Chương 111: Chuyện này tôi vẫn chưa để yên đâu
- Cục trưởng... Bác sĩ Giang thật không đơn giản... Chính giữa mi tâm, con dao kia cắm sâu mười phân...
Một cảnh sát chạy đến, nhìn Cục trưởng Lý, vẻ mặt hưng phấn và cảm thán nói:
- Sở tỉnh trúng ta e là cũng không có được nhân tài như vậy!
- Đúng vậy...
Cục trưởng Lý cảm thán gật đầu, sau đó nói: - Pháp y đã đến chưa?
- Đang trên đường đến ạ...
Viên cảnh sát này vội vàng gật đầu nói.
- Ừ... Viết báo cáo cho hay, rồi giao qua, viết hay một chút...
Cục trưởng Lý nhìn cảnh sát này, trầm giọng dặn dò.
Viên cảnh sát dò xét nhìn Cục trưởng Lý, sau đó gật đầu nói:
- Cục trưởng yên tâm... sẽ không có vấn đề gì! -Ừ...
Cục trưởng Lý mỉm cười, hài lòng gật đầu. Việc này cũng coi như đã giải quyết trọn vẹn, chỉ cần viết báo cáo. hay một chút sẽ tốt cho bác sĩ Tiểu Giang, mà cũng tốt cho mình.
Nhìn thấy Giang Nguyên đi cùng cảnh sát, còn cả Lý Tiểu Vũ trong lòng hắn, mọi người trong phòng khám hoảng sợ. Lần trước cảnh sát kéo đến đã để lại bóng đen không nhỏ trong lòng họ.
- Bác sĩ Giang... sao vậy? Làm sao vậy?
Chị y tá Lưu là người đầu tiên chạy đến, nhìn thấy hơn nửa đùi Giang Nguyên toàn là dấu máu đỏ, vẻ mặt căng thẳng nói.
Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì. Chị Lưu mở giúp cửa phòng chữa trị nhé, nhờ bác sĩ Lý may giúp em hai mũi...
- Ờ ờ... được được... để chị đỡ cậu...
Trong lúc mọi người luống cuống tay chân, Giang Nguyên và Lý Tiểu Vũ đều được đưa vào phòng chữa trị.
Lý Tiểu Vũ cũng không có vấn đề gì lớn, trên cổ chỉ bị rách chút da, Giang Nguyên khử trùng cho cô sau đó dùng gạc vô trùng băng cho cô là được. Còn Giang Nguyên thì hơi phiền phức một chút. Mặc dù Giang Nguyên đã tương đối cẩn thận tránh những mạch máu lớn và khớp xương, nhưng miệng vết thương vẫn dài ba bốn mili, khiến bác sĩ Lý phải tốn khá nhiều sức mới xử lý tốt miệng vết thương.
~ Ai ui... làm sao thế này?
Hồ lão y sư khuôn mặt căng thẳng đứng cạnh nhìn. Ông nghe nói Giang Nguyên bị thương, thế là chẳng còn †âm trí đâu mà khám bệnh, vội vàng chạy đến phòng chữa trị túc trực cho đến khi vết thương trên đùi Giang Nguyên may xong.
Rõ ràng ban nãy Giang Nguyên còn dạy ở Đại học Đông Nguyên, sao giờ lại bị thương như thế này rồi?
- Không có việc gì... Thầy, đã may xong rồi, vài hôm là khỏi thôi, thầy đừng lo lắng như vậy...
Giang Nguyên nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Hồ lão y sư, trong lòng hắn vô cùng ấm áp, vội vàng an ủi nói.
Chờ đến khi Giang Nguyên ra khỏi phòng chữa trị,
Cục trưởng Lý đã ngồi ở phòng khám được một lúc, bảo Giang Nguyên tìm một nơi yên tĩnh hàn huyên vài câu. Sau khi Cục trưởng Lý lại bảo Lý Tiểu Vũ và Giang Nguyên ký hai chữ, ông mới mỉm cười bắt tay Giang Nguyên nói:
- Được rồi, bác sĩ Giang, làm phiền cậu rồi...
- Cục trưởng Lý khách khí rồi... Là thêm phiền phức. cho anh rồi mới đúng!
Dĩ nhiên Giang Nguyên biết một dao kia của mình kết liễu tên đầu vàng phiền toái đến mức nào. Tuy hắn không sợ, nhưng nếu đổi lại là người khác, e rằng đợt này sẽ không được bình yên.
Nhưng đã có Cục trưởng Lý, sự việc coi như kết thúc, sẽ không có bất cứ phiền phức gì nữa.
- Haha... Bác sĩ Giang khách sáo rồi. Chúng ta cũng là chỗ quen biết, còn khách sáo cái gì. Sau này có chuyện gì cứ đến tìm tôi...
Dứt lời ông đưa cho Giang Nguyên một tờ giáy viết một dãy số mỉm cười bắt tay chào tạm biệt Hồ lão y sư.
Giang Nguyên nhìn tờ giấy, cẩn thận cất lại. Hắn biết Cục trưởng Lý làm thế này là đang nể mặt hắn. Bằng không chuyện này đâu có đơn giản như vậy. Tuy nhiên, Giang Nguyên cũng biết, khiến Cục trưởng Lý dĩ nhiên là nể mặt Tỉnh trưởng La, nếu không sao ông ta có thể gánh chuyện mạo hiểm này.
Hắn lập tức mỉm cười, người này đúng thật là có tâm...
Có điều trong lòng Giang Nguyên thầm xin lỗi. Chuyện này tôi vẫn chưa để yên đâu...
Một cảnh sát chạy đến, nhìn Cục trưởng Lý, vẻ mặt hưng phấn và cảm thán nói:
- Sở tỉnh trúng ta e là cũng không có được nhân tài như vậy!
- Đúng vậy...
Cục trưởng Lý cảm thán gật đầu, sau đó nói: - Pháp y đã đến chưa?
- Đang trên đường đến ạ...
Viên cảnh sát này vội vàng gật đầu nói.
- Ừ... Viết báo cáo cho hay, rồi giao qua, viết hay một chút...
Cục trưởng Lý nhìn cảnh sát này, trầm giọng dặn dò.
Viên cảnh sát dò xét nhìn Cục trưởng Lý, sau đó gật đầu nói:
- Cục trưởng yên tâm... sẽ không có vấn đề gì! -Ừ...
Cục trưởng Lý mỉm cười, hài lòng gật đầu. Việc này cũng coi như đã giải quyết trọn vẹn, chỉ cần viết báo cáo. hay một chút sẽ tốt cho bác sĩ Tiểu Giang, mà cũng tốt cho mình.
Nhìn thấy Giang Nguyên đi cùng cảnh sát, còn cả Lý Tiểu Vũ trong lòng hắn, mọi người trong phòng khám hoảng sợ. Lần trước cảnh sát kéo đến đã để lại bóng đen không nhỏ trong lòng họ.
- Bác sĩ Giang... sao vậy? Làm sao vậy?
Chị y tá Lưu là người đầu tiên chạy đến, nhìn thấy hơn nửa đùi Giang Nguyên toàn là dấu máu đỏ, vẻ mặt căng thẳng nói.
Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì. Chị Lưu mở giúp cửa phòng chữa trị nhé, nhờ bác sĩ Lý may giúp em hai mũi...
- Ờ ờ... được được... để chị đỡ cậu...
Trong lúc mọi người luống cuống tay chân, Giang Nguyên và Lý Tiểu Vũ đều được đưa vào phòng chữa trị.
Lý Tiểu Vũ cũng không có vấn đề gì lớn, trên cổ chỉ bị rách chút da, Giang Nguyên khử trùng cho cô sau đó dùng gạc vô trùng băng cho cô là được. Còn Giang Nguyên thì hơi phiền phức một chút. Mặc dù Giang Nguyên đã tương đối cẩn thận tránh những mạch máu lớn và khớp xương, nhưng miệng vết thương vẫn dài ba bốn mili, khiến bác sĩ Lý phải tốn khá nhiều sức mới xử lý tốt miệng vết thương.
~ Ai ui... làm sao thế này?
Hồ lão y sư khuôn mặt căng thẳng đứng cạnh nhìn. Ông nghe nói Giang Nguyên bị thương, thế là chẳng còn †âm trí đâu mà khám bệnh, vội vàng chạy đến phòng chữa trị túc trực cho đến khi vết thương trên đùi Giang Nguyên may xong.
Rõ ràng ban nãy Giang Nguyên còn dạy ở Đại học Đông Nguyên, sao giờ lại bị thương như thế này rồi?
- Không có việc gì... Thầy, đã may xong rồi, vài hôm là khỏi thôi, thầy đừng lo lắng như vậy...
Giang Nguyên nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Hồ lão y sư, trong lòng hắn vô cùng ấm áp, vội vàng an ủi nói.
Chờ đến khi Giang Nguyên ra khỏi phòng chữa trị,
Cục trưởng Lý đã ngồi ở phòng khám được một lúc, bảo Giang Nguyên tìm một nơi yên tĩnh hàn huyên vài câu. Sau khi Cục trưởng Lý lại bảo Lý Tiểu Vũ và Giang Nguyên ký hai chữ, ông mới mỉm cười bắt tay Giang Nguyên nói:
- Được rồi, bác sĩ Giang, làm phiền cậu rồi...
- Cục trưởng Lý khách khí rồi... Là thêm phiền phức. cho anh rồi mới đúng!
Dĩ nhiên Giang Nguyên biết một dao kia của mình kết liễu tên đầu vàng phiền toái đến mức nào. Tuy hắn không sợ, nhưng nếu đổi lại là người khác, e rằng đợt này sẽ không được bình yên.
Nhưng đã có Cục trưởng Lý, sự việc coi như kết thúc, sẽ không có bất cứ phiền phức gì nữa.
- Haha... Bác sĩ Giang khách sáo rồi. Chúng ta cũng là chỗ quen biết, còn khách sáo cái gì. Sau này có chuyện gì cứ đến tìm tôi...
Dứt lời ông đưa cho Giang Nguyên một tờ giáy viết một dãy số mỉm cười bắt tay chào tạm biệt Hồ lão y sư.
Giang Nguyên nhìn tờ giấy, cẩn thận cất lại. Hắn biết Cục trưởng Lý làm thế này là đang nể mặt hắn. Bằng không chuyện này đâu có đơn giản như vậy. Tuy nhiên, Giang Nguyên cũng biết, khiến Cục trưởng Lý dĩ nhiên là nể mặt Tỉnh trưởng La, nếu không sao ông ta có thể gánh chuyện mạo hiểm này.
Hắn lập tức mỉm cười, người này đúng thật là có tâm...
Có điều trong lòng Giang Nguyên thầm xin lỗi. Chuyện này tôi vẫn chưa để yên đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất