Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 36: Lập di chúc

Trước Sau
Lúc Bách Hướng Quân chạy vội về nhà cũ, ông nội Bách đang nằm trên ghế dài nhàn nhã phơi nắng.

"Ba!"

Ông lão nghiêng đầu liếc ông ta một cái, nhíu mày quở mắng, "Gọi cái gì mà gọi, đã lớn đầu thế rồi còn hấp ta hấp tấp, không trầm ổn chút nào. Đứng đó chờ cho tôi, khách tôi mời còn chưa đến đủ."

"Tiểu Tây bị Bách Nam hại cho tạm giam rồi, ba kêu con phải trầm ổn thế nào!" Bách Hướng Quân nhào qua chỗ ông, mặt mày nôn nóng, "Cái thứ vô ơn kia còn để nhà họ Ban khuấy việc này lên, sống chết không cho con xin tại ngoại cho Tiểu Tây, tâm địa thật hiểm độc!"

"Đúng vậy, ba, ba phải giúp Tiểu Tây, ba nói xem trên đời này... làm gì có anh trai nào hại em gái thảm như vậy đâu..." Chu Tú Cầm dùng khăn tay lau nước mắt, khóc lóc cực kỳ thê lương, "Tiểu Tây đã bị giam trong cục cảnh sát một ngày một đêm rồi, nó là con gái, làm sao không sợ hãi được chứ."

"Thứ vô ơn?" Bách Thụ Nhân liếc nhìn bọn họ, rút văn kiện giấu dưới chăn ra ném xuống chân hai người, lạnh lùng nói, "Tôi thấy các người mới gọi là đồ vô ơn đấy!"

Bách Hướng Quân cả kinh, cúi đầu nhìn văn kiện, chần chừ nói, "Ba, ba muốn..."

"Đứng qua một bên đi, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, chờ những người khác tập trung đủ rồi nói." Bách Thụ Nhân xua tay, nhắm mắt, không phản ứng lại bọn họ nữa.

Sức ảnh hưởng của ông lão còn đó, bản thân Bách Hướng Quân lại có chút chột dạ, nghe vậy cũng không dám cãi lại câu nào, chỉ đành đứng dậy nháy mắt ra hiệu cho Chu Tú Cầm, thành thật ngồi chờ trên chiếc ghế xếp sẵn trong sân.

Một bụng khóc lóc của Chu Tú Cầm còn chưa kịp kể lể xong, nghẹn đến phát hoảng, cúi đầu không vui trợn trắng mắt, nhặt văn kiện lên, đi đến bên cạnh Bách Hướng Quân ném cho ông ta.

Trang đầu tiên chính là bài tuyên bố cắt đứt quan hệ đăng trên báo, Bách Hướng Quân đóng tập giấy lại, ngẩng đầu nhìn ông nội Bách đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không dám nói thêm gì nữa.

Nửa tiếng sau, Bách Đông dẫn vài người trung niên tiến vào cổng nhà cũ.

"Quản lý Khâu, quản lý Vương, giám đốc Kim... Sao các vị lại tới cả thế này?" Bách Hướng Quân kinh ngạc đứng dậy, nghi hoặc nhìn Bách Đông dẫn đầu đoàn người, hỏi, "Tiểu Đông, con gọi các vị này đến đây làm gì?"

"Là sắp xếp của ông nội." Sắc mặt Bách Đông phức tạp nhìn ông ta, chỉ đáp ngắn gọn.

Kinh ngạc vẫn chưa hết, không bao lâu sau, luật sư Hà đã cố vấn pháp luật cho nhà họ Bách mấy chục năm cũng vội vàng đến nơi, còn mang theo hai người lạ mặt trẻ tuổi.

"Ba đang chuẩn bị làm gì vậy?" Chu Tú Cầm thấp thỏm giật nhẹ ống tay áo Bách Hướng Quân, nhỏ giọng hỏi. Bày binh bố trận quá hoành tráng, bà ta có chút lo sợ.

Bách Hướng Quân sầm mặt lắc đầu, ánh mắt cẩn thận đảo qua một vòng người, ngón tay căng thẳng nắm ống quần... Hết quản lý cửa hàng đến luật sư, chẳng lẽ ba chuẩn bị...

"Tốt, người đã đông đủ rồi, bắt đầu lập di chúc đi." Bách Thụ Nhân được Bách Đông nâng ngồi dậy, nhìn những người có mặt, thản nhiên nói.

Bách Hướng Quân không ngờ phỏng đoán của mình lại thành sự thật, không khỏi cả kinh, "Ba, ba lập di chúc làm gì? Ba chỉ có một người con là con, cần gì phải lập di chúc?"

"Tôi muốn lập thì lập, anh quản nhiều thế."

Bách Hướng Quân nghẹn lời, giận đến mức gân xanh nổi đầy trán.

Tài liệu yêu cầu luật sư Hà đã chuẩn bị xong, gật gật đầu với Bách Thụ Nhân, ra hiệu có thể bắt đầu.

"Đầu tiên, toàn bộ cửa hàng đứng tên tôi, trừ cái trên đường Đông Dương, để lại cho cháu trai trưởng Bách Đông." Bách Thụ Nhân uống một ngụm nước, bình tĩnh ném bom.

"Con không đồng ý!" Bách Hướng Quân tức giận đứng dậy, phản bác, "Vì sao lại để cho Tiểu Đông? Con chưa có chết đâu!"

"Vậy được rồi, không cho Tiểu Đông." Bách Thụ Nhân hiếm thấy không đổi sắc mặt, sửa miệng, "Sửa lại, toàn bộ cửa hàng đứng tên tôi, bao gồm cái ở đường Đông Dương, để lại cho cháu trai thứ hai Bách Nam."



"Con tuyệt đối không đồng ý!" Bách Hướng Quân hét lớn hơn nữa, tay run rẩy, biểu hiện như sắp bị tức đến tai biến đột quỵ.

"Vẫn chưa đồng ý à?" Bách Thụ Nhân liếc ông ta một cái, bĩu môi, "Khó chiều quá, thôi sửa lần nữa, toàn bộ cửa hàng để lại cho cậu hai nhà họ Ban là Ban Ngọc, Nam Nam sắp kết hôn với cậu ta rồi nhỉ? Vừa lúc đưa làm sính lễ."

Mặt Bách Hướng Quân hoàn toàn vặn vẹo, mặt Chu Tú Cầm thì tái nhợt không còn huyết sắc.

Lão Hà ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói với Bách Thụ Nhân, "Thụ Nhân, đừng đùa nữa, hiện giờ thân thể ông không thể miễn cưỡng trong thời gian quá dài."

"Đúng đúng, thân thể quan trọng hơn, ba, vừa rồi Hướng Quân nói bậy đấy, ba để lại cửa hàng cho Tiểu Đông đi, cháu trai trưởng nhận gia sản vẫn tốt hơn, tốt hơn." Chu Tú Cầm đứng dậy giữ chặt Bách Hướng Quân đang tức giận đùng đùng, vội vàng nói.

"Muốn tôi cho Tiểu Đông?" Bách Thụ Nhân nhướn mày.

"Dạ được được, cho Tiểu Đông." Chu Tú Cầm không ngừng gật đầu.

Bách Thụ Nhân nhìn Bách Hướng Quân.

Ông ta đã bình tĩnh hơn một chút, khẽ cắn môi, gian nan gật đầu —— Thôi, để lại cho cháu ruột thì cũng không khác gì để lại cho mình, không sao cả!

...... Mẹ nó, không sao mới lạ đó! Sớm biết vậy năm đó không cần quyền kinh doanh quỷ quái gì hết, phải đòi quyền sở hữu cửa hàng mới đúng!

Bách Thụ Nhân vừa lòng, thu hồi tầm mắt, ra hiệu cho lão Hà tiếp tục viết, "Quyết định vậy đi, trừ cửa hàng trên đường Đông Dương, những cái khác để lại cho cháu trai trưởng Bách Đông."

Lão Hà vội vàng ghi lại.

"Lão Hà này, dưới danh nghĩa của tôi còn cái gì nữa nhỉ? Nhiều năm quá rồi, tôi không nhớ rõ lắm."

Luật sư Hà vội cúi đầu lật tài liệu, đọc từng mục một, "Có vài phần bất động sản, nhưng đã bị phá bỏ hoặc di dời lần lượt từ một, hai, ba năm trước, tiền đền bù chia đều cho các cháu; trong ngân hàng có 1520 vạn tiền tiết kiệm, một ít cổ phiếu, một ít vàng cất trong két sắt ngân hàng, để tôi kiểm tra xem... Ừm, hai mươi khối vàng thỏi."

Hai mươi khối vàng thỏi... Mọi người đồng loạt nhìn Bách Thụ Nhân, trong mắt lập lòe mấy chữ to —— Đúng là đại gia ngầm!

"Chỉ có hai mươi khối?" Bách Thụ Nhân kinh ngạc, "Ít vậy sao?" Ông là dân buôn bán lâu năm, thích nhất tích trữ, chỉ hai mươi thỏi vàng chưa thể tính là biết tiết kiệm.

"Ủa đúng không nhỉ?" luật sư Hà nhíu mày, cẩn thật lật lại tài liệu lần nữa, đẩy đẩy mắt kính, ảo não nói, "Tôi xem nhầm, là hai mươi kilôgam vàng thỏi."

Hai mươi kilôgam, tính ra thành tiền mặt cũng phải trên dưới mấy trăm vạn tệ, Bách Thụ Nhân gật đầu, híp mắt ngẫm nghĩ, nói, "Như vậy đi, tiền tiết kiệm cũng cho Tiểu Đông, vàng thỏi cho Nam Nam, cổ phiếu cho con trai tôi, quyết định xong."

Lão Hà giật giật khóe môi, cúi đầu ghi chép.

Chu Tú Cầm đứng ngồi không yên, cẩn thận xen miệng, "Ba, Tiểu Tây và Tiểu Bắc còn chưa có gì cả..."

"Nhưng Tiểu Đông có, bao giờ Tiểu Tây Tiểu Bắc có tiền đồ riêng, lúc đó Tiểu Đông sẽ chia tài sản cho chúng nó, chuyện này tôi đã thương lượng với Tiểu Đông rồi, chị cứ yên tâm, không để cho con chị chết đói được đâu." Ông uống thêm ngụm nước, nói rất nhẹ nhàng.

"Nhưng, nhưng con và Hướng Quân..."

"Không phải đã để lại cổ phiếu cho mấy người rồi sao?"

"Nhưng, nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì, cứ quyết định vậy đi." Bách Thụ Nhân mất kiên nhẫn.



Luật sư Hà đã viết xong chi tiết, đối chiếu lại một lần nữa, quay sang hỏi, "Cửa hàng ở đường Đông Dương và căn nhà này ông định xử lý như thế nào?"

"À đúng rồi, cửa hàng kia để lại cho Ban Ngọc, xem như sính lễ, căn nhà này để cho Nam Nam làm quà cưới." Ông xoa xoa trán, cảm thấy hơi mệt mỏi, "Phân chia xong hết rồi?"

"Phân xong rồi." Lão Hà đã viết xong di chúc, đưa cho ông xem, thở dài, "Ông xem ông đi, bao nhiêu năm không liên lạc gì với tôi, lần nào gặp cũng là chuyện không tốt, đừng giày vò nữa, con cháu có phúc của con cháu, ông phải chú ý sức khỏe."

"Chú ý hơn nữa cũng vô dụng thôi." Ông nhìn một lượt di chúc, lấy bút ra, xiêu xiêu vẹo vẹo ký tên, cười tủm tỉm, "Không muốn già cũng không được, ông xem, viết xấu muốn chết."

"Vốn dĩ đã xấu rồi." Lão Hà lấy con dấu ra, chuẩn bị ấn lên bản di chúc, "Tôi đã mời hai công chứng viên đến đây, làm việc phải..."

"Tôi nói, tôi không đồng ý!" Bách Hướng Quân đột nhiên đứng dậy, sầm mặt cắt đứt cuộc đối thoại của hai ông già, đi đến giật tờ di chúc xé nát, trừng mắt nhìn Bách Thụ Nhân, giọng điệu hung tợn, "Những thứ này rõ ràng phải là của tôi, không có sự đồng ý của tôi, ông đừng mơ chia cho đồ đê tiện Bách Nam kia một đồng nào!"

"Đồ hỗn láo!" Bách Thụ Nhân dùng sức cho ông ta một bạt tai, cả giận, "Tao vốn tưởng mày chỉ nhất thời không thông suốt, bây giờ xem ra đã nghĩ tốt cho mày quá rồi!"

Ông đỡ lưng ghế run rẩy đứng dậy, hung hăng chỉ vào Bách Hướng Quân, "Mày không muốn nhận nuôi Nam Nam, được, tao nuôi! Mày nói phải cho mày quyền kinh doanh cửa hàng mới đồng ý cho Nam Nam nhập hộ khẩu trên danh nghĩa, vì để nó học trường tốt nên tao cũng cho mày! Bao nhiêu năm nay, Bách Thụ Nhân tao tự cho là mình chưa từng làm khó dễ gì mày, nhưng mày đối xử với ông già này thế nào? Đối xử với Nam Nam thế nào?"

Ông vớ lấy gậy chống đặt bên cạnh ghế nằm, nắm chặt, "Bách Hướng Quân, mày không hiếu thuận, tao chỉ cho là tại mình không biết dạy con, không đủ bản lĩnh. Nhưng mày ngàn vạn không nên nghĩ đến chuyện nuốt luôn sinh hoạt phí tao để lại cho Nam Nam! Tao đưa cho mày hai trăm vạn, nói mày mỗi năm đưa cho Nam Nam năm mươi vạn làm vốn kinh doanh, nhưng mày thì giỏi rồi, đưa cho nó mỗi năm năm vạn! Nếu không phải nhờ Tiểu Đông nói ra, bây giờ có lẽ tao vẫn bị mày lừa không biết gì!"

Bách Hướng Quân đổi sắc mặt, nhìn sang Bách Đông, anh ta phải quay đầu tránh tầm mắt xoáy vào mình.

"Đừng nhìn Tiểu Đông, đây là nghiệt do mày tự gây!" Bách Thụ Nhân quát lớn một câu, chân run rẩy, sống lưng lại ưỡn thẳng tắp, "Còn chuyện của Tiểu Tây nữa, đứa cháu gái duy nhất của tao bị chúng mày dạy hư hết, mày làm cha cái kiểu gì thế!"

"Ba, con không sai! Rõ ràng Tiểu Tây bị Bách Nam hại phải tạm giam, vì sao ba luôn bênh vực đồ đê tiện đó!"

"Mày câm miệng! Năm đó Bách Nam Tri dùng tính mạng cứu cả tao và mày, không nói được một câu biết ơn thì thôi đi, lại còn gây khó dễ cho Nam Nam, mày có còn lương tâm không!" Bách Thụ Nhân giơ gậy chống hung hăng đập lên lưng ông ta, cả giận, "Còn Tiểu Tây nữa, xúi giục người khác bắt cóc anh trai mình, thế này mà dám nói Nam Nam hại nó? Tính tình Tiểu Tây càng ngày càng kiêu căng cay nghiệt, bắt xừ nó đi! Ngoan ngoãn ngồi trong tù mà sửa lại cái nết, không chừng có thể sửa được đấy!"

"Ba!" Bách Hướng Quân bị đánh đến mặt mũi vặn vẹo, kinh giận hô.

"Đừng kêu tao là ba, tao không có đứa con lòng lang dạ sói như mày!" Bách Thụ Nhân trừng mắt, lảo đảo lùi ra sau hai bước, ngồi lại lên ghế ho khan, thở hổn hển, sau đó vẫy tay ra hiệu cho các vệ sĩ đứng canh ngoài cửa, mệt mỏi nói, "Ném hai đứa này ra ngoài đi, bây giờ tôi tạm thời không muốn nhìn mặt bọn chúng."

Vệ sĩ không chờ đến tiếng thứ hai, trực tiếp xông lên giữ chặt hai vợ chồng kéo ra phía cổng nhà.

Bách Hướng Quân vừa giãy giụa vừa hung hăng chửi bới, Chu Tú Cầm khóc đến thê thảm, Bách Đông không đành lòng nhìn bọn họ như vậy, cúi đầu thấp giọng nói, "Ông ơi..."

"Con đừng cầu tình, ra nông nỗi này đều do chính bọn chúng gây ra." Bách Thụ Nhân xoa trán, lạnh lùng nói.

Bách Đông im lặng.

Sau khi Bách Thụ Nhân đuổi Bách Hướng Quân đi, lập lại di chúc một lần nữa.

Không có ai quấy rầy, lần này di chúc lập rất nhanh —— Luật sư viết thay, một đám người làm chứng, còn thêm hai công chứng viên có mặt tại đây, hiệu lực của bản di chúc này có thể nói là cực kỳ vững chắc, không để lại chút sơ hở hay cơ hội quay đầu nào.

Luật sư Hà thu dọn đồ đạc, thở dài, "Ông cũng quá độc ác, không để lại cho con trai cái gì, sau này hai vợ chồng họ lấy gì sinh sống?"

"Bọn chúng tự có tài sản riêng, làm gì dễ chết đói như vậy." Bách Thụ Nhân mỉm cười, vẻ mệt mỏi lan đầy mặt, "Ông nói xem cả đời tôi sống thế nào, lúc sắp chết lại náo loạn thành như vậy, cũng hay thật."

Lão Hà vỗ vai ông an ủi, "Đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, sắc mặt ông kém quá rồi."

Bách Thụ Nhân gật đầu, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau