Chương 510: Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?
Viên Nhất Chương lạnh giọng nói:
- Đương nhiên, nếu anh sợ thì quên đi.
Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Viên Nhất Chương, Giang Nguyên bật cười. Viên đại thiếu này đúng là không chịu từ bỏ ý định, cứ muốn lấy lại mặt mũi.
Người bên cạnh cũng nhìn Giang Nguyên, cho rằng Giang Nguyên sẽ không đồng ý. Những người ở đây đều đã từng đến câu lạc bộ Long Sơn. Giang Nguyên là người ngoài, nếu kiên trì không đồng ý, cũng không tính là mất thể diện.
Đám người Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Nguyên, không biết hắn có đồng ý hay không, nhưng thật ra các cô hy vọng có thể nhìn thấy Giang Nguyên đồng ý. Sau lần Viên Nhất Chương khiêu khích Giang Nguyên, các cô. đều có một niềm tin mãnh liệt đối với hắn, dường như không có chuyện gì là hắn không làm được.
Nếu Giang Nguyên đồng ý, nhất định sẽ có nắm chắc mới đồng ý.
Giang Nguyên đương nhiên là không làm cho các cô thất vọng, gật đầu nói:
- Vậy thì gặp nhau ở câu lạc bộ Long Sơn.
Thấy Giang Nguyên đã đồng ý, những người bên cạnh đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Nguyên hiện lên sự trào phúng. Viên đại thiếu có thể không phải là một tay đua giỏi, nhưng nghe nói là rất mạnh về bắn súng. Năm đó, khi Viên Nhất Chương còn học ở đại học Yale, đã từng làm Phó đội trưởng đội bắn súng của trường, lấy được không ít thành tích trong những trận thi đấu nghiệp. dư.
Sau khi về nước, Viên Nhất Chương cũng không ít lần đánh cuộc với mọi người, chưa từng chịu thua ở câu lạc bộ Long Sơn. Lúc này Giang Nguyên lại đồng ý, đúng là không có việc gì thì tự tìm phiền phức cho mình.
Tuy hôm nay Viên Nhất Chương đã mất hết mặt mũi, nhưng thấy Giang Nguyên đồng ý ngày mai đến câu lạc bộ Long Sơn, tâm trạng liền tốt hơn. Ngày mai chung quy có thể lấy lại mặt mũi rồi.
Sau khi gật đầu, hẹn ngày mai gặp lại, Viên Nhất Chương liền kéo tay Triệu Minh Tử đi về phía xe của mình. Y thật ra rất thông minh. Hôm nay vừa thua tiền vừa mất hết mặt mũi, y không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này.
Y tin rằng, ngày mai đám người kia sẽ đến, có người xem náo nhiệt nhưng cũng có người đánh cược. Đến lúc đó, y sẽ rửa nhục trước mặt mọi người.
Viên Nhất Chương vừa đi, những người còn lại dĩ nhiên là cũng tản đi. Có người mặt dày, trước khi đi lên tiếng gọi Giang Nguyên.
- Giang thiếu, hôm nay đi trước, hôm nào cùng nhau uống rượu nhé.
Giang Nguyên gật đầu đáp lời, đợi sau khi đám người kia đi hết, hắn bước vào lều vải nhận tiền thắng cuộc của mình.
Khi Giang Nguyên vừa tiến vào, thái độ của người phụ trách rõ ràng đã khác hơn ban đầu. Ban đầu chỉ là khách sáo đơn thuần, nhưng bây giờ là cung kính. Gã thay mặt ông chủ phụ trách đua xe ở Tây Sơn đã lâu, nhưng chưa từng nhìn thấy ai có kỹ thuật đua xe giỏi như Giang Nguyên.
Đặc biệt, kỹ thuật này còn ở trên người một công tử ca, hiển nhiên càng làm cho y đối với Giang Nguyên càng thêm kính trọng vài phần.
- Giang thiếu, thẻ của anh đây.
Sau khi tiến hành chuyển khoản cho Giang Nguyên xong, người phụ trách hai tay đưa lại tấm thẻ cho hắn, cười nói:
- Đua xe Tây Sơn của chúng tôi mỗi tuần đều có một lần. Hoan nghênh Giang thiếu lần sau lại đến.
- Vâng.
Nhận lại tấm thẻ, thấy trong tài khoản lại có thêm một trăm vạn, rồi lại nhìn La Lệ cười hì hì nhận bốn trăm vạn, trong lòng Giang Nguyên âm thầm thở dài. Quả nhiên người có tiền thì kiếm tiền vô cùng dễ dàng. Đảo. mắt đã kiếm lời được hai trăm vạn, còn hắn thì tốn nhiều sức lực mới kiếm được có một trăm vạn.
Người với người thật không thể so sánh.
Ăn khuya với đám người La Lệ xong, Giang Nguyên quay trở lại biệt thự.
Sáng ngày hôm sau, Giang Nguyên thức dậy luyện Ngũ Cầm Hí, sau đó tắm rửa rồi xuống lầu ăn bữa sáng.
Dương Vân Dương cũng ở nhà ăn sáng cùng với Giang Nguyên. Thấy sắc mặt của Dương Vân Dương không được tốt lắm, hắn liền hỏi:
- Trưởng phòng, không tìm được Mộc Long Căn sao?
Dương Vân Dương gật đầu, chậm rãi nói:
- Chúng tôi đã cho người đi tìm, không có một cửa tiệm thuốc nào của Đồng Nhân Đường có loại thảo dược này. Hơn nữa, ngoại trừ một lão dược sư ở Đồng Nhân Đường nói rằng có nhìn thấy một lần vào bốn mươi năm trước thì đến giờ chưa từng gặp qua.
Giang Nguyên gật đầu, thấy Dương Vân Dương cũng không phải đặc biệt quá lo lắng, Giang Nguyên trầm ngâm một chút rồi tò mò hỏi:
- Vậy Trưởng phòng định...
- Tôi vẫn cho người tiếp tục tìm kiếm. Nếu như tìm không ra, cũng đành phải nghĩ biện pháp khác.
Nói đến đây, Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên:
- Nhưng vạn nhất tìm không được, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?
- Đương nhiên, nếu anh sợ thì quên đi.
Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Viên Nhất Chương, Giang Nguyên bật cười. Viên đại thiếu này đúng là không chịu từ bỏ ý định, cứ muốn lấy lại mặt mũi.
Người bên cạnh cũng nhìn Giang Nguyên, cho rằng Giang Nguyên sẽ không đồng ý. Những người ở đây đều đã từng đến câu lạc bộ Long Sơn. Giang Nguyên là người ngoài, nếu kiên trì không đồng ý, cũng không tính là mất thể diện.
Đám người Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Nguyên, không biết hắn có đồng ý hay không, nhưng thật ra các cô hy vọng có thể nhìn thấy Giang Nguyên đồng ý. Sau lần Viên Nhất Chương khiêu khích Giang Nguyên, các cô. đều có một niềm tin mãnh liệt đối với hắn, dường như không có chuyện gì là hắn không làm được.
Nếu Giang Nguyên đồng ý, nhất định sẽ có nắm chắc mới đồng ý.
Giang Nguyên đương nhiên là không làm cho các cô thất vọng, gật đầu nói:
- Vậy thì gặp nhau ở câu lạc bộ Long Sơn.
Thấy Giang Nguyên đã đồng ý, những người bên cạnh đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Nguyên hiện lên sự trào phúng. Viên đại thiếu có thể không phải là một tay đua giỏi, nhưng nghe nói là rất mạnh về bắn súng. Năm đó, khi Viên Nhất Chương còn học ở đại học Yale, đã từng làm Phó đội trưởng đội bắn súng của trường, lấy được không ít thành tích trong những trận thi đấu nghiệp. dư.
Sau khi về nước, Viên Nhất Chương cũng không ít lần đánh cuộc với mọi người, chưa từng chịu thua ở câu lạc bộ Long Sơn. Lúc này Giang Nguyên lại đồng ý, đúng là không có việc gì thì tự tìm phiền phức cho mình.
Tuy hôm nay Viên Nhất Chương đã mất hết mặt mũi, nhưng thấy Giang Nguyên đồng ý ngày mai đến câu lạc bộ Long Sơn, tâm trạng liền tốt hơn. Ngày mai chung quy có thể lấy lại mặt mũi rồi.
Sau khi gật đầu, hẹn ngày mai gặp lại, Viên Nhất Chương liền kéo tay Triệu Minh Tử đi về phía xe của mình. Y thật ra rất thông minh. Hôm nay vừa thua tiền vừa mất hết mặt mũi, y không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này.
Y tin rằng, ngày mai đám người kia sẽ đến, có người xem náo nhiệt nhưng cũng có người đánh cược. Đến lúc đó, y sẽ rửa nhục trước mặt mọi người.
Viên Nhất Chương vừa đi, những người còn lại dĩ nhiên là cũng tản đi. Có người mặt dày, trước khi đi lên tiếng gọi Giang Nguyên.
- Giang thiếu, hôm nay đi trước, hôm nào cùng nhau uống rượu nhé.
Giang Nguyên gật đầu đáp lời, đợi sau khi đám người kia đi hết, hắn bước vào lều vải nhận tiền thắng cuộc của mình.
Khi Giang Nguyên vừa tiến vào, thái độ của người phụ trách rõ ràng đã khác hơn ban đầu. Ban đầu chỉ là khách sáo đơn thuần, nhưng bây giờ là cung kính. Gã thay mặt ông chủ phụ trách đua xe ở Tây Sơn đã lâu, nhưng chưa từng nhìn thấy ai có kỹ thuật đua xe giỏi như Giang Nguyên.
Đặc biệt, kỹ thuật này còn ở trên người một công tử ca, hiển nhiên càng làm cho y đối với Giang Nguyên càng thêm kính trọng vài phần.
- Giang thiếu, thẻ của anh đây.
Sau khi tiến hành chuyển khoản cho Giang Nguyên xong, người phụ trách hai tay đưa lại tấm thẻ cho hắn, cười nói:
- Đua xe Tây Sơn của chúng tôi mỗi tuần đều có một lần. Hoan nghênh Giang thiếu lần sau lại đến.
- Vâng.
Nhận lại tấm thẻ, thấy trong tài khoản lại có thêm một trăm vạn, rồi lại nhìn La Lệ cười hì hì nhận bốn trăm vạn, trong lòng Giang Nguyên âm thầm thở dài. Quả nhiên người có tiền thì kiếm tiền vô cùng dễ dàng. Đảo. mắt đã kiếm lời được hai trăm vạn, còn hắn thì tốn nhiều sức lực mới kiếm được có một trăm vạn.
Người với người thật không thể so sánh.
Ăn khuya với đám người La Lệ xong, Giang Nguyên quay trở lại biệt thự.
Sáng ngày hôm sau, Giang Nguyên thức dậy luyện Ngũ Cầm Hí, sau đó tắm rửa rồi xuống lầu ăn bữa sáng.
Dương Vân Dương cũng ở nhà ăn sáng cùng với Giang Nguyên. Thấy sắc mặt của Dương Vân Dương không được tốt lắm, hắn liền hỏi:
- Trưởng phòng, không tìm được Mộc Long Căn sao?
Dương Vân Dương gật đầu, chậm rãi nói:
- Chúng tôi đã cho người đi tìm, không có một cửa tiệm thuốc nào của Đồng Nhân Đường có loại thảo dược này. Hơn nữa, ngoại trừ một lão dược sư ở Đồng Nhân Đường nói rằng có nhìn thấy một lần vào bốn mươi năm trước thì đến giờ chưa từng gặp qua.
Giang Nguyên gật đầu, thấy Dương Vân Dương cũng không phải đặc biệt quá lo lắng, Giang Nguyên trầm ngâm một chút rồi tò mò hỏi:
- Vậy Trưởng phòng định...
- Tôi vẫn cho người tiếp tục tìm kiếm. Nếu như tìm không ra, cũng đành phải nghĩ biện pháp khác.
Nói đến đây, Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên:
- Nhưng vạn nhất tìm không được, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất