Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh
Chương 27: Mưa Lớn 15
Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị dịch chuyển khỏi vị trí, có người không giành được hàng hóa ở trên giá liền muốn cưới từ trong tay cô, Diệp Phù lấy ra con dao găm giấu trong cổ tay áo và chém vào thắt lưng của người kia, người đó bịt miệng vết thương lại và chửi mát, nhưng người ở xung quanh quá đông, Diệp Phù ra tay vô cùng nhanh, anh ta cũng không biết là ai làm mình bị thương, lúc này, Diệp Phù đã chen sang bên cạnh, tiện thể chộp lấy một lon đậu tương.
Khâu Lan đi theo sau cô, vừa rồi có người dẫm vào chân cô mấy phát, đau đến mức cô phải nghiến răng chịu đựng.
Thấy trong giỏ mua sắm của cô có một túi bột mì và 3 nắm mì, Diệp Phù dẫn theo cô ấy lại chen qua bên cạnh, giành được 3 chai nước từ trong tay mấy ông chú cho cô ấy.
“Khâu Lan, lương thực chính là mạng sống.” Khéo léo nhắc nhở cô ấy bây giờ không phải lúc che đậy cảm xúc.
Khâu Lan mặt ửng đỏ, vóc dáng cô ấy không được cao, nếu như không phải Diệp Phù ở phía trước mở đường thì e rằng còn không chen được vào trong siêu thị, nghĩ tới ông bà ở nhà mắc chứng đãng trí tuổi già, ánh mắt Khâu Lan kiên định hơn.
Nửa tiếng sau, hai người chen ra tới quầy thu ngân, những đồ bình thường chỉ hơn một hai trăm tệ, đến lúc thanh toán lại hết hơn 1000 tệ, đặc biệt là gạo, 2,5 cân gạo bình thường đã tăng lên đến 500 tệ.
Diệp Phù cho đồ vào trong bao tải chống nước, Khâu Lan không mang bao tải nên phải mua 2 cái, nhưng một cái bao tải những 100 tệ, thật sự là đáng sợ.
Hai người không rời đi, mà tới một hiệu thuốc gần đó. Hiệu thuốc thì không tăng giá, chỉ là người mua thuốc thật sự quá động, hơn nữa còn giới hạn số lượng mua, một loại thuốc chỉ được mua một hộp, mọi người chủ yếu muốn mua những loại như thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt, Diệp Phù chỉ mua một hộp thuốc giảm đau và một hộp thuốc hạ sốt.
Hai người cũng khá may mắn nên cũng mua được thuyền bơm hơi, có điều chỉ còn lại loại nhỏ nhất, loại chỉ ngồi được 3 người, mà giá thì đắt đến khó tin.
3 tiếng đồng hồ chỉ còn lại 50 phút, bởi vì phía sau vẫn còn có người xếp hàng sử dụng thuyền bơm hơi nên 2 người nhất định phải trở về đúng giờ, đón thuyền bơm hơi từ đội trị an và chất hàng hóa lên, hai người chuẩn bị lên đường trở về.
“Bọn họ thì phải làm sao?”
“Không phải cậu nói, đường về thì đề bọn họ tự về sao?” Diệp Phù khẳng định là không chê cười, cô chỉ tò mò là đến nước này rồi mà sao Khâu Lan có tâm tư lo lắng cho người khác.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khâu Lan đi theo sau cô, vừa rồi có người dẫm vào chân cô mấy phát, đau đến mức cô phải nghiến răng chịu đựng.
Thấy trong giỏ mua sắm của cô có một túi bột mì và 3 nắm mì, Diệp Phù dẫn theo cô ấy lại chen qua bên cạnh, giành được 3 chai nước từ trong tay mấy ông chú cho cô ấy.
“Khâu Lan, lương thực chính là mạng sống.” Khéo léo nhắc nhở cô ấy bây giờ không phải lúc che đậy cảm xúc.
Khâu Lan mặt ửng đỏ, vóc dáng cô ấy không được cao, nếu như không phải Diệp Phù ở phía trước mở đường thì e rằng còn không chen được vào trong siêu thị, nghĩ tới ông bà ở nhà mắc chứng đãng trí tuổi già, ánh mắt Khâu Lan kiên định hơn.
Nửa tiếng sau, hai người chen ra tới quầy thu ngân, những đồ bình thường chỉ hơn một hai trăm tệ, đến lúc thanh toán lại hết hơn 1000 tệ, đặc biệt là gạo, 2,5 cân gạo bình thường đã tăng lên đến 500 tệ.
Diệp Phù cho đồ vào trong bao tải chống nước, Khâu Lan không mang bao tải nên phải mua 2 cái, nhưng một cái bao tải những 100 tệ, thật sự là đáng sợ.
Hai người không rời đi, mà tới một hiệu thuốc gần đó. Hiệu thuốc thì không tăng giá, chỉ là người mua thuốc thật sự quá động, hơn nữa còn giới hạn số lượng mua, một loại thuốc chỉ được mua một hộp, mọi người chủ yếu muốn mua những loại như thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt, Diệp Phù chỉ mua một hộp thuốc giảm đau và một hộp thuốc hạ sốt.
Hai người cũng khá may mắn nên cũng mua được thuyền bơm hơi, có điều chỉ còn lại loại nhỏ nhất, loại chỉ ngồi được 3 người, mà giá thì đắt đến khó tin.
3 tiếng đồng hồ chỉ còn lại 50 phút, bởi vì phía sau vẫn còn có người xếp hàng sử dụng thuyền bơm hơi nên 2 người nhất định phải trở về đúng giờ, đón thuyền bơm hơi từ đội trị an và chất hàng hóa lên, hai người chuẩn bị lên đường trở về.
“Bọn họ thì phải làm sao?”
“Không phải cậu nói, đường về thì đề bọn họ tự về sao?” Diệp Phù khẳng định là không chê cười, cô chỉ tò mò là đến nước này rồi mà sao Khâu Lan có tâm tư lo lắng cho người khác.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất