hài tử, nhịn!

Vân Liệt trực tiếp bế y lên, "Ta ôm ngươi đi."

Sao cũng được! Chỉ cần có thể nhìn thấy hài tử là được rồi.

Tỷ tỷ cùng nghiên tỷ, kể cả bảo mẫu đều đang ngốc tại phòng anh nhi, Vân Liệt dùng mũi chân đẩy cửa ra, ôm Cẩn ca nhi đi vào.

*anh nhi: trẻ sơ sinh

Thấy hắn ôm một "người chăn", mọi người đều giật mình. Lý Uyển liền vội càng đứng lên đóng cửa, "Sao lại ôm hắn đến?"

Lý Cẩn ngộp sắp chết rồi, sau khi xuống được, liền vén chăn ra thở một hơi, "Đệ tới xem con một chút, tỷ, nếu tỷ không nghĩ cho đệ, đệ sẽ trực tiếp đưa hài tử về phòng đệ nuôi, cho tỷ mỗi ngày đều không nhìn thấy được."

"Ai muốn nghĩ cho đệ." Nghĩ đến bên ngoài cũng không có gió, Lý Uyển cũng không quá lo lắng, "Muốn nhìn thì nhìn đi, thực sự là mỗi ngày một dáng vẻ, đã trắng lên không ít."

Lý Cẩn cười bước qua, "Ai, cũng thật là, không thể nào cứ đỏ hoài. Bảo bối nhà ta lớn rồi nhất định sẽ là một tiểu soái tử, nhưng muội muội sao vẫn gầy như vậy?"

"Ba ngày ăn được không chừng sẽ thành đại bàn tử thôi."

*đại bàn tử = 大胖子: bé mập

Nghiên tỷ kéo tay Cẩn ca nhi, hưng phấn nói, "Cữu cữu, sáng nay muội muội còn cười với con đó."

Trong nháy mắt Cẩn ca nhi liền tỉnh táo lên, "Hiện tại mới chỉ ba ngày mà đã biết cười rồi sao?"

Hai đứa trẻ hiện tại đang nhắm hai mắt ngủ, ngủ vô cùng yên ổn, nên đương nhiên Lý Cẩn không đợi được hài tử cười với mình, khi rời khỏi mà y thất vọi không thôi. Lúc sau tỷ tỷ mới nói cho y biết đó chỉ là ảo giác của Nghiên tỷ, nhưng y vẫn cảm thấy là nếu mình không đến thường xuyên, bảo bảo sẽ giận dỗi, sẽ không cười với mình.

Vân Liệt buồn cười không thôi, liền ôm người về nhà.

Dưới sự uy hiếp của Cẩn ca nhi, Vân Liệt đã thỏa hiệp một lần rồi lại một lần, hiện tại mỗi ngày Cẩn ca nhi đều có thể đến thăm hài tử một chút. Cũng không biết sao hài tử lại có thể ngủ như vậy, mà lại có Vân Liệt cùng tỷ tỷ nhìn chằm chằm như thế, đương nhiên y không thể ở lâu thêm, cho nên đến thăm hơn mười lần, mà vẫn còn chưa thấy dáng dấp bảo bảo tỉnh ngủ.

Cẩn ca nhi buồn bực không thôi.

Các hài tử quả thực mỗi ngày một dạng, chừng mười ngày sau, hai đứa trẻ rốt cục cũng không còn đo đỏ nữa, da dẻ của đứa nhỏ hơn cũng tốt hơn rất nhiều, vóc dáng nho nhỏ, khiến tâm người xem cũng phải mềm đi, sao lại đáng yêu như thế chứ.

Hôm nay lại đến, cũng là đang ngủ, Nghiên tỷ đang nhìn chằm chằm bọn nhỏ, trông hiếm lạ vô cùng. Lý Cẩn hôn lên hai khuôn mặt nhỏ bé. Đến lúc trước khi đi, thì đột nhiên nhớ đến một chuyện đại sự, "Chúng ta còn chưa đặt tên cho hài tử đó."

Lý Uyển cười nói, "Tên nam hài sẽ là Vân Liệt đặt, nữ hài là đệ đặt, các đệ suy nghĩ một chút đi."

Buổi tối hôm đó, Lý Cẩn quyết định định tên cho bảo bảo.

Nghĩ đến lần trước đặt tên cho Minh Minh đã xoắn xuýt nửa ngày, Lý Cẩn liền trực tiếp mang sách ra, dự định tùy tiện lật một trang, nhìn thấy tên nào thì đặt tên đó.

Vân Liệt không đồng ý.

Hắn cảm thấy tiểu khuê nữ giống Cẩn ca nhi như thế nào ấy, nên yêu thích vô cùng, nên đương nhiên không cho phép Cẩn ca nhi tùy tiện đặt tên cho bé.

Lý Cẩn, "Vậy ngươi đặt đi."

Hết chương 124 – 29/09/2019

_________

Yên: nimen hao! Máy tính tui vừa trải qua một cơn bạo bệnh, mà tui không có thời gian đưa ẻm đi bác sĩ, hôm qua mới chữa xong tức thì, giờ ẻm khỏe rồi nè!:))

Cũng xin cảm ơn em @TNTrn0905 đã giúp chị chương này nha!!! <3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau