Chương 255: Bây giờ cậu tin rồi chứ
'Thấy Giang Nguyên gật đầu, người có khuôn mặt khô gầy này liền lộ ra ý cười, nói:
- Chúng tôi là người của Cục cảnh sát thành phố Vân Giang... Có chút việc muốn tìm cậu điều tra một chút!
- Cục cảnh sát thành phố Vân Giang?
Giang Nguyên hơi sửng sốt, chuyện hắn có thể có liên quan đến Cục cảnh sát thành phố Vân Giang cũng chỉ có chuyện mấy ngày trước, chẳng lẽ chuyện Lý Diệc Dương còn xảy ra lầm lẫn gì sao? Nghĩ đến đây, Giang Nguyên nhíu mày, chẳng lẽ Lý Diệc Dương này không đáng tin vậy sao? Hắn đã nhắc nhở y rồi mà vẫn xảy ra vấn đề à?
Có điều nếu đối phương đã nói là người của Cục cảnh sát thì Giang Nguyên cũng không tiện không để ý đến, chỉ là mấy người trước mặt này thật sự không giống cảnh sát lắm. Sau khi thoáng suy nghĩ một chút, hắn gật đầu nói:
- Được, nếu đã tìm tôi điầu tra thì mời đưa giấy tờ ra.
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, sắc mặt người này có chút trầm xuống, sau đó nói:
- Chẳng lẽ cậu còn nghỉ ngờ thân phận của chúng tôi sao? Thành thật phối hợp thì cậu còn được lợi, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
Nghe thấy lời này, Giang Nguyên bật cười, mấy người này tự xưng là cảnh sát nhưng không lấy giấy tờ ra, chẳng lẽ chúng tưởng bây giờ vẫn là thời đại mười mấy năm trước, mọi người không hiểu pháp luật sao?
Nhìn dáng vẻ cười lạnh của Giang Nguyên, người đó nhíu nhíu mày, sau đó thật sự lấy giấy tờ từ trong túi ra, để trước mặt Giang Nguyên, sau đó nói:
- Bây giờ cậu tin rồi chứ!
Nhìn giấy tờ kia, Giang Nguyên thầm cười một tiếng, giấy tờ không sai nhưng chỉ là giấy tờ của người giúp đỡ cảnh sát (hiệp cảnh), không phải cảnh sát thật sự gì.
Nhưng Giang Nguyên cũng không để bụng, muốn xem xem người hiệp cảnh này rốt cuộc tìm mình có chuyện gì, lập tức cười nói:
- Vậy không biết mấy vị tìm tôi có chuyện gì!
- À... Là vì vụ án đả thương người ở phố Mai Hoa, chúng tôi nhận được tin báo nói lúc ấy có người dùng súng nhưng cậu lại làm chứng giả nói đó là súng giả, vậy nên chúng tôi cần cậu giúp đỡ điều tra...
Thấy Giang Nguyên xác nhận thân phận cảnh sát của bọn họ, Tôn Dương này sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Đi thôi, cậu đi với chúng tôi một chuyến...
Nghe thấy lời này, Giang Nguyên bật cười, bây giờ hắn đã biết tình hình thế nào rồi. Xem ra có người vẫn không từ bỏ ý định đối với vị trí của Lý Diệc Dương, muốn thông qua hắn hạ bệ Lý Diệc Dương, chủ ý này thật không tồi!
Có điều rất rõ ràng người phía sau muốn động vào Lý Diệc Dương nhưng không nắm chắc, sợ lại chọc giận Lý Diệc Dương nên mới phái hiệp cảnh không thuộc biên chế cảnh sát chính thức đến dọa hắn, để hẳn lật lại lời khai lúc đầu, từ đó kéo Lý Diệc Dương xuống.
Mà như vậy dù không thành công, thì cũng chỉ có mấy người hiệp cảnh trước mặt xảy ra vấn đề, không liên lụy đến người đó.
- Chuyện đó tôi đã ghi lại khẩu cung ở đồn cảnh sát đường Văn Các, đã chứng minh là súng giả... không phải súng thật nên các anh không cần tìm tôi nữa. Nếu cần điều tra thì mời đến đồn cảnh sát đường Văn Các...
Giang Nguyên lãnh đạm nói.
- Hừ... thằng ranh, lúc đó mày làm chứng giả, bọn tao có người chắc chắn đó là súng thật, mày hãy thành thật khai đi... Nếu không chuyện làm chứng giả này không phải chuyện nhỏ đâu, nếu mày không thành thật nói ra thì đừng trách bọn tao không khách sáo!
'Trên khuôn mặt khô gầy của Tôn Dương lộ ra vẻ hung ác, gã nhìn Giang Nguyên, dường như nếu Giang Nguyên không phối hợp thì sẽ cho hắn biết mặt.
Nhưng Giang Nguyên đâu thể nào bị mấy người này hù dọa được, hắn lập tức cười lạnh nói:
- Nếu các anh có chứng cứ thì cứ điều tra, nhưng tôi nói đó là súng giả thì đó là súng giả, tôi không muốn lặp. lại lần thứ hai!
- Hừ... Thằng ranh này, mày rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả...
'Thấy Giang Nguyên vẫn bất động, Tôn Dương cũng lập tức lật mặt. Trong mắt gã, tên thầy thuốc yếu ớt này chỉ cần dọa vài cái là thành thật ngay, ai ngờ lại cứng đầu thế, xem ra không cho hắn nếm mùi một chút thì hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
- Nào... Đưa thằng ranh này về cho tao! 'Tôn Dương lạnh lùng cười, vẫy tay nói với mấy người ở phía sau, gã không tin thằng ranh này còn dám phản kháng.
Có điều đúng là gã nghĩ nhầm rồi, Giang Nguyên đã từng loại bỏ vô số kẻ, chẳng lẽ còn sợ mấy tên hiệp cảnh uy hiếp sao?
Nhìn mấy người này đi lên, chuẩn bị ra tay, Giang Nguyên ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng nói:
- Cút đi cho tôi! - Lên... Bắt nó cho tao!
Thấy Giang Nguyên không sợ mà còn có dáng vẻ này, tên Tôn Dương hừ lạnh một tiếng, lại vung tay lên, chỉ cần đưa thằng ranh này đến chỗ của gã thì nó không làm được gì rồi, đến lúc đó... hắc hắc...
Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Dương thầm đắc ý, chỉ cần gã làm ổn thỏa chuyện này thì chuyện gã trở thành cảnh sát thật sự là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.
Nhìn mấy người người nào người nấy cười âm hiểm, Giang Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng không hạ thủ lưu tình nữa. Nếu những tên này đã dám chạy đến nhà hắn thì không cho chút bài học là không được.
Hăn lập tức một cước đá bay người trước mặt, khi xoay người quyền cước cùng vung, chỉ trong mấy giây đã đánh ngã mấy tên vây quanh, sau đó liền nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn vang khắp mặt đất.
- Mày... mày dám phản kháng...
Tôn Dương ở đối diện trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì xảy ra trước mắt, không khỏi choáng váng, một lúc sau mới nhìn Giang Nguyên hoảng sợ la hét.
Nhìn dáng vẻ này của Tôn Dương, Giang Nguyên không khỏi cười lạnh, thật sự nghĩ mình giỏi lắm à...
Còn ông Giang ở phía sau Giang Nguyên vẫn không nói gì nhưng rất căng thẳng, lúc này thấy động tác của Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Chúng tôi là người của Cục cảnh sát thành phố Vân Giang... Có chút việc muốn tìm cậu điều tra một chút!
- Cục cảnh sát thành phố Vân Giang?
Giang Nguyên hơi sửng sốt, chuyện hắn có thể có liên quan đến Cục cảnh sát thành phố Vân Giang cũng chỉ có chuyện mấy ngày trước, chẳng lẽ chuyện Lý Diệc Dương còn xảy ra lầm lẫn gì sao? Nghĩ đến đây, Giang Nguyên nhíu mày, chẳng lẽ Lý Diệc Dương này không đáng tin vậy sao? Hắn đã nhắc nhở y rồi mà vẫn xảy ra vấn đề à?
Có điều nếu đối phương đã nói là người của Cục cảnh sát thì Giang Nguyên cũng không tiện không để ý đến, chỉ là mấy người trước mặt này thật sự không giống cảnh sát lắm. Sau khi thoáng suy nghĩ một chút, hắn gật đầu nói:
- Được, nếu đã tìm tôi điầu tra thì mời đưa giấy tờ ra.
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, sắc mặt người này có chút trầm xuống, sau đó nói:
- Chẳng lẽ cậu còn nghỉ ngờ thân phận của chúng tôi sao? Thành thật phối hợp thì cậu còn được lợi, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
Nghe thấy lời này, Giang Nguyên bật cười, mấy người này tự xưng là cảnh sát nhưng không lấy giấy tờ ra, chẳng lẽ chúng tưởng bây giờ vẫn là thời đại mười mấy năm trước, mọi người không hiểu pháp luật sao?
Nhìn dáng vẻ cười lạnh của Giang Nguyên, người đó nhíu nhíu mày, sau đó thật sự lấy giấy tờ từ trong túi ra, để trước mặt Giang Nguyên, sau đó nói:
- Bây giờ cậu tin rồi chứ!
Nhìn giấy tờ kia, Giang Nguyên thầm cười một tiếng, giấy tờ không sai nhưng chỉ là giấy tờ của người giúp đỡ cảnh sát (hiệp cảnh), không phải cảnh sát thật sự gì.
Nhưng Giang Nguyên cũng không để bụng, muốn xem xem người hiệp cảnh này rốt cuộc tìm mình có chuyện gì, lập tức cười nói:
- Vậy không biết mấy vị tìm tôi có chuyện gì!
- À... Là vì vụ án đả thương người ở phố Mai Hoa, chúng tôi nhận được tin báo nói lúc ấy có người dùng súng nhưng cậu lại làm chứng giả nói đó là súng giả, vậy nên chúng tôi cần cậu giúp đỡ điều tra...
Thấy Giang Nguyên xác nhận thân phận cảnh sát của bọn họ, Tôn Dương này sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Đi thôi, cậu đi với chúng tôi một chuyến...
Nghe thấy lời này, Giang Nguyên bật cười, bây giờ hắn đã biết tình hình thế nào rồi. Xem ra có người vẫn không từ bỏ ý định đối với vị trí của Lý Diệc Dương, muốn thông qua hắn hạ bệ Lý Diệc Dương, chủ ý này thật không tồi!
Có điều rất rõ ràng người phía sau muốn động vào Lý Diệc Dương nhưng không nắm chắc, sợ lại chọc giận Lý Diệc Dương nên mới phái hiệp cảnh không thuộc biên chế cảnh sát chính thức đến dọa hắn, để hẳn lật lại lời khai lúc đầu, từ đó kéo Lý Diệc Dương xuống.
Mà như vậy dù không thành công, thì cũng chỉ có mấy người hiệp cảnh trước mặt xảy ra vấn đề, không liên lụy đến người đó.
- Chuyện đó tôi đã ghi lại khẩu cung ở đồn cảnh sát đường Văn Các, đã chứng minh là súng giả... không phải súng thật nên các anh không cần tìm tôi nữa. Nếu cần điều tra thì mời đến đồn cảnh sát đường Văn Các...
Giang Nguyên lãnh đạm nói.
- Hừ... thằng ranh, lúc đó mày làm chứng giả, bọn tao có người chắc chắn đó là súng thật, mày hãy thành thật khai đi... Nếu không chuyện làm chứng giả này không phải chuyện nhỏ đâu, nếu mày không thành thật nói ra thì đừng trách bọn tao không khách sáo!
'Trên khuôn mặt khô gầy của Tôn Dương lộ ra vẻ hung ác, gã nhìn Giang Nguyên, dường như nếu Giang Nguyên không phối hợp thì sẽ cho hắn biết mặt.
Nhưng Giang Nguyên đâu thể nào bị mấy người này hù dọa được, hắn lập tức cười lạnh nói:
- Nếu các anh có chứng cứ thì cứ điều tra, nhưng tôi nói đó là súng giả thì đó là súng giả, tôi không muốn lặp. lại lần thứ hai!
- Hừ... Thằng ranh này, mày rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả...
'Thấy Giang Nguyên vẫn bất động, Tôn Dương cũng lập tức lật mặt. Trong mắt gã, tên thầy thuốc yếu ớt này chỉ cần dọa vài cái là thành thật ngay, ai ngờ lại cứng đầu thế, xem ra không cho hắn nếm mùi một chút thì hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
- Nào... Đưa thằng ranh này về cho tao! 'Tôn Dương lạnh lùng cười, vẫy tay nói với mấy người ở phía sau, gã không tin thằng ranh này còn dám phản kháng.
Có điều đúng là gã nghĩ nhầm rồi, Giang Nguyên đã từng loại bỏ vô số kẻ, chẳng lẽ còn sợ mấy tên hiệp cảnh uy hiếp sao?
Nhìn mấy người này đi lên, chuẩn bị ra tay, Giang Nguyên ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng nói:
- Cút đi cho tôi! - Lên... Bắt nó cho tao!
Thấy Giang Nguyên không sợ mà còn có dáng vẻ này, tên Tôn Dương hừ lạnh một tiếng, lại vung tay lên, chỉ cần đưa thằng ranh này đến chỗ của gã thì nó không làm được gì rồi, đến lúc đó... hắc hắc...
Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Dương thầm đắc ý, chỉ cần gã làm ổn thỏa chuyện này thì chuyện gã trở thành cảnh sát thật sự là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.
Nhìn mấy người người nào người nấy cười âm hiểm, Giang Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng không hạ thủ lưu tình nữa. Nếu những tên này đã dám chạy đến nhà hắn thì không cho chút bài học là không được.
Hăn lập tức một cước đá bay người trước mặt, khi xoay người quyền cước cùng vung, chỉ trong mấy giây đã đánh ngã mấy tên vây quanh, sau đó liền nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn vang khắp mặt đất.
- Mày... mày dám phản kháng...
Tôn Dương ở đối diện trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì xảy ra trước mắt, không khỏi choáng váng, một lúc sau mới nhìn Giang Nguyên hoảng sợ la hét.
Nhìn dáng vẻ này của Tôn Dương, Giang Nguyên không khỏi cười lạnh, thật sự nghĩ mình giỏi lắm à...
Còn ông Giang ở phía sau Giang Nguyên vẫn không nói gì nhưng rất căng thẳng, lúc này thấy động tác của Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất