Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 22: Số Phận Sắp Bị Thay Đổi
Làm sao Hồ Tứ Phượng có thể tự nhận là lỗi của mình, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao nó không chết tại chỗ cho rồi đi? Tăng Phúc Mậu kia lại thích xen vào chuyện của người khác, sau này đừng để bà đây nắm được sơ hở của ông ta, tôi sẽ khiến ông ta chịu không nổi.”
Tôn Giai Chi thở dài một hơi thăm thẳm: “Con cái lớn rồi không nghe theo cha mẹ nữa, bây giờ nó đã có suy nghĩ khác rồi, không biết sau này ai có thể quản được nó nữa?”
Tôn Giai Chi muốn nói lời này cho Hồ Tứ Phượng nghe, quả nhiên bà già đáng chết này cũng không khiến bà ta thất vọng: “Không quản được thì tìm đàn ông quản nó, đừng gả nó quá xa! Chẳng phải trong nhà Lưu Vượng mổ heo trong tiểu đội bốn kia có con trai còn chưa lập gia đình sao? Lễ cưới rất nhiều, tôi thấy rất thích hợp.”
Tất cả ba người anh của Tăng Yến Ni và chị dâu cả mới vào cửa hồi đầu năm không hề lên tiếng phản đối, cũng không ai nhắc đến việc đầu óc đứa con trai của người mổ heo kia có bệnh, đến lúc nổi cơn điên thì đến mẹ ruột còn bị đánh.
“Lão nhị, ngày mai con kéo nó về đây! Đánh gãy chân nó, đừng để nó chạy ra ngoài, nói với người ngoài là nó ở trong nhà dưỡng bệnh, đến ngày xuất giá mới thả nó ra, đợi đến khi gạo nấu thành cơm rồi xem nó có thể làm được trò gì!”
Mỗi lần Tăng Yến Ni ra tay khiến trong lòng Hồ Tứ Phượng e dè, bà ta nghĩ cách muốn cắt đứt sự liên hệ giữa cô với người bên ngoài.
Người nhà quê kết hôn sớm, tuy rất ít các cô gái mới mười lăm tuổi đã xuất giá nhưng không phải không có. Hồ Tứ Phượng không cần giữ mặt mũi thì cần gì quan tâm miệng lưỡi người ta nói bà ta thế nào? Còn về vấn đề có phạm pháp hay không thì đến khi đủ tuổi rồi đăng ký kết hôn là xong, có một số người còn không muốn đăng ký kết hôn nữa là.
Tăng Yến Ni còn chưa biết số mình sắp bị thay đổi, đêm nay cô cực kỳ phấn khởi, Tăng Yến Ni tìm thấy một bảo bối trong tủ trong không gian, đó là quà tặng kèm khi mua đồ làm bếp, năm chiếc khăn lau bếp màu xám.
Thời đại này còn chưa lưu hành những hoa văn màu sắc, một chiếc khăn vuông nhỏ bằng bông dùng lau tay hay lau mặt đều được, Tăng Yến Ni nói đây là khăn lãnh đạo của đại đội đã đưa cho cô, cô lấy một chiếc khăn ra đổi lấy bánh xà phòng với Lý Hải Hà.
Cuối cùng Tăng Yến Ni cũng được tắm rửa sạch sẽ, tuy sữa tắm trong phòng vệ sinh có mùi thơm không nồng lắm nhưng nếu sử dụng mùi thơm quá cao cấp và lâu bay mùi thì rất dễ bị lộ nên hai ngày qua cô chỉ dùng nước xối lên người, lại không được tắm kỹ nên Tăng Yến Ni có cảm giác cơ thể mình cũng sắp sinh giòi giống như tương đậu kia rồi.
Cô còn mượn một cái kéo, tự cắt ngang mái tóc mình thành kiểu tóc ngắn ngang tai, cẩn thận tránh vết thương, gội đầu sạch sẽ. Bây giờ phải cung cấp dinh dưỡng, sau này lại dưỡng thêm thì chắc chắn chất tóc sẽ có sự thay đổi tốt hơn.
Trước khi bước ra khỏi không gian, Tăng Yến Ni có cảm giác giống như từ trước đến nay chưa bao giờ được sảng khoái thế này. Vết thương trên đầu cũng không có vấn đề gì lớn nên Tăng Yến Ni quyết định ngày mai tiếp tục ở lại bệnh viện một ngày nữa, ngày kia cô mới xuất viện về thôn.
Tôn Giai Chi thở dài một hơi thăm thẳm: “Con cái lớn rồi không nghe theo cha mẹ nữa, bây giờ nó đã có suy nghĩ khác rồi, không biết sau này ai có thể quản được nó nữa?”
Tôn Giai Chi muốn nói lời này cho Hồ Tứ Phượng nghe, quả nhiên bà già đáng chết này cũng không khiến bà ta thất vọng: “Không quản được thì tìm đàn ông quản nó, đừng gả nó quá xa! Chẳng phải trong nhà Lưu Vượng mổ heo trong tiểu đội bốn kia có con trai còn chưa lập gia đình sao? Lễ cưới rất nhiều, tôi thấy rất thích hợp.”
Tất cả ba người anh của Tăng Yến Ni và chị dâu cả mới vào cửa hồi đầu năm không hề lên tiếng phản đối, cũng không ai nhắc đến việc đầu óc đứa con trai của người mổ heo kia có bệnh, đến lúc nổi cơn điên thì đến mẹ ruột còn bị đánh.
“Lão nhị, ngày mai con kéo nó về đây! Đánh gãy chân nó, đừng để nó chạy ra ngoài, nói với người ngoài là nó ở trong nhà dưỡng bệnh, đến ngày xuất giá mới thả nó ra, đợi đến khi gạo nấu thành cơm rồi xem nó có thể làm được trò gì!”
Mỗi lần Tăng Yến Ni ra tay khiến trong lòng Hồ Tứ Phượng e dè, bà ta nghĩ cách muốn cắt đứt sự liên hệ giữa cô với người bên ngoài.
Người nhà quê kết hôn sớm, tuy rất ít các cô gái mới mười lăm tuổi đã xuất giá nhưng không phải không có. Hồ Tứ Phượng không cần giữ mặt mũi thì cần gì quan tâm miệng lưỡi người ta nói bà ta thế nào? Còn về vấn đề có phạm pháp hay không thì đến khi đủ tuổi rồi đăng ký kết hôn là xong, có một số người còn không muốn đăng ký kết hôn nữa là.
Tăng Yến Ni còn chưa biết số mình sắp bị thay đổi, đêm nay cô cực kỳ phấn khởi, Tăng Yến Ni tìm thấy một bảo bối trong tủ trong không gian, đó là quà tặng kèm khi mua đồ làm bếp, năm chiếc khăn lau bếp màu xám.
Thời đại này còn chưa lưu hành những hoa văn màu sắc, một chiếc khăn vuông nhỏ bằng bông dùng lau tay hay lau mặt đều được, Tăng Yến Ni nói đây là khăn lãnh đạo của đại đội đã đưa cho cô, cô lấy một chiếc khăn ra đổi lấy bánh xà phòng với Lý Hải Hà.
Cuối cùng Tăng Yến Ni cũng được tắm rửa sạch sẽ, tuy sữa tắm trong phòng vệ sinh có mùi thơm không nồng lắm nhưng nếu sử dụng mùi thơm quá cao cấp và lâu bay mùi thì rất dễ bị lộ nên hai ngày qua cô chỉ dùng nước xối lên người, lại không được tắm kỹ nên Tăng Yến Ni có cảm giác cơ thể mình cũng sắp sinh giòi giống như tương đậu kia rồi.
Cô còn mượn một cái kéo, tự cắt ngang mái tóc mình thành kiểu tóc ngắn ngang tai, cẩn thận tránh vết thương, gội đầu sạch sẽ. Bây giờ phải cung cấp dinh dưỡng, sau này lại dưỡng thêm thì chắc chắn chất tóc sẽ có sự thay đổi tốt hơn.
Trước khi bước ra khỏi không gian, Tăng Yến Ni có cảm giác giống như từ trước đến nay chưa bao giờ được sảng khoái thế này. Vết thương trên đầu cũng không có vấn đề gì lớn nên Tăng Yến Ni quyết định ngày mai tiếp tục ở lại bệnh viện một ngày nữa, ngày kia cô mới xuất viện về thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất