Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 94

Trước Sau
Editor: D Ẹ O

Xuân Nhạc yến sẽ được tổ chức vào ngày 21 tháng 3, Phó Điềm còn chừng mười ngày nữa để chuẩn bị, bởi vậy cậu cũng không sốt ruột, ở nhà không có chuyện gì làm liền kéo Sở Hướng Thiên đi dạo phố.

Và bàn dân thiên hạ vốn đã tò mò muốn điên được dịp diện kiến chân diện mục của vị “Dục vương phi” trong truyền thuyết.

Rồi một hôm, Sở Hướng Thiên bận ra đại doanh ngoại thành, Phó Điềm ở nhà nhàn rỗi liền mang Phó Cát đi khảo sát chút cửa hàng ở Khánh Dương thành —— Cậu đang có ý định phát triển sinh ý tại nơi đây.

Sở Hướng Thiên từng dẫn cậu đi dạo mấy lần, đa phần các con phố quanh đây cậu đều đã nhớ, lần này họ sẽ đến phố Tây.

Khu buôn bán sầm uất ở Khánh Dương thành chia làm phố Đông và phố Tây, phía đông đa phần là tửu lâu, trà lâu, tiệm vàng các loại do nhà giàu mở ra để tiêu khiển; Còn phố Tây đa phần là các mặt hàng buôn bán, mọi người, kể cả các đại phủ hay bình dân bách tính, đều sẽ qua đây mua.

Phó Điềm từ ăn mặc đến khí chất đều bất phàm, vừa nhìn đã biết không giàu cũng quý, bởi vậy mọi người trên phố Tây đều âm thầm đánh giá cậu. Xem nhẹ những ánh nhìn xung quanh, Phó Điềm tìm mấy cửa hàng gạo hỏi giá, phát hiện ở đây giá bán đều cao hơn ở Tứ Phương trấn những ba, bốn văn tiền. Song giá vậy cũng không tính là quá mắc, dù sao Khánh Dương thành cũng ở phương Bắc, dân lại đông mà sản lượng lúa thu được hằng năm lại không đủ, bởi vậy một phần nguồn cung ở đây đều là do người những quận huyện chung quanh chở đến, cho nên giá cả đương nhiên phải tăng.

Sinh ý mấy hàng gạo đều không tồi, nhà làm to hoặc có tiền ở đây nhiều, nuôi hạ nhân cũng nhiều, họ thường sẽ chọn một hàng gạo cố định để mua, một nhà nếu có thể bắt được hai, ba phủ đệ cố định làm khách quen thì đảm bảo sinh ý sẽ lên như diều gặp gió.

Lượn một vòng, tâm lý đã nắm chắc, Phó Điềm quay người định đi, tính toán tý nữa về sẽ sai người đi hỏi chút giá bán mặt bằng tiệm ở đây.

“Há, đây không phải Khang Nhạc hầu sao? Ngài đây đến Phố Tây làm gì vậy?”

Phó Điềm mới vừa bước chân ra khỏi Phố Tây đã bị một kẻ ôm ý xấu chặn đường.

Người này có vóc dáng cao gầy, đôi mắt hí hẹp dài lập loè tinh quang, cho dù diện một thân phú quý, cũng không thể nào che lấp được sự hèn mọn từ trong xương.

“Ta không quen công tử.” Phó Điềm cau mày, chẳng biết gã này nhảy từ đâu ra.

Trương Nghiệp Đình bước tới trước một bước, cười nói: “Khang Nhạc hầu đương nhiên không quen ta, nhưng ta lại biết  Khang Nhạc hầu, ở cái Khánh Dương thành này ai mà lại không biết ngươi cho được?”

Tay phải cầm quạt gõ gõ mấy cái vào lòng bàn tay trái, gã chậc lưỡi nói: “Khang Nhạc hầu quả có dung mạo diễm lệ như trong lời đồn, chẳng trách ngay cả Dục vương vốn không gần mỹ sắc cũng có thể bị mê hoặc.”

Lời này chỉ còn kém nói thẳng Phó Điềm dùng sắc đẹp để quyến rũ người. Hai hàng chân mày cậu cau chặt, cậu chỉ mới đến Khánh Dương, còn chưa kết thù kết oán với ai, mà đã dám xuất hiện trước mặt cậu tìm tra, thì quá nửa là có thù với Sở Hướng Thiên.

Mà đã là kẻ thù thì không cần khách sáo để làm gì.

Phó Điềm lạnh lùng nhìn gã, “Cơm có thể ăn bậy, lời lại không thể nói lung tung, công tử nếu chưa được học lễ nghĩa phép tắc thì nên trở về trường để Phu tử dạy lại cho.”

Trương Nghiệp Đình tức giận, gã đường đường là thế tử Quốc công phủ, nào ai dám xấc xược với gã như thế bao giờ.

“Chẳng qua là bán thân mới lấy được cái chức hầu tước chứ tốt đẹp gì mà dám càn rỡ trước mặt ta?” Trương Nghiệp Đình cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng Dục vương thật tâm yêu ngươi sao? Bất quá chỉ là một cái bia đỡ đạn thôi, đợi khi không còn được Dục vương sủng ái, thì ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì ở Khánh Dương này?”

Gã nói chuyện quá khó nghe, cũng bắt đầu có bách tính lén lén lút lút nhìn sang bên này, Phó Cát kề vào tai Phó Điềm nhỏ giọng thì thầm điều gì đó, Phó Điềm nheo mắt lại, lạnh lẽo nở một nụ cười lạnh.

“Trương quốc công thế tử?”

Trương Nghiệp Đình ngạo mạn hất hàm.



Phó Điềm chán ghét nhìn gã ta, Sở Hướng Thiên đã từng kể cậu nghe qua, sau khi Quốc công bị Quốc công phu nhân giết, để xoa dịu Trương gia, tiên hoàng đã để cho người em trai của Quốc công lên nhậm tước. Trương Nghiệp Đình, trở thành Quốc công thế tử.

Tuy nhiên, sự việc trơ trẽn trước đó của Trương quốc công phủ đã khiến lòng người nguội lạnh, thêm nữa, người lên thay lại là một thứ tử, ngay cả Quốc công phủ cũng không được ban, chỉ là cái vỏ rỗng hữu danh vô thực.

Chẳng trách một chút khí độ của vương hầu cũng không có, Phó Điềm nghĩ, trên mặt lại cười híp mắt, “Thế tử quan tâm ta xin nhận, ngày sau tiến cung, tất nhiên sẽ ‘ca ngợi’ tấm lòng thành của ngài đây cùng thái hậu.”

Trương Nghiệp Đình cả kinh, ngờ vực nhìn Phó Điềm, một lát sau mới cười gằn: “Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi gặp thái hậu? Ngươi cho rằng lấy cái thân phận hèn mọn của ngươi, thái hậu sẽ nể mặt ngươi sao? Ha! Thật nực cười!”

Vốn chỉ định đứng xem trò vui lại bất ngờ đi quá đà, sắc mặt Vệ Ưởng cũng bắt đầu quái dị, cố ý nói to: “Chó con đâu ra sủa inh ỏi, Trương quốc công sao không thắt nó lại, mà để thả ra đường cắn bậy thế kia?”

Nhiếp Nhĩ Đông phẩy phẩy quạt, cười ha hả, “Ấy bậy rồi, người sống sờ sờ thế kia mà, sao mà xích lại được.”

Cái vị Quốc công thế tử này nổi danh ở Khánh Dương thành là người ngại cẩu ghét, sau khi Quốc công tiền nhiệm qua đời, Quốc công phu nhân trông coi Quốc công phủ trước kia, tân nhậm không được ban phủ đệ nên không được chuyển vào ở. Người nhà này lại chẳng có bản lĩnh gì đáng nói, nhậm tước xong thì mắt cao hơn đầu, diễu võ dương oai, lâu dần ai ai cũng ghét.

Cộng thêm nhà gã cũng không ở phố Đông, lại cách khá xa nơi này, vậy cho nên tin tức các thế gia đã sớm nhận được thì gã lại không hay biết gì.

Phàm là người biết nhìn thời thế thì đều sẽ biết vị Khang Nhạc hầu này không phải người có thể dễ đắc tội.

Dục vương sủng ái chưa nói, còn được thái hậu yêu thích, mặc kệ tình trạng bây giờ kéo dài được bao lâu, nhưng chí ít thì hiện tại không ai ngu mà chủ động đi kết thù kết oán với Khang Nhạc hầu.

Mà duy chỉ độc mỗi vị Trương quốc công thế tử đây, đã đần còn không có mắt nhìn đời, nhất định phải đi chịu chết mới thỏa mãn.

“Xem ra Trương thế tử còn chưa biết.” Vệ Ưởng chen vào trong đám đông, đứng bên cạnh Phó Điềm, cười vô cùng thân thiện, “Hai ngày trước Hầu gia mới vừa được thái hậu triệu vào cung.”

“Vệ đại nhân?” Phó Điềm kinh ngạc nhìn sang người đang giúp cậu, Vệ Ưởng.

Vệ Ưởng chắp tay chào, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Trương Nghiệp Đình đang chột dạ, “Thế tử nói những gì ta đều nghe thấy cả, chờ một dịp nào đó nhất định sẽ nhắn lại sự “quan tâm” của ngài đây cho Dục vương và thái hậu hay.”

Từ lúc Vệ Ưởng đứng ra, Trương Nghiệp Đình đã biết mình vừa gây đại hoạ.

Gã ta chót tin những lời đồn kia, họ đều nói Dục vương vì công cao chấn chủ, vì không muốn bị nghi kỵ nên mới tìm nam nhân để thành hôn, còn trên thực tế lại không quá yêu thích, thái hậu trong cung cũng không hề thích “cô con dâu” này. Hơn nữa khi xưa Trương quốc công từng đưa người vào Dục vương phủ lại bị đuổi về, thù mới hận cũ, vậy nên ngày hôm nay gã mới tìm đến Phó Điềm, muốn mượn cơ hội để xả giận.

Lại không ngờ cậu ta mới đến Khánh Dương có mấy ngày, đã được thái hậu triệu kiến, thậm chí là ngay cả Vệ Ưởng cũng ra mặt bao che.

Vệ Ưởng là ai?

Là tiểu công tử của Vệ quốc công, Hình bộ Thị lang, không như cái vỏ rỗng Trương quốc công phủ, Vệ quốc công phủ được xưng là đời đời đều nắm thực quyền, hơn nữa Vệ Ưởng còn là bạn thân của Dục vương, nếu y đã chịu đứng ra giúp Phó Điềm, thì chứng tỏ Dục vương rất để ý cậu ta. Nếu chỉ là một cái bia đỡ đạn kiêm tiểu tình nhân lâm thời không hơn không kém, thì sao mà lọt vào mắt mấy vị công tử thế gia kia được.

Trương Nghiệp Đình hoảng rồi, nếu lời Vệ Ưởng nói là thật, nếu mấy câu vừa nãy của gã mà truyền đến tai thái hậu và Dục vương, thì tuyệt đối là đại họa.

Gã muốn xin lỗi lại ngại nhiều người mất thể diện, chỉ có thể phô trương thanh thế nói: “Vệ Ưởng, ngươi sao lại muốn giúp một kẻ ngoại lai? Cậu ta đến Khánh Dương thành mới được mấy ngày đâu?”

Vệ Ưởng và Nhiếp Nhĩ Đông đều sợ ngây người trước lý lẽ “như thật” của gã, Vệ Ưởng không thể tin được mà nhìn gã, nửa ngày mới lại gần dùng quạt vỗ vỗ lên má gã, khinh bỉ nói: “Ngươi phải hiểu một điều, ngươi mới là người ngoài, hoặc nói, thế gia ở Khánh Dương này, có ai thèm xem Trương quốc công phủ là “người trong nhà” đâu?”

Sắc mặt Trương Nghiệp Đình lúc đỏ lúc trắng, gã đương nhiên biết, các thế gia ở đây đều không vừa mắt nhà gã, cho dù cha gã bây giờ có mang tước vị Quốc công đi chăng nữa, đám người đó vẫn xem thường như cũ, vậy nên gã mới muốn tìm một cơ hội, để dẫm nát kẻ cùng một giuộc với bọn chúng, để chúng quỳ mọt dưới chân gã xin tha, để lấy lại tôn nghiêm của một thế tử mà gã nên có.



Nhìn khuôn mặt đã xám ngoét của gã, Vệ Ưởng cười khẩy, quay đầu nói với Phó Điềm: “Hầu gia có thể trích chút thời gian để ta cùng nói chuyện được không?”

Phó Điềm vẫn chưa quên ân tình khi xưa được y giúp khi còn ở Tứ Phương trấn, cậu gật gật đầu rồi rời đi cùng y.

Chỉ để lại mình Trương Nghiệp Đình ngơ ngác đứng giữa phố đông người.

“Trương quốc công từng cho con gái ông ta giả làm nha hoàn để đưa vào Dục vương phủ, hòng dựa hơi vương phủ.” Vệ Ưởng là một người thích hóng chuyện, nhìn thấy Trương Nghiệp Đình liền nhớ ngay đến trò khôi hài ngày ấy của nhà gã, chủ động giải thích cho cậu nghe tại sao Trương Nghiệp Đình lại thù địch đến thế, “Mà xui cho mấy kẻ đó không biết lựa thời, lựa ngay lúc Phượng Chương không vui, đuổi hết ra khỏi phủ, hiển nhiên, Trương tiểu thư cũng nằm trong số đó, từ đó bọn họ trở thành trò cười trong mắt Khánh Dương thành.”

Phó Điềm bừng tỉnh, chẳng trách Trương Nghiệp Đình lại thù hằn cậu đến thế.

“Ngày hôm nay rất cảm tạ Vệ đại nhân và vị công tử đây đã giải vây.” Phó Điềm chắp tay cảm tạ hai người.

Vệ Ưởng lắc đầu, giới thiệu người đang đứng cạnh y, “Đây là Nhiếp Nhĩ Đông, thế tử của Trấn Nam hầu phủ, đồng thời cũng là bạn tốt của Phượng Chương.”

Nhiếp Nhĩ Đông cười cười, bất động thanh sắc quan sát cậu, “Hân hạnh được gặp.”

Phó Điềm cười lại, nói: “Đã vậy, chi bằng mời hai vị theo ta hồi phủ, vừa hay giờ này chắc Phượng Chương cũng đã về, sẵn dùng chung bữa tối luôn.”

Cậu mời hai người đến Dục vương phủ làm khách thập phần thong dong, không có nửa phần câu nệ hay khách khí, phảng phất như mọi sự trong vương phủ đều có thể do cậu định đoạt, mà sự thực cũng chứng minh… Quả thật là vậy.

Vốn là Sở Hướng Thiên về Khánh Dương, nếu Phó Điềm không nói bọn họ cũng sẽ gọi người ra tụ họp một bữa, mà giờ Phó Điềm đã chủ động mở lời mời, bọn họ cũng không khước từ, ba người cùng trở về vương phủ.

Từ khi bước vào vương phủ, bọn họ phát hiện hạ nhân trong phủ cực kỳ cung kính với Phó Điềm, Vệ Ưởng đã sớm đến Tứ Phương trấn nên cũng biết Sở Hướng Thiên rất để ý Phó Điềm, bởi vậy giờ y không quá kinh ngạc, còn Nhiếp Nhĩ Đông thì đây vẫn là lần đầu, “… Thật?”

Vệ Ưởng gật gật đầu, nghiêng người liếc hắn một cái, “Ngươi tin lời đồn ngoài kia?”

Nhiếp Nhĩ Đông gấp quạt lại, ngượng ngùng nói: “Vụ “nghi kỵ” thì không, nhưng ta lại không ngờ…”

Dù hắn chưa nói hết, Vệ Ưởng vẫn đoán được, tất cả mọi người đều cho rằng Sở Hướng Thiên chỉ nhất thời ham của lạ mới vui đùa một chút, chứ không ai ngờ tới, hắn lại động chân tâm.

Vệ Ưởng vỗ vỗ bả vai Nhiếp Nhĩ Đông, cằm hất về phía Phó Điềm, thấp giọng nói: “Điểm yếu của Sở Phượng Chương đấy.”

Từ nhỏ đến lớn bọn họ toàn bị Sở Hướng Thiên hầm, mà giờ Sở Hướng Thiên cuối cùng cũng có nhược điểm, cơ hội để trả thù đã đến.

Trên đường thì tình cờ gặp Lý Đức Thuận, Lý Đức Thuận vừa thấy Phó Điềm liền hớn hở, “Lão nô còn đang định ra ngoài tìm ngài đây, Vương gia đã trở lại.” Nói rồi ông mới để ý đến Vệ Ưởng và Nhiếp Nhĩ Đông đang đứng sau cậu, kinh ngạc nói: “Vệ đại nhân và thế tử cũng đến đây sao?”

“Trên đường tình cờ gặp Khang Nhạc hầu, nên mới tiện đường theo đến quý phủ làm khách.” Vệ Ưởng nói.

Lý Đức Thuận vui vẻ ồ lên, từ ngày Phó Điềm đến đây, vương phủ nhộn nhịp hẳn, làm ông cũng vui lây, tươi cười dẫn đường cho bọn họ.

Sở Hướng Thiên mới từ đại doanh về, luyện binh nửa ngày, một thân giáp trụ còn chưa thay đã vội vội vàng vàng về vương phủ, nghe nói người đang ở chính đường liền đích thân đến tìm, “Hữu Linh, Lý Đức Thuận nói em vừa ra ngoài…”

Hắn nói mới nửa câu thì ngưng bặt khi nhìn thấy hai người nữa đang ngồi trong phòng, lông mày hắn nhíu lại, “Hai người các ngươi đến đây làm gì?”

Vệ Ưởng lắc quạt cười nhạt, “Làm sao? Không chào đón à? Ngày hôm nay ngươi vừa mới thiếu nợ bọn ta một ân huệ lớn đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau