Xuyên Nhanh: Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình Yêu
Chương 26: Thâm Trạch (26)
Chỉ có một chiếc xe ngựa, dù hai người lớn và một đứa nhỏ vẫn ngồi đủ, nhưng Tạ Dữ vẫn cười ngựa theo bên ngoài.
Khi bọn họ đến trang viên, mấy người hầu tiến lên dẫn ngựa, Tạ Tri Hạnh vừa nắm tay Tạ Dữ, vừa nắm tay Ninh Xu, làm quản sự già trong trang viên nhìn Ninh Xu với ánh mắt dò xét và tò mò.
Ninh Thư không phải người sinh ra và lớn lên của cổ đại, nàng sẽ không đến mức xấu hổ hay tức giận, nàng tự nhiên hào phóng cười chào hỏi vị quản sự già một tiếng.
Nàng hiểu rõ Tạ Tri Hạnh chỉ là một đứa trẻ, nỗi buồn của tiểu cô nương phần lớn đều ở chỗ Tạ Dữ, muốn hoàn thành nhiệm vụ [Nỗi buồn của Tri Hạnh] thì nàng phải gặp Tạ Dữ thường xuyên là bình thường.
Chỉ là Tạ Dữ từng trải hơn nàng rất nhiều, Ninh Xu tự giác hiểu rằng không thể coi Tạ Dữ là Tạ Loan, nên kế hoạch hôm nay là an phận thật tốt, miễn cho chỗ dựa không còn.
Trang viên Tạ gia mang phong cách hoàn toàn khác, giống như những khu vườn ở Tô Châu, núi giả trập trùng, hồ nước xinh đẹp, thảm cỏ xanh mướt và cực kì mát mắt.
Bây giờ trời còn sớm nên buổi chiều mới thả diều, Tạ Dữ sai người hầu dắt một con ngựa con đến, hắn dạy Tạ Tri Hạnh cưỡi ngựa.
Sau vài lần, Tạ Tri Hạnh không còn sợ nữa, có người đi theo sau nàng cưỡi ngựa đi dạo, Tạ Dữ đứng tại chỗ nhìn theo, mà Ninh Xu lại đang đứng cách hắn bảy bước chân.
Tạ Dữ nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Hơi xa.
Nàng rất yên tĩnh, giống như một đóa lan mọc nơi sâu thẳm, mở cánh và nở một cách lặng lẽ, không tranh giành hay cướp đoạt, tách biệt và sống độc lập.
Tạ Dữ biết nàng đang tránh bị nghi ngờ, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã hỏi thành lời: "Ôn cô nương đã học cưỡi ngựa chưa, cô nương có muốn cùng cưỡi ngựa không?"
Ninh Xu cúi đầu, nhẹ nhàng thấp giọng từ chối:
"Lúc nhỏ ta từng ngã từ trên lưng ngựa xuống, nên không dám cưỡi ngựa nữa."
Giả.
Nàng từng cưỡi ngựa rất giỏi, trong câu lạc bộ sở hữu một thớt ngựa trắng như hoa nhài. Có điều bây giờ nàng là Ôn Ninh Xu, Tạ Dữ chắc chắn đã điều tra quá khứ của nàng, Ôn Ninh Xu không biết cưỡi ngựa, nên nàng đương nhiên cũng không thể cưỡi.
Tạ Dữ hơi dừng lại:
"Bây giờ ngươi vẫn còn sợ sao?"
Ninh Xu vội vàng lắc đầu:
"Không cần đâu, ta nhìn Tri Hạnh cưỡi ngựa là được rồi."
Ánh mắt Tạ Dữ vẫn đặt trên người nàng.
Ánh mắt nàng vững vàng, trong veo và sáng ngời, người như vậy sẽ không có ý đồ xấu, đôi má ửng đỏ vì phơi nắng, giống như son phấn phớt trên đồ sứ tinh mịn, nhìn như đang nũng nịu.
Dứt lời, nàng ngước mắt lên tiếp tục nhìn theo Tạ Tri Hạnh, cũng không nhìn thẳng hắn một lần, đôi mi dài cong vút như cánh bướm đang rung rinh trên đóa hoa.
Nàng khoanh hai tay trước ngực, những đầu ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng xoa các đốt xương trên bàn tay.
Thật ngoan ngoãn.
Tạ Dữ không nhịn được mà mỉm cười.
Ăn trưa trong đình giữa hồ.
Trên chiếc bàn gỗ lim bát tiên khảm xà cừ đặt các món ăn theo thứ tự từ đậu hũ trộn gà xé sợi, cá viên trân châu, súp bong bóng cá, thịt vịt hun khói sốt tương, nấm đầu khỉ chiên, một đĩa cải xoăn xào xanh mơn mởn, cuối cùng là một bát canh khoai và táo đỏ hầm xương tỏa ra hơi nóng, đủ màu sắc và hương vị.
Tuy nhiên, là một tín đồ ăn mặn, Ninh Xu lặng lẽ liếc nhìn Tạ Dữ, một tướng quân vai rộng eo ong, bộ kỵ trang ôm sát lộ ra dáng người săn chắc, ăn uống lành mạnh thế này khó trách dù ở tuổi ba mươi mà thân hình vẫn được kiểm soát tốt như vậy.
Nàng không có ý định ngồi cùng Tạ Dữ và Tạ Tri Hạnh, bọn họ là cha con, ở thời đại này, nam nữ qua bảy tuổi không được ngồi chung bàn, bây giờ nàng chen vào ngồi sẽ bị coi là có tính toán không tốt.
Nên sau khi đưa Tạ Tri Hạnh đến đình, Ninh Xu chuẩn bị đến sương phòng nghỉ ngơi, Tạ Tri Hạnh khó hiểu: "A Xu tỷ tỷ, sao tỷ không dùng bữa cùng chỗ với chúng ta?"
Ninh Xu cảm giác được ánh mắt của Tạ Dữ cũng nhìn về phía mình, nàng mỉm cười, cúi người, nói nhỏ một câu bên tai Tạ Tri Hạnh.
Tạ Tri Hạnh như hiểu ra, gật gật đầu.
Ninh Xu khụy gối, cúi đầu hành lễ với Tạ Dữ.
Thiếu Ninh Xu ở bên cạnh, Tạ Tri Hạnh cũng yên tĩnh không ít, tính cách của nàng vốn không hoạt bát lắm, mặc dù rất khao khát được trò chuyện với phụ thân nhiều hơn, nhưng cuối cùng, làm sao để trò chuyện thì luôn cần người khác đẩy một cái.
Trước đây, người này là Tạ Kỳ, Tạ Loan, bây giờ là Ninh Xu.
So với Nhị thúc và Tam thúc, Ninh Xu đặc biệt hơn.
Khi bọn họ đến trang viên, mấy người hầu tiến lên dẫn ngựa, Tạ Tri Hạnh vừa nắm tay Tạ Dữ, vừa nắm tay Ninh Xu, làm quản sự già trong trang viên nhìn Ninh Xu với ánh mắt dò xét và tò mò.
Ninh Thư không phải người sinh ra và lớn lên của cổ đại, nàng sẽ không đến mức xấu hổ hay tức giận, nàng tự nhiên hào phóng cười chào hỏi vị quản sự già một tiếng.
Nàng hiểu rõ Tạ Tri Hạnh chỉ là một đứa trẻ, nỗi buồn của tiểu cô nương phần lớn đều ở chỗ Tạ Dữ, muốn hoàn thành nhiệm vụ [Nỗi buồn của Tri Hạnh] thì nàng phải gặp Tạ Dữ thường xuyên là bình thường.
Chỉ là Tạ Dữ từng trải hơn nàng rất nhiều, Ninh Xu tự giác hiểu rằng không thể coi Tạ Dữ là Tạ Loan, nên kế hoạch hôm nay là an phận thật tốt, miễn cho chỗ dựa không còn.
Trang viên Tạ gia mang phong cách hoàn toàn khác, giống như những khu vườn ở Tô Châu, núi giả trập trùng, hồ nước xinh đẹp, thảm cỏ xanh mướt và cực kì mát mắt.
Bây giờ trời còn sớm nên buổi chiều mới thả diều, Tạ Dữ sai người hầu dắt một con ngựa con đến, hắn dạy Tạ Tri Hạnh cưỡi ngựa.
Sau vài lần, Tạ Tri Hạnh không còn sợ nữa, có người đi theo sau nàng cưỡi ngựa đi dạo, Tạ Dữ đứng tại chỗ nhìn theo, mà Ninh Xu lại đang đứng cách hắn bảy bước chân.
Tạ Dữ nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Hơi xa.
Nàng rất yên tĩnh, giống như một đóa lan mọc nơi sâu thẳm, mở cánh và nở một cách lặng lẽ, không tranh giành hay cướp đoạt, tách biệt và sống độc lập.
Tạ Dữ biết nàng đang tránh bị nghi ngờ, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã hỏi thành lời: "Ôn cô nương đã học cưỡi ngựa chưa, cô nương có muốn cùng cưỡi ngựa không?"
Ninh Xu cúi đầu, nhẹ nhàng thấp giọng từ chối:
"Lúc nhỏ ta từng ngã từ trên lưng ngựa xuống, nên không dám cưỡi ngựa nữa."
Giả.
Nàng từng cưỡi ngựa rất giỏi, trong câu lạc bộ sở hữu một thớt ngựa trắng như hoa nhài. Có điều bây giờ nàng là Ôn Ninh Xu, Tạ Dữ chắc chắn đã điều tra quá khứ của nàng, Ôn Ninh Xu không biết cưỡi ngựa, nên nàng đương nhiên cũng không thể cưỡi.
Tạ Dữ hơi dừng lại:
"Bây giờ ngươi vẫn còn sợ sao?"
Ninh Xu vội vàng lắc đầu:
"Không cần đâu, ta nhìn Tri Hạnh cưỡi ngựa là được rồi."
Ánh mắt Tạ Dữ vẫn đặt trên người nàng.
Ánh mắt nàng vững vàng, trong veo và sáng ngời, người như vậy sẽ không có ý đồ xấu, đôi má ửng đỏ vì phơi nắng, giống như son phấn phớt trên đồ sứ tinh mịn, nhìn như đang nũng nịu.
Dứt lời, nàng ngước mắt lên tiếp tục nhìn theo Tạ Tri Hạnh, cũng không nhìn thẳng hắn một lần, đôi mi dài cong vút như cánh bướm đang rung rinh trên đóa hoa.
Nàng khoanh hai tay trước ngực, những đầu ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng xoa các đốt xương trên bàn tay.
Thật ngoan ngoãn.
Tạ Dữ không nhịn được mà mỉm cười.
Ăn trưa trong đình giữa hồ.
Trên chiếc bàn gỗ lim bát tiên khảm xà cừ đặt các món ăn theo thứ tự từ đậu hũ trộn gà xé sợi, cá viên trân châu, súp bong bóng cá, thịt vịt hun khói sốt tương, nấm đầu khỉ chiên, một đĩa cải xoăn xào xanh mơn mởn, cuối cùng là một bát canh khoai và táo đỏ hầm xương tỏa ra hơi nóng, đủ màu sắc và hương vị.
Tuy nhiên, là một tín đồ ăn mặn, Ninh Xu lặng lẽ liếc nhìn Tạ Dữ, một tướng quân vai rộng eo ong, bộ kỵ trang ôm sát lộ ra dáng người săn chắc, ăn uống lành mạnh thế này khó trách dù ở tuổi ba mươi mà thân hình vẫn được kiểm soát tốt như vậy.
Nàng không có ý định ngồi cùng Tạ Dữ và Tạ Tri Hạnh, bọn họ là cha con, ở thời đại này, nam nữ qua bảy tuổi không được ngồi chung bàn, bây giờ nàng chen vào ngồi sẽ bị coi là có tính toán không tốt.
Nên sau khi đưa Tạ Tri Hạnh đến đình, Ninh Xu chuẩn bị đến sương phòng nghỉ ngơi, Tạ Tri Hạnh khó hiểu: "A Xu tỷ tỷ, sao tỷ không dùng bữa cùng chỗ với chúng ta?"
Ninh Xu cảm giác được ánh mắt của Tạ Dữ cũng nhìn về phía mình, nàng mỉm cười, cúi người, nói nhỏ một câu bên tai Tạ Tri Hạnh.
Tạ Tri Hạnh như hiểu ra, gật gật đầu.
Ninh Xu khụy gối, cúi đầu hành lễ với Tạ Dữ.
Thiếu Ninh Xu ở bên cạnh, Tạ Tri Hạnh cũng yên tĩnh không ít, tính cách của nàng vốn không hoạt bát lắm, mặc dù rất khao khát được trò chuyện với phụ thân nhiều hơn, nhưng cuối cùng, làm sao để trò chuyện thì luôn cần người khác đẩy một cái.
Trước đây, người này là Tạ Kỳ, Tạ Loan, bây giờ là Ninh Xu.
So với Nhị thúc và Tam thúc, Ninh Xu đặc biệt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất