Chương 62
Edit + Beta: D Ẹ O
Ôm người đặt lên giường, Sở Hướng Thiên vừa về cả người đầy bụi bặm, hắn muốn đi thay quần áo, nhưng vừa mới đứng dậy, đã bị tiểu thiếu gia tóm chặt lấy vạt áo.
Sở Hướng Thiên sững sờ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc dựa lại về bên giường, người đang rũ đầu lập tức quyến luyến sáp lại gần, chui tọt vào lòng hắn.
“Muốn nghe ta giải thích?”
Hai tay ôm lấy cậu, một tay đặt đằng sau lưng vỗ nhè nhẹ, như đang vuốt lông trấn an một con thú nhỏ, vuốt từ đỉnh đầu chậm rãi thuận đến phần lưng, Sở Hướng Thiên có thể cảm nhận được người trong lòng đang dần thả lỏng, cậu quyến luyến cà vào ngực hắn.
Lòng hắn như được ngâm trong nước nóng, nóng đến nổi khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.
Người trong lòng khẽ xụt xịt, rũ mắt che khuất mất suy tư, hồi sau mới “Ừ” lên một tiếng mang đậm giọng mũi, tay vẫn thít chặt như cũ, không chịu buông hắn ra.
Cuống họng khô khốc giật giật, cúi đầu hôn lên tóc cậu, trong lúc nhất thời, Sở Hướng Thiên không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trầm ngâm nửa ngày mới chậm rãi kể lại câu chuyện.
“Ta là đệ ruột của đương kim hoàng thượng, đến Tứ Phương trấn để điều tra án tham ô mỏ vàng.”
Nhận thấy cơ thể người trong ngực hơi cứng đờ, Sở Hướng Thiên thở dài, vỗ về trấn an.
Hắn nói tiếp: “Vốn tra án xong ta sẽ về Khánh Dương, tuy nhiên, trong quãng thời gian ấy đã xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn…”
Nói tới đây, giọng Sở Hướng Thiên đong đầy ý cười, tiểu thiếu gia giật nhẹ, ý như đang thúc giục hắn mau kể tiếp.
Cảm xúc nồng nhiệt trong lòng như muốn trào dâng, hắn lo nếu mình phản ứng quá kịch liệt sẽ dọa tiểu thiếu gia sợ, nhắm mắt lại cố đè nén tâm tư, tận lực nói cho thực chậm: “Ta có thích một người.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, ngoài cửa sổ vang lên tiếng ve kêu, ánh trăng sáng len lỏi qua khung cửa chiếu xuống tấm màn che.
Tiểu thiếu gia trong ngực cũng lặng im không hé lời.
Sở Hướng Thiên hiếm khi lại thấy thấp thỏm, trước tới nay, hắn luôn cưng chiều tiểu thiếu gia hết mực, một mặt là vì hắn nguyện thương cậu, mặt khác, hắn ôm dụng tâm hiểm ác muốn để tiểu thiếu gia không thể rời bỏ hắn.
Lần rời đi đột xuất này, dù chỉ là ngoài ý muốn, đã chứng minh cho hắn thấy dụng tâm của hắn đã thành công.
Vừa đau lòng lại ôm chút thấp thỏm, hắn muốn chiếm trọn tình yêu của Phó Điềm, ỷ lại mặc dù là một khởi đầu không tồi, nhưng đó chưa phải tất cả những điều hắn muốn.
Hắn muốn nhiều hơn thế nữa.
Người trong lòng khẽ động, Sở Hướng Thiên cảm nhận cậu lại bắt đầu căng thẳng, hai thân thể nóng rực cứ đan chặt vào nhau.
Phó Điềm ngước mặt nhìn hắn, mắt mũi cậu hồng lên vì khóc, con ngươi đen tuyền được làn nước mắt gột rửa dán chặt vào mắt Sở Hướng Thiên, cậu hỏi: “Người đó… là em sao?”
Cậu cũng khẩn trương, hai má trắng nõn đỏ bừng bừng, ngón tay siết chặt lấy cánh tay Sở Hướng Thiên trong vô thức, như bé thú non bị mồi ngon dụ dỗ, tuy sợ sệt lại không cưỡng được trước sức cám dỗ của quả ngọt mà rục rịch nhích khỏi hang.
Tâm Sở Hướng Thiên ngọt ngào như ngâm mật, cổ họng hắn khô khốc trượt lên trượt xuống, cố kiềm chế mà hôn lên trán cậu, “Ừ, người đó vẫn luôn là em.”
Buông mi khẽ run, chỗ được hôn dâng lên một luồng tê dại, lưu chuyển khắp toàn thân, ngay cả trái tim cũng bắt đầu nhảy nhót, Phó Điềm tự mình cảm thụ nhịp đập điên cuồng trong tâm, dồn hết dũng khí hôn đáp trả lên trán Sở Hướng Thiên.
“Em, em cũng rất thích anh.”
Khi đã tỏ rõ tâm ý, mọi thấp thỏm lo âu bấy lâu nay như vừa tìm được lời giải đáp, tất cả niềm vui và ưu sầu, đều bởi cậu thích hắn, nên mới ôm nỗi lo sợ hắn sẽ không trở về.
Sở Hướng Thiên nghĩ, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị Phó Điềm giày vò cho đến chết, tại sao trên đời lại có thể có được một bảo bối đáng yêu nhường này kia chứ, khiến hắn nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể cột cậu bên mình suốt đời yêu thương.
Tiểu thiếu gia vẫn đang bất an nhìn hắn, Sở Hướng Thiên cười khẽ, một tay hắn ôm lấy eo cậu, một tay đặt ra sau gáy, dành tặng cậu những chiếc hôn ấm áp.
Đầu tiên là hôn lên trán, dời xuống đôi mắt biếc, sau là hai má… Cuối cùng là lưu luyến hôn lên đôi môi mềm ngọt ngào.
Môi tiểu thiếu gia mềm như bông, khi hôn lên có cả mùi hương hoa nhàn nhạt. Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng ngậm lấy môi cậu, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng nó. Phó Điềm bấu lấy ngực áo hắn thở dốc, mi dày khẽ rung động, thi thoảng lại chớp chớp, hàng mi cong còn đọng nước mắt lấp lánh tựa ánh sương sa.
Động tác vốn còn ôn nhu bắt đầu trở nên kịch liệt, hung hăng mà không mất sự dịu dàng cạy răng cậu ra, khiến nụ hôn này sâu thêm.
Phó Điềm quấn cổ hắn, bất tri bất giác cậu đã bị ôm lên đùi hắn, hai người thân mật dính chặt vào nhau, thậm chí cả hai còn cảm nhận được cả nhịp đập mất khống chế của tình yêu.
Nụ hôn vừa dứt, buông môi thở hổn hển, trong mắt Sở Hướng Thiên là ẩn nhẫn và khắc chế, hắn đè xuống sự xao động trong tâm, ôm cậu thả lên giường, “Ta đi thay quần áo đã.” Nhân tiện dập hỏa luôn.
Phó Điềm không nỡ bấu lấy góc áo hắn, ánh mắt lặng im mà lưu luyến như đang mong hắn hãy ở lại.
“Ngoan, ta sẽ về liền thôi.” Khẽ cười dỗ dành, cúi người hôn phớt lên khóe môi cậu rồi xoay người bước khỏi phòng.
Trong tâm nhớ người, Sở Hướng Thiên tắm vội bằng nước lạnh, đổi sang quần áo sạch, nhanh chóng trở về phòng. Đại Phúc vẫn ngồi canh ở gian ngoài, trông hắn cứ muốn nói lại thôi.
Sở Hướng Thiên thản nhiên lướt vào phòng đóng sập cửa lại.
Phó Điềm bán dựa nằm trên giường, khi nhìn thấy hắn, mắt cậu như bừng sáng, vui tươi dịch người vô trong nhường chỗ cho hắn.
Sở Hướng Thiên cởi ngoại bào, thuận thế ngồi lên giường, kéo cậu ôm vào lòng, để cậu tựa lưng lên ngực mình.
“Muốn nghe tiếp không?”
“Muốn.” Phó Điềm gật đầu.
Cằm hắn đặt lên đỉnh đầu cậu mà cọ, Sở Hướng Thiên tiếp tục kể cho cậu nghe.
Người có liên can toàn những quan chức cấp cao, từ Nam Minh quận cho đến Hưng Đông quận, tất cả đều không thoát được tội, đồng thời, bọn quan này cũng là người thuộc phe Nhị hoàng tử.
“Nhị vương Sở Phượng Chiêu là con trai của quý phi.” Sở Hướng Thiên lược bớt những tình tiết máu me không nên kể, “Họ ngoại là Khánh quốc công, nguyên quán vốn ở đằng nam, bởi vậy thế lực trong nam rộng khắp, vụ tham nhũng kéo các quan lớn rớt đài, đồng thời cũng là biến tướng tạo nên thời cơ để trừ khử lão Nhị.”
Nhị vương Sở Phượng Chiêu, chính là vị Chiêu vương đã phát động cuộc khởi nghĩa nhằm tạo phản… Phó Điềm thầm cả kinh, lại nghe Sở Hướng Thiên kể tiếp: “Lần này ta về cốt là để dập tắt cuộc nổi loạn của lão Nhị.”
Thế lực bị nhổ bỏ, trong triều phải chịu đủ loại minh thương ám tiễn. Tân hoàng đăng cơ, y quang minh chính đại bồi dưỡng thế lực, các quan đại thần theo phe lão Nhị nếu dám chống đối đều đã bị đủ loại lý do hoặc trục xuất hoặc điều đi, lão Nhị rơi vào thế đường cùng, quyết ăn cả ngã về không, bức vua thoái vị.
Minh thương ám tiễn: Đả kích ngấm ngầm hoặc công khai, rơi vào tình thế ngặt nghèo, chỗ nào cũng bị công kích.
Xuất kỳ bất ý lấy đầu hoàng đế, đại thần nào phản kháng đánh chết tại chỗ, chỉ cần khống chế được đô thành, bắt được thái hậu làm con tin, buộc Sở Hướng Thiên không thể manh động, vậy thì ngày Nhị vương danh chính ngôn thuận đăng cơ chẳng còn là bao xa.
Xuất kỳ bất ý: Đánh bất ngờ, hành động khi địch không đề phòng.
Tiếc thay rằng, gã đã quá xem thường hoàng đế, ba năm nay tuy hoàng đế luôn đeo một lớp mặt nạ ôn hòa, nhưng thực chất từ trong xương y máu lạnh không kém gì vị được xưng là Sát Thần – Sở Hướng Thiên. Khi biết được âm mưu của Nhị vương, hoàng đế bắt đầu bày trận, thậm chí không tiếc dùng cả bản thân làm mồi nhử, cố ý dẫn lão Nhị rơi vào bẫy.
Triệu Sở Hướng Thiên về đô cũng chỉ để phòng ngừa hậu chiêu, mà có lẽ bọn họ đã đánh giá lão Nhị quá cao, nếu không nhờ Khánh quốc công phủ làm hậu thuẫn, thì chắc cái kế hoạch bức vua thoái vị của lão Nhị đã thất bại ngay từ trong trứng.
Phó Điềm nghe hắn kể mà hoảng hồn khiếp vía, vội vàng xoay người nhìn hắn, lo lắng dò hỏi, “Vậy anh có bị thương không?”
Sở Hướng Thiên nắm lấy tay cậu đặt lên môi hôn nhẹ, sau đó để cậu chạm vào ngực mình, mập mờ dụ dỗ, “Sao em không thử tự mình kiểm tra xem?”
“Anh…” Mặt Phó Điềm đỏ lựng, nhưng vẫn dò tay sờ lên người hắn, không thấy xúc cảm của băng vải mới yên lòng.
Đời trước, “nghĩa quân” phản loạn giằng co những mấy năm liền, cậu nhớ có người còn ví chiến trường năm đó tựa địa ngục, xác chết trải khắp các con đường. Nghĩa quân chiếm trọn lòng dân, thu hút không ít lưu dân tham gia, cộng thêm thiên tai khiến quốc khố cạn kiệt, nên dù cho phe hoàng đế có Dục vương dũng mãnh thiện chiến, triều đình cũng phải bỏ tận mấy năm trời mới dập tắt được cuộc khởi nghĩa.
Kiếp trước, sau khi người thân đều qua đời, cậu một mực tự thu mình trong cái thế giới bé nhỏ của bản thân, hoàn toàn không màng đến thế sự ở đời, nghe loáng thoáng mọi người bàn luận, cậu chỉ biết sơ ấy là một trận chiến vô cùng khốc liệt nhuốm đầy máu tanh.
Tuy quỹ tích đời này khác xa kiếp trước, nhưng cậu dám cá, cuộc phản loạn không hề giản đơn như lời hắn kể.
Đau lòng nhìn nam nhân ôn nhu trước mắt, Phó Điềm sáp đến hôn lên cằm hắn, quyến luyến cọ đầu vào hõm cổ hắn, âm thầm nghĩ, cậu nên tìm dịp kể hắn nghe những chuyện kiếp trước mới được, trước đây không dám nói là vì cậu vô lực, nhưng bây giờ cậu đã có Sở Hướng Thiên, có lẽ hắn sẽ có biện pháp giúp được cậu.
Sở Hướng Thiên cứ ngỡ cậu bị dọa, nhẹ nhàng hôn lên tai cậu, dịu dàng trấn an: “Chuyện đã qua rồi, không còn gì nữa cả, em đừng sợ.”
Nhỏ giọng “Ừ” đáp lại hắn, Phó Điềm khẽ ngáp. Thấy cậu đã buồn ngủ, Sở Hướng Thiên đỡ cậu nằm xuống gối, sau đó nghiêng người nhìn cậu, “Mệt rồi đúng không?”
Phó Điềm gật gật đầu, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt ngủ, cứ lia đôi mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm, cứ như sợ mình vừa nhắm mắt, người trước mắt sẽ tan biến mất.
Sở Hướng Thiên bật cười, lấy tay che mắt cậu, lòng bàn tay quẹt vào hàng mi cong khiến hắn nhột nhạt, cúi đầu hôn lên môi người thương, “Ngoan ngoãn ngủ đi, ta sẽ luôn bên em.”
Phó Điềm đã buồn ngủ đến mơ màng, bận rộn nguyên một ngày, tâm tình mãi chập chùng, sao lại không mệt, chẳng bao lâu sau cậu đã ngủ thiếp đi mất.
Kéo cậu ôm sát vào lòng, nét mặt Sở Hướng Thiên tràn ngập sự yêu thương.
Ôm người đặt lên giường, Sở Hướng Thiên vừa về cả người đầy bụi bặm, hắn muốn đi thay quần áo, nhưng vừa mới đứng dậy, đã bị tiểu thiếu gia tóm chặt lấy vạt áo.
Sở Hướng Thiên sững sờ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc dựa lại về bên giường, người đang rũ đầu lập tức quyến luyến sáp lại gần, chui tọt vào lòng hắn.
“Muốn nghe ta giải thích?”
Hai tay ôm lấy cậu, một tay đặt đằng sau lưng vỗ nhè nhẹ, như đang vuốt lông trấn an một con thú nhỏ, vuốt từ đỉnh đầu chậm rãi thuận đến phần lưng, Sở Hướng Thiên có thể cảm nhận được người trong lòng đang dần thả lỏng, cậu quyến luyến cà vào ngực hắn.
Lòng hắn như được ngâm trong nước nóng, nóng đến nổi khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.
Người trong lòng khẽ xụt xịt, rũ mắt che khuất mất suy tư, hồi sau mới “Ừ” lên một tiếng mang đậm giọng mũi, tay vẫn thít chặt như cũ, không chịu buông hắn ra.
Cuống họng khô khốc giật giật, cúi đầu hôn lên tóc cậu, trong lúc nhất thời, Sở Hướng Thiên không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trầm ngâm nửa ngày mới chậm rãi kể lại câu chuyện.
“Ta là đệ ruột của đương kim hoàng thượng, đến Tứ Phương trấn để điều tra án tham ô mỏ vàng.”
Nhận thấy cơ thể người trong ngực hơi cứng đờ, Sở Hướng Thiên thở dài, vỗ về trấn an.
Hắn nói tiếp: “Vốn tra án xong ta sẽ về Khánh Dương, tuy nhiên, trong quãng thời gian ấy đã xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn…”
Nói tới đây, giọng Sở Hướng Thiên đong đầy ý cười, tiểu thiếu gia giật nhẹ, ý như đang thúc giục hắn mau kể tiếp.
Cảm xúc nồng nhiệt trong lòng như muốn trào dâng, hắn lo nếu mình phản ứng quá kịch liệt sẽ dọa tiểu thiếu gia sợ, nhắm mắt lại cố đè nén tâm tư, tận lực nói cho thực chậm: “Ta có thích một người.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, ngoài cửa sổ vang lên tiếng ve kêu, ánh trăng sáng len lỏi qua khung cửa chiếu xuống tấm màn che.
Tiểu thiếu gia trong ngực cũng lặng im không hé lời.
Sở Hướng Thiên hiếm khi lại thấy thấp thỏm, trước tới nay, hắn luôn cưng chiều tiểu thiếu gia hết mực, một mặt là vì hắn nguyện thương cậu, mặt khác, hắn ôm dụng tâm hiểm ác muốn để tiểu thiếu gia không thể rời bỏ hắn.
Lần rời đi đột xuất này, dù chỉ là ngoài ý muốn, đã chứng minh cho hắn thấy dụng tâm của hắn đã thành công.
Vừa đau lòng lại ôm chút thấp thỏm, hắn muốn chiếm trọn tình yêu của Phó Điềm, ỷ lại mặc dù là một khởi đầu không tồi, nhưng đó chưa phải tất cả những điều hắn muốn.
Hắn muốn nhiều hơn thế nữa.
Người trong lòng khẽ động, Sở Hướng Thiên cảm nhận cậu lại bắt đầu căng thẳng, hai thân thể nóng rực cứ đan chặt vào nhau.
Phó Điềm ngước mặt nhìn hắn, mắt mũi cậu hồng lên vì khóc, con ngươi đen tuyền được làn nước mắt gột rửa dán chặt vào mắt Sở Hướng Thiên, cậu hỏi: “Người đó… là em sao?”
Cậu cũng khẩn trương, hai má trắng nõn đỏ bừng bừng, ngón tay siết chặt lấy cánh tay Sở Hướng Thiên trong vô thức, như bé thú non bị mồi ngon dụ dỗ, tuy sợ sệt lại không cưỡng được trước sức cám dỗ của quả ngọt mà rục rịch nhích khỏi hang.
Tâm Sở Hướng Thiên ngọt ngào như ngâm mật, cổ họng hắn khô khốc trượt lên trượt xuống, cố kiềm chế mà hôn lên trán cậu, “Ừ, người đó vẫn luôn là em.”
Buông mi khẽ run, chỗ được hôn dâng lên một luồng tê dại, lưu chuyển khắp toàn thân, ngay cả trái tim cũng bắt đầu nhảy nhót, Phó Điềm tự mình cảm thụ nhịp đập điên cuồng trong tâm, dồn hết dũng khí hôn đáp trả lên trán Sở Hướng Thiên.
“Em, em cũng rất thích anh.”
Khi đã tỏ rõ tâm ý, mọi thấp thỏm lo âu bấy lâu nay như vừa tìm được lời giải đáp, tất cả niềm vui và ưu sầu, đều bởi cậu thích hắn, nên mới ôm nỗi lo sợ hắn sẽ không trở về.
Sở Hướng Thiên nghĩ, mình sớm muộn gì cũng sẽ bị Phó Điềm giày vò cho đến chết, tại sao trên đời lại có thể có được một bảo bối đáng yêu nhường này kia chứ, khiến hắn nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể cột cậu bên mình suốt đời yêu thương.
Tiểu thiếu gia vẫn đang bất an nhìn hắn, Sở Hướng Thiên cười khẽ, một tay hắn ôm lấy eo cậu, một tay đặt ra sau gáy, dành tặng cậu những chiếc hôn ấm áp.
Đầu tiên là hôn lên trán, dời xuống đôi mắt biếc, sau là hai má… Cuối cùng là lưu luyến hôn lên đôi môi mềm ngọt ngào.
Môi tiểu thiếu gia mềm như bông, khi hôn lên có cả mùi hương hoa nhàn nhạt. Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng ngậm lấy môi cậu, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng nó. Phó Điềm bấu lấy ngực áo hắn thở dốc, mi dày khẽ rung động, thi thoảng lại chớp chớp, hàng mi cong còn đọng nước mắt lấp lánh tựa ánh sương sa.
Động tác vốn còn ôn nhu bắt đầu trở nên kịch liệt, hung hăng mà không mất sự dịu dàng cạy răng cậu ra, khiến nụ hôn này sâu thêm.
Phó Điềm quấn cổ hắn, bất tri bất giác cậu đã bị ôm lên đùi hắn, hai người thân mật dính chặt vào nhau, thậm chí cả hai còn cảm nhận được cả nhịp đập mất khống chế của tình yêu.
Nụ hôn vừa dứt, buông môi thở hổn hển, trong mắt Sở Hướng Thiên là ẩn nhẫn và khắc chế, hắn đè xuống sự xao động trong tâm, ôm cậu thả lên giường, “Ta đi thay quần áo đã.” Nhân tiện dập hỏa luôn.
Phó Điềm không nỡ bấu lấy góc áo hắn, ánh mắt lặng im mà lưu luyến như đang mong hắn hãy ở lại.
“Ngoan, ta sẽ về liền thôi.” Khẽ cười dỗ dành, cúi người hôn phớt lên khóe môi cậu rồi xoay người bước khỏi phòng.
Trong tâm nhớ người, Sở Hướng Thiên tắm vội bằng nước lạnh, đổi sang quần áo sạch, nhanh chóng trở về phòng. Đại Phúc vẫn ngồi canh ở gian ngoài, trông hắn cứ muốn nói lại thôi.
Sở Hướng Thiên thản nhiên lướt vào phòng đóng sập cửa lại.
Phó Điềm bán dựa nằm trên giường, khi nhìn thấy hắn, mắt cậu như bừng sáng, vui tươi dịch người vô trong nhường chỗ cho hắn.
Sở Hướng Thiên cởi ngoại bào, thuận thế ngồi lên giường, kéo cậu ôm vào lòng, để cậu tựa lưng lên ngực mình.
“Muốn nghe tiếp không?”
“Muốn.” Phó Điềm gật đầu.
Cằm hắn đặt lên đỉnh đầu cậu mà cọ, Sở Hướng Thiên tiếp tục kể cho cậu nghe.
Người có liên can toàn những quan chức cấp cao, từ Nam Minh quận cho đến Hưng Đông quận, tất cả đều không thoát được tội, đồng thời, bọn quan này cũng là người thuộc phe Nhị hoàng tử.
“Nhị vương Sở Phượng Chiêu là con trai của quý phi.” Sở Hướng Thiên lược bớt những tình tiết máu me không nên kể, “Họ ngoại là Khánh quốc công, nguyên quán vốn ở đằng nam, bởi vậy thế lực trong nam rộng khắp, vụ tham nhũng kéo các quan lớn rớt đài, đồng thời cũng là biến tướng tạo nên thời cơ để trừ khử lão Nhị.”
Nhị vương Sở Phượng Chiêu, chính là vị Chiêu vương đã phát động cuộc khởi nghĩa nhằm tạo phản… Phó Điềm thầm cả kinh, lại nghe Sở Hướng Thiên kể tiếp: “Lần này ta về cốt là để dập tắt cuộc nổi loạn của lão Nhị.”
Thế lực bị nhổ bỏ, trong triều phải chịu đủ loại minh thương ám tiễn. Tân hoàng đăng cơ, y quang minh chính đại bồi dưỡng thế lực, các quan đại thần theo phe lão Nhị nếu dám chống đối đều đã bị đủ loại lý do hoặc trục xuất hoặc điều đi, lão Nhị rơi vào thế đường cùng, quyết ăn cả ngã về không, bức vua thoái vị.
Minh thương ám tiễn: Đả kích ngấm ngầm hoặc công khai, rơi vào tình thế ngặt nghèo, chỗ nào cũng bị công kích.
Xuất kỳ bất ý lấy đầu hoàng đế, đại thần nào phản kháng đánh chết tại chỗ, chỉ cần khống chế được đô thành, bắt được thái hậu làm con tin, buộc Sở Hướng Thiên không thể manh động, vậy thì ngày Nhị vương danh chính ngôn thuận đăng cơ chẳng còn là bao xa.
Xuất kỳ bất ý: Đánh bất ngờ, hành động khi địch không đề phòng.
Tiếc thay rằng, gã đã quá xem thường hoàng đế, ba năm nay tuy hoàng đế luôn đeo một lớp mặt nạ ôn hòa, nhưng thực chất từ trong xương y máu lạnh không kém gì vị được xưng là Sát Thần – Sở Hướng Thiên. Khi biết được âm mưu của Nhị vương, hoàng đế bắt đầu bày trận, thậm chí không tiếc dùng cả bản thân làm mồi nhử, cố ý dẫn lão Nhị rơi vào bẫy.
Triệu Sở Hướng Thiên về đô cũng chỉ để phòng ngừa hậu chiêu, mà có lẽ bọn họ đã đánh giá lão Nhị quá cao, nếu không nhờ Khánh quốc công phủ làm hậu thuẫn, thì chắc cái kế hoạch bức vua thoái vị của lão Nhị đã thất bại ngay từ trong trứng.
Phó Điềm nghe hắn kể mà hoảng hồn khiếp vía, vội vàng xoay người nhìn hắn, lo lắng dò hỏi, “Vậy anh có bị thương không?”
Sở Hướng Thiên nắm lấy tay cậu đặt lên môi hôn nhẹ, sau đó để cậu chạm vào ngực mình, mập mờ dụ dỗ, “Sao em không thử tự mình kiểm tra xem?”
“Anh…” Mặt Phó Điềm đỏ lựng, nhưng vẫn dò tay sờ lên người hắn, không thấy xúc cảm của băng vải mới yên lòng.
Đời trước, “nghĩa quân” phản loạn giằng co những mấy năm liền, cậu nhớ có người còn ví chiến trường năm đó tựa địa ngục, xác chết trải khắp các con đường. Nghĩa quân chiếm trọn lòng dân, thu hút không ít lưu dân tham gia, cộng thêm thiên tai khiến quốc khố cạn kiệt, nên dù cho phe hoàng đế có Dục vương dũng mãnh thiện chiến, triều đình cũng phải bỏ tận mấy năm trời mới dập tắt được cuộc khởi nghĩa.
Kiếp trước, sau khi người thân đều qua đời, cậu một mực tự thu mình trong cái thế giới bé nhỏ của bản thân, hoàn toàn không màng đến thế sự ở đời, nghe loáng thoáng mọi người bàn luận, cậu chỉ biết sơ ấy là một trận chiến vô cùng khốc liệt nhuốm đầy máu tanh.
Tuy quỹ tích đời này khác xa kiếp trước, nhưng cậu dám cá, cuộc phản loạn không hề giản đơn như lời hắn kể.
Đau lòng nhìn nam nhân ôn nhu trước mắt, Phó Điềm sáp đến hôn lên cằm hắn, quyến luyến cọ đầu vào hõm cổ hắn, âm thầm nghĩ, cậu nên tìm dịp kể hắn nghe những chuyện kiếp trước mới được, trước đây không dám nói là vì cậu vô lực, nhưng bây giờ cậu đã có Sở Hướng Thiên, có lẽ hắn sẽ có biện pháp giúp được cậu.
Sở Hướng Thiên cứ ngỡ cậu bị dọa, nhẹ nhàng hôn lên tai cậu, dịu dàng trấn an: “Chuyện đã qua rồi, không còn gì nữa cả, em đừng sợ.”
Nhỏ giọng “Ừ” đáp lại hắn, Phó Điềm khẽ ngáp. Thấy cậu đã buồn ngủ, Sở Hướng Thiên đỡ cậu nằm xuống gối, sau đó nghiêng người nhìn cậu, “Mệt rồi đúng không?”
Phó Điềm gật gật đầu, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt ngủ, cứ lia đôi mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm, cứ như sợ mình vừa nhắm mắt, người trước mắt sẽ tan biến mất.
Sở Hướng Thiên bật cười, lấy tay che mắt cậu, lòng bàn tay quẹt vào hàng mi cong khiến hắn nhột nhạt, cúi đầu hôn lên môi người thương, “Ngoan ngoãn ngủ đi, ta sẽ luôn bên em.”
Phó Điềm đã buồn ngủ đến mơ màng, bận rộn nguyên một ngày, tâm tình mãi chập chùng, sao lại không mệt, chẳng bao lâu sau cậu đã ngủ thiếp đi mất.
Kéo cậu ôm sát vào lòng, nét mặt Sở Hướng Thiên tràn ngập sự yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất