Chương 170: Chuyện gì xảy ra
Đối với cái chết của Chương Lập Quân, Giang Nguyên không quá áy náy, chỉ ung dung mỉm cười, vì loại người này, nên chết từ sớm rồi. Có điều hắn không ngờ Chương Lập Quân lại chết không minh bạch như vậy.
Trong mắt hắn, một lão đại hoành hành ở Hà Tây hơn mười năm dù sao cũng phải chết một cách oanh liệt, cho dù là có cảnh sát nhúng tay vào điều tra thì cũng là kẻ nào đó cố ý giết người; hoặc là bị người của bang nào đó ở Hà Tây giết, mọi người phải chú ý đến để phòng ngừa thời gian tới sẽ xảy ra hỗn loạn gì đó.
Nhưng những thuộc hạ dưới tay y, sẽ xuất hiện một Chương Trình Lai, kẻ đó điều tra ra lão đại bị ai đó giết liền thay lão đại báo thù, kẻ đó kế thừa vị trí lão đại.
Sau đó vì chuyện này, giang hồ lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Còn không nữa thì trong tài liệu này cũng phải ghi rằng, Chương Lập Quân giang hồ Hà Tây Vân Giang, vì tê liệt gì đó, bị người ta ám sát trong phòng tối, nghi ngờ đó à bị phụ nữ làm tê liệt, có khả năng là sát thủ của ai cử
Kết quả, y lại chết vô thanh vô tức như vậy. Trong tài liệu cũng chỉ có vài chữ đơn giản, Chương Bá Vương bản thân không may ngã chết... khiến cho Giang Nguyên vô cùng thất vọng.
Tuy nhiên Giang Nguyên cũng thầm cười trộm. Như vậy cũng tốt, mình cũng đỡ phiền phức, có thể an tâm quẳng chuyện này đi.
Giang Nguyên yên lòng, tắt máy tính, quay trở về phòng, tắm rửa, sau đó lại nằm lên giường, trong mơ hồ, giọng chỉ thị kia lại vang lên:
- Cơ thể đã rơi vào trạng thái hôn mê, phân tích hấp. thu năng lượng bắt đầu... Vận khí pháp Ngũ Cầm khởi động...
Vận khí pháp Ngũ Cầm, lúc này Giang Nguyên vẫn đang mơ màng. Sau khi hắn bị động học xong, thậm chẳng có cách nào để suy nghĩ, chỉ có thể học như vậy. sau đó hắn lại nhìn thấy vị Tổ sư gia kia mặc áo may ô chạy ra, nhảy tưng tưng trên mặt đất, lúc thì làm cọp. kêu, lúc thì học con nai đực giả vờ nhã nhặn. Rồi ông lại học theo gấu chó lăn lộn dưới đất, đến cuối cùng, ông học theo khỉ lắc lư trên cây chưa đủ, lại còn học theo chim bay.
Đương nhiên, không thể bay được, Tổ sư gia chỉ học động tác bay về phía trước thôi. Chân ông duỗi ra, nhấc chân, còn giang hai cánh tay ra như chim giang cánh.
Đây chính là Ngũ Cầm Hí mà thường ngày Giang Nguyên vẫn tu luyện.
Giang Nguyên mơ màng nhìn, dường như chẳng có gì đặc biệt. Nhưng cùng với từng động tác Ngũ Cầm Hí mà Tổ sư gia đánh ra, tinh túy thật sự ở trong cơ thể Giang Nguyên. Cỗ khí tức ấm áp luôn ẩn nấp trong huyệt Khí Hải trong cơ thể Giang Nguyên cùng với từng động †ác của Tổ sư gia cũng bắt đầu căng lên, thậm chí còn khiến cho tất cả các vị trí trên toàn cơ thể tản ra khí tức nhàn nhạt. Sau đó, chúng dung nhập vào trong kinh mạch của hẳn, lấp đầy huyệt khí gải tương đối trống rỗng kia.
Giang Nguyên không hề biết rõ những chuyện này. Có điều sáu giờ sáng sau khi thức dậy, hẳn vẫn giống như hôm qua. Có điều hắn không còn cảm thấy đầu choáng váng như trước đây nữa, mà chỉ cảm thấy tinh thần tương đối sảng khoái giống như sau khi tập Ngữ Cầm Hí vậy.
Mặc dù Giang Nguyên vẫn cảm thấy nghỉ hoặc, nhưng tình hình thế này cũng tốt. Nên biết mỗi khi thức dậy, nhìn mặt trời đã lên cao nhưng bản thân vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ giấc mệt mỏi nhường nào.
Lập tức, Giang Nguyên tinh thần phấn chấn rời khỏi giường. Sau khi hắn đánh răng rửa mặt xong, liền đến Đại học Đông Nguyên tập Ngũ Cầm Hí như thường lệ.
Sân xi măng ẩn trong rừng cây nhỏ kia vẫn thanh tịnh như những ngày trước. Đám chim dậy sớm đang nhẹ nhàng chuyền cành, khẽ cất tiếng hót trong làn sương sớm.
- Xem ra thời tiết hôm nay khá đẹp...
Giang Nguyên nhẹ nhàng ngửa đầu hít một hơi không khí trong lành. Sau đó, hắn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng khởi động chân tay, gập người xuống, chậm rãi kéo duỗi cơ thể, bắt đầu luyện tập Hổ xí.
Ngũ Cầm Hí này Giang Nguyên đã tập luyện từ nhỏ, có thể nói là đã thuộc đến mức không thể thuộc hơn được nữa. Bao nhiêu năm nay, hắn đã luyện thành thói quen cho dù còn mơ màng cũng có thể tập được.
Có điều hôm nay... hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như cảm giác đột nhiên tỉnh táo sáng nay thức dậy, vô cùng kỳ lạ.
Hăn khó khăn lắm mới làm được hai động tác kéo duỗi, ngay cả tiếng hổ gầm ở khoang ngực vẫn còn chưa. bắt đầu, Giang Nguyên đã cảm thấy quanh thân có một cơn nóng ùa ra.
- Chuyện gì xảy ra?
Giang Nguyên vừa nghỉ hoặc, nhưng vẫn vừa nhanh chóng tiếp tục động tác nên làm. Có điều hắn cảm thấy cùng với động tác kéo duỗi, cùng với hoạt động tứ chỉ, còn có sự thoải mái giữa cột sống và xương cổ, một cảm giác cực kỳ dễ chịu kỳ lạ cũng kéo đến.
Sau đó cỗ ấm áp kia cũng theo đó sinh ra, tràn ngập khắp tứ chi của cơ thể, hơn nữa cùng với hoạt đọng của mình, cùng với những động tác của mình, cỗ ấm áp lờ mờ này bắt đầu chậm rãi lưu động, từ đầu ngón tay đến tứ chỉ, rồi đến cơ thể, cuối cùng chậm rãi ngưng tụ ở bụng dưới của mình.
Mặc dù hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảm giác ấm áp thoải mái trước nay chưa từng có khiến Giang Nguyên hoàn toàn không muốn dừng lại. Hắn không ngừng dựa theo cảm giác trước nay thực hiện từng động tác, lưu loát và phù hợp, không có bất kỳ trúc trắc và trì trệ gì.
Lúc này, hình xăm màu đỏ ở vai trái của hắn cũng bắt đầu lóe lên nhanh chóng, cùng với từng động tác, cỗ khí tức ấm áp kia cũng di chuyển tương đối có quy luật.
Sau khi luyện Hổ hí xong, toàn thân Giang Nguyên toát một lớp mồ hôi mỏng. Có điều lớp mồ hôi này hình như dính nhớp hơn trước đây, thậm chí hình như không còn trong suốt nữa mà có mang theo chút u ám.
Đương nhiên, Giang Nguyên cũng không để ý, hắn chỉ cảm thấy lần này luyện Hổ Hí có cảm giác vô cùng thoải mái, làm cho hắn cảm thấy sung sướng chưa từng thấy.
Hơn nữa hắn cảm thấy hôm nay luyện Hổ hí dường như cũng hơi mệt hơn bình thường, khiến hơi thở của hắn hơi gấp.
Trong mắt hắn, một lão đại hoành hành ở Hà Tây hơn mười năm dù sao cũng phải chết một cách oanh liệt, cho dù là có cảnh sát nhúng tay vào điều tra thì cũng là kẻ nào đó cố ý giết người; hoặc là bị người của bang nào đó ở Hà Tây giết, mọi người phải chú ý đến để phòng ngừa thời gian tới sẽ xảy ra hỗn loạn gì đó.
Nhưng những thuộc hạ dưới tay y, sẽ xuất hiện một Chương Trình Lai, kẻ đó điều tra ra lão đại bị ai đó giết liền thay lão đại báo thù, kẻ đó kế thừa vị trí lão đại.
Sau đó vì chuyện này, giang hồ lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Còn không nữa thì trong tài liệu này cũng phải ghi rằng, Chương Lập Quân giang hồ Hà Tây Vân Giang, vì tê liệt gì đó, bị người ta ám sát trong phòng tối, nghi ngờ đó à bị phụ nữ làm tê liệt, có khả năng là sát thủ của ai cử
Kết quả, y lại chết vô thanh vô tức như vậy. Trong tài liệu cũng chỉ có vài chữ đơn giản, Chương Bá Vương bản thân không may ngã chết... khiến cho Giang Nguyên vô cùng thất vọng.
Tuy nhiên Giang Nguyên cũng thầm cười trộm. Như vậy cũng tốt, mình cũng đỡ phiền phức, có thể an tâm quẳng chuyện này đi.
Giang Nguyên yên lòng, tắt máy tính, quay trở về phòng, tắm rửa, sau đó lại nằm lên giường, trong mơ hồ, giọng chỉ thị kia lại vang lên:
- Cơ thể đã rơi vào trạng thái hôn mê, phân tích hấp. thu năng lượng bắt đầu... Vận khí pháp Ngũ Cầm khởi động...
Vận khí pháp Ngũ Cầm, lúc này Giang Nguyên vẫn đang mơ màng. Sau khi hắn bị động học xong, thậm chẳng có cách nào để suy nghĩ, chỉ có thể học như vậy. sau đó hắn lại nhìn thấy vị Tổ sư gia kia mặc áo may ô chạy ra, nhảy tưng tưng trên mặt đất, lúc thì làm cọp. kêu, lúc thì học con nai đực giả vờ nhã nhặn. Rồi ông lại học theo gấu chó lăn lộn dưới đất, đến cuối cùng, ông học theo khỉ lắc lư trên cây chưa đủ, lại còn học theo chim bay.
Đương nhiên, không thể bay được, Tổ sư gia chỉ học động tác bay về phía trước thôi. Chân ông duỗi ra, nhấc chân, còn giang hai cánh tay ra như chim giang cánh.
Đây chính là Ngũ Cầm Hí mà thường ngày Giang Nguyên vẫn tu luyện.
Giang Nguyên mơ màng nhìn, dường như chẳng có gì đặc biệt. Nhưng cùng với từng động tác Ngũ Cầm Hí mà Tổ sư gia đánh ra, tinh túy thật sự ở trong cơ thể Giang Nguyên. Cỗ khí tức ấm áp luôn ẩn nấp trong huyệt Khí Hải trong cơ thể Giang Nguyên cùng với từng động †ác của Tổ sư gia cũng bắt đầu căng lên, thậm chí còn khiến cho tất cả các vị trí trên toàn cơ thể tản ra khí tức nhàn nhạt. Sau đó, chúng dung nhập vào trong kinh mạch của hẳn, lấp đầy huyệt khí gải tương đối trống rỗng kia.
Giang Nguyên không hề biết rõ những chuyện này. Có điều sáu giờ sáng sau khi thức dậy, hẳn vẫn giống như hôm qua. Có điều hắn không còn cảm thấy đầu choáng váng như trước đây nữa, mà chỉ cảm thấy tinh thần tương đối sảng khoái giống như sau khi tập Ngữ Cầm Hí vậy.
Mặc dù Giang Nguyên vẫn cảm thấy nghỉ hoặc, nhưng tình hình thế này cũng tốt. Nên biết mỗi khi thức dậy, nhìn mặt trời đã lên cao nhưng bản thân vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ giấc mệt mỏi nhường nào.
Lập tức, Giang Nguyên tinh thần phấn chấn rời khỏi giường. Sau khi hắn đánh răng rửa mặt xong, liền đến Đại học Đông Nguyên tập Ngũ Cầm Hí như thường lệ.
Sân xi măng ẩn trong rừng cây nhỏ kia vẫn thanh tịnh như những ngày trước. Đám chim dậy sớm đang nhẹ nhàng chuyền cành, khẽ cất tiếng hót trong làn sương sớm.
- Xem ra thời tiết hôm nay khá đẹp...
Giang Nguyên nhẹ nhàng ngửa đầu hít một hơi không khí trong lành. Sau đó, hắn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng khởi động chân tay, gập người xuống, chậm rãi kéo duỗi cơ thể, bắt đầu luyện tập Hổ xí.
Ngũ Cầm Hí này Giang Nguyên đã tập luyện từ nhỏ, có thể nói là đã thuộc đến mức không thể thuộc hơn được nữa. Bao nhiêu năm nay, hắn đã luyện thành thói quen cho dù còn mơ màng cũng có thể tập được.
Có điều hôm nay... hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như cảm giác đột nhiên tỉnh táo sáng nay thức dậy, vô cùng kỳ lạ.
Hăn khó khăn lắm mới làm được hai động tác kéo duỗi, ngay cả tiếng hổ gầm ở khoang ngực vẫn còn chưa. bắt đầu, Giang Nguyên đã cảm thấy quanh thân có một cơn nóng ùa ra.
- Chuyện gì xảy ra?
Giang Nguyên vừa nghỉ hoặc, nhưng vẫn vừa nhanh chóng tiếp tục động tác nên làm. Có điều hắn cảm thấy cùng với động tác kéo duỗi, cùng với hoạt động tứ chỉ, còn có sự thoải mái giữa cột sống và xương cổ, một cảm giác cực kỳ dễ chịu kỳ lạ cũng kéo đến.
Sau đó cỗ ấm áp kia cũng theo đó sinh ra, tràn ngập khắp tứ chi của cơ thể, hơn nữa cùng với hoạt đọng của mình, cùng với những động tác của mình, cỗ ấm áp lờ mờ này bắt đầu chậm rãi lưu động, từ đầu ngón tay đến tứ chỉ, rồi đến cơ thể, cuối cùng chậm rãi ngưng tụ ở bụng dưới của mình.
Mặc dù hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảm giác ấm áp thoải mái trước nay chưa từng có khiến Giang Nguyên hoàn toàn không muốn dừng lại. Hắn không ngừng dựa theo cảm giác trước nay thực hiện từng động tác, lưu loát và phù hợp, không có bất kỳ trúc trắc và trì trệ gì.
Lúc này, hình xăm màu đỏ ở vai trái của hắn cũng bắt đầu lóe lên nhanh chóng, cùng với từng động tác, cỗ khí tức ấm áp kia cũng di chuyển tương đối có quy luật.
Sau khi luyện Hổ hí xong, toàn thân Giang Nguyên toát một lớp mồ hôi mỏng. Có điều lớp mồ hôi này hình như dính nhớp hơn trước đây, thậm chí hình như không còn trong suốt nữa mà có mang theo chút u ám.
Đương nhiên, Giang Nguyên cũng không để ý, hắn chỉ cảm thấy lần này luyện Hổ Hí có cảm giác vô cùng thoải mái, làm cho hắn cảm thấy sung sướng chưa từng thấy.
Hơn nữa hắn cảm thấy hôm nay luyện Hổ hí dường như cũng hơi mệt hơn bình thường, khiến hơi thở của hắn hơi gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất