Chương 139: Câu kê đơn thuốc cho tôi xem thử
Mấy năm qua, kinh nghiệm ngoài đời của Giang Nguyên cũng không ít. Mặc dù ban đầu có chút không hiểu tình huống, nhưng nghe được người bệnh và Trương lão nói chuyện với nhau, lại nhìn sắc mặt của Hồ lão, trong lòng đã hiểu được vấn đề.
Nghe Trương lão hỏi, Giang Nguyên mỉm cười đáp:
- Thưa Trương lão sư, vừa rồi cháu đã khám qua, biết được nguyên nhân gây ra căn bệnh, đang định kê đơn thuốc.
- Ồ, cũng chẩn ra bệnh rồi sao?
Ánh mắt Trương lão chợt lóe, sau đó mỉm cười hỏi tiếp.
Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Trương lão, khóe miệng Giang Nguyên có chút nhếch lên. Đối mặt với lão hồ ly này, nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ bị ông ta hãm hại. Nhưng bây giờ hắn đã có tám phần nắm chắc, nếu còn bị ông hãm hại thì thật có lỗi với bản thân quá.
Hồ lão nhìn biểu hiện của Trương lão, cũng biết được chủ ý của lão gia hỏa này, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho Giang Nguyên. Tuy nói Giang Nguyên tuổi còn nhỏ, vạn nhất xảy ra sai sót gì, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa sư phụ mình và các vị tiền bối.
Nhưng trên phương diện y học, tốt nhất là không nên để xảy ra sai lầm. Hơn nữa còn có nhiều bệnh nhân ở đây, nếu để Giang Nguyên mất hết thể diện, ông cũng không cảm thấy yên tâm. Hơn nữa còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của phòng khám.
Nhưng nhìn khóe miệng vểnh lên của Giang Nguyên, trong lòng Hồ lão cũng thoáng thả lỏng, vuốt râu mỉm cười. Mặc dù Giang Nguyên chỉ mới đến đây có một tháng, nhưng Hồ lão xem như đã biết được tính cách của hắn.
Mặc dù biểu hiện của hắn luôn luôn đơn thuần, không hại ai, hơn nữa ngày thường làm việc cũng rất siêng năng, nhưng thực chất hẳn là một tiểu hồ ly, ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của hắn. Một khi cái đuôi của hắn vểnh lên, tất có người phải gặp xui xẻo.
Nếu tiểu đồ đệ của ông có năng lực khiến lão Trương ăn thiệt, Hồ lão đương nhiên là nguyện ý rồi.
- Đúng vậy, cháu đã có phán đoán đại khái vê căn bệnh rồi.
Giang Nguyên mỉm cười nói.
- Ừm, không tệ, không tệ. Căn bệnh này có chút khó giải quyết. Lần trước tôi cũng phải khám rất lâu mới nắm được đại khái một chút.
Trương lão sư vui mừng gật đầu, sau đó cười nói:
- Câu kê đơn thuốc cho tôi xem thử.
Nghe Trương lão nói, Giang Nguyên liếc mắt nhìn sư phụ của mình, dường như nhận được sự cho phép của ông, mới cười nói:
- Vâng.
Nhìn biểu hiện thoải mái của Giang Nguyên, hai vị lão đồng chí khác đều âm thầm gật đầu:
~ Tiểu Giang này quả thật không tệ. Không nói đến tư chất của hắn ra sao, nhưng chỉ dựa vào điểm tôn sư trọng đạo là đã xứng làm đệ tử Quan môn rồi. Khó trách Hồ lão lại đắc ý như vậy.
Nhìn vẻ mặt của hai đồng nghiệp bên cạnh, Hồ lão lại càng đắc ý hơn. Mặc dù tiểu đồ đệ của mình luôn mỉm cười, nhưng trước mặt người ngoài, biểu hiện này. thật sự là quá tốt.
Nghe Trương lão hỏi, Giang Nguyên mỉm cười đáp:
- Thưa Trương lão sư, vừa rồi cháu đã khám qua, biết được nguyên nhân gây ra căn bệnh, đang định kê đơn thuốc.
- Ồ, cũng chẩn ra bệnh rồi sao?
Ánh mắt Trương lão chợt lóe, sau đó mỉm cười hỏi tiếp.
Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Trương lão, khóe miệng Giang Nguyên có chút nhếch lên. Đối mặt với lão hồ ly này, nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ bị ông ta hãm hại. Nhưng bây giờ hắn đã có tám phần nắm chắc, nếu còn bị ông hãm hại thì thật có lỗi với bản thân quá.
Hồ lão nhìn biểu hiện của Trương lão, cũng biết được chủ ý của lão gia hỏa này, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho Giang Nguyên. Tuy nói Giang Nguyên tuổi còn nhỏ, vạn nhất xảy ra sai sót gì, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa sư phụ mình và các vị tiền bối.
Nhưng trên phương diện y học, tốt nhất là không nên để xảy ra sai lầm. Hơn nữa còn có nhiều bệnh nhân ở đây, nếu để Giang Nguyên mất hết thể diện, ông cũng không cảm thấy yên tâm. Hơn nữa còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của phòng khám.
Nhưng nhìn khóe miệng vểnh lên của Giang Nguyên, trong lòng Hồ lão cũng thoáng thả lỏng, vuốt râu mỉm cười. Mặc dù Giang Nguyên chỉ mới đến đây có một tháng, nhưng Hồ lão xem như đã biết được tính cách của hắn.
Mặc dù biểu hiện của hắn luôn luôn đơn thuần, không hại ai, hơn nữa ngày thường làm việc cũng rất siêng năng, nhưng thực chất hẳn là một tiểu hồ ly, ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của hắn. Một khi cái đuôi của hắn vểnh lên, tất có người phải gặp xui xẻo.
Nếu tiểu đồ đệ của ông có năng lực khiến lão Trương ăn thiệt, Hồ lão đương nhiên là nguyện ý rồi.
- Đúng vậy, cháu đã có phán đoán đại khái vê căn bệnh rồi.
Giang Nguyên mỉm cười nói.
- Ừm, không tệ, không tệ. Căn bệnh này có chút khó giải quyết. Lần trước tôi cũng phải khám rất lâu mới nắm được đại khái một chút.
Trương lão sư vui mừng gật đầu, sau đó cười nói:
- Câu kê đơn thuốc cho tôi xem thử.
Nghe Trương lão nói, Giang Nguyên liếc mắt nhìn sư phụ của mình, dường như nhận được sự cho phép của ông, mới cười nói:
- Vâng.
Nhìn biểu hiện thoải mái của Giang Nguyên, hai vị lão đồng chí khác đều âm thầm gật đầu:
~ Tiểu Giang này quả thật không tệ. Không nói đến tư chất của hắn ra sao, nhưng chỉ dựa vào điểm tôn sư trọng đạo là đã xứng làm đệ tử Quan môn rồi. Khó trách Hồ lão lại đắc ý như vậy.
Nhìn vẻ mặt của hai đồng nghiệp bên cạnh, Hồ lão lại càng đắc ý hơn. Mặc dù tiểu đồ đệ của mình luôn mỉm cười, nhưng trước mặt người ngoài, biểu hiện này. thật sự là quá tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất