Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 33: Phần Thưởng
Trên đường về, đại đội trưởng có chút xấu hổ khi nhắc đến việc khen thưởng của đại đội, “Yến Ni, cháu đã làm rất tốt việc bảo vệ đàn bò, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, đại đội quyết định thưởng cho cháu 500 điểm công, có chút ít, năm nay là năm mất mùa, số tài sản ít hỏi mà đại đội dành dụm được trong những năm gần đây cũng cạn sạch rồi, thật sự không thể tặng cho cháu phần thưởng xứng đáng, bé ngoan, đại đội chúng ta thật sự xin lỗi cháu.”
Tằng Yến Ni cũng không từ chối, hào phóng nhận lấy: “Cháu cũng không phải vì tiền mới cứu bò, phần thưởng này đã nhiều lắm rồi.”
Công điểm của đại đội Hướng Dương rất đáng giá, một điểm công tương đương với 6 xu, 500 điểm công chính là 30 tệ, đối với người có tài sản bằng không như cô đã là một số tiền lớn rồi.
Chỉ là số tài sản này tạm thời chưa nhận được, phải đợi đến cuối năm mới có thể nhận được.
Nghe được trong lời của cô không có tỏ ý khó chịu gì, Tằng Phúc Mậu vui vẻ nói: “Cô nhóc này bị thương đến đầu, tính cách càng ngày càng dứt khoát, còn trẻ tuổi có chuyện gì cũng đừng giấu ở trong lòng, phải năng động một chút mới tốt.”
Nghĩ đến đám người nhà họ Tằng, Tằng Phúc Mậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Chú đã bắt bà nội cháu, dẫn theo cô và cháu trai của cháu đứng trước mặt cả hai đội tự kiểm điểm rồi, phạt bọn họ đến núi Mao Nhị khai hoang, cũng tiện thể dẫn theo cả nhà cháu và cả nhà bác cả cháu, một người phạm sai lầm, cả nhà cùng nhau chịu phạt, ai cũng đừng mong chạy thoát.”
Cả nhà bị phạt tốt lắm, khiến đám người kia mệt chết đi.
Không những được khen thưởng điểm công, đại đội trưởng còn suy xét đến việc cô đang bị thương không thể làm được việc nặng, cho nên cũng không sắp xếp việc nặng nhọc gì cho cô, sau này cô sẽ chịu trách nhiệm cắt cỏ cho đám động vật ăn cỏ trong đại đội, loại công việc nhẹ như vậy chỉ được 4 điểm công, người trong đại đội thông cảm cho cô, cho cô 5 điểm công.
Chuyện tốt đưa đến tận nơi, Tằng Yến Ni tất nhiên lập tức đồng ý, cô không có khả năng làm việc nặng, cô còn muốn ra biển bắt hải sản, phát sóng trực tiếp để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Vị trí của đại đội Hướng Dương, huyện An Khang và mỏ vàng cùng một đường chéo chạy từ hướng đông nam sang tây nam.
Mỏ vàng nằm ở phía tây, cách biển hai mươi dặm. Hôm nay thời tiết tốt, có thể nhìn ra xa, khi đội trưởng dắt chiếc xe đạp hiệu Đại Kim Lộc chạy lên dốc cao, Tăng Yến Ni quay đầu nhìn một đường màu vàng chiếu vào nơi giao nhau giữa trời và đất ở phía đông kia, đó chính là hướng biển lớn.
Mặc dù thế giới trong sách và thế giới thực có một số sự khác biệt về dòng thời gian, vị trí địa lý nhưng về cơ bản thì vẫn được giữ nguyên, ngoài ra có một số địa danh cụ thể cũng khác.
Huyện An Khang nằm ở phía đông bán đảo Giao Đông, Tăng Yến Ni đã tra trên internet thì thấy Giao Đông ở thế giới thực tế lại không có huyện An Khang.
An khang an khang, an lạc kiện khang. Hai người ngồi trên xe đi qua huyện, như Tăng Yến Ni thấy thì còn rất lâu huyện An Khang mới có thể trở thành nơi thích hợp để an cư lạc nghiệp.
Tằng Yến Ni cũng không từ chối, hào phóng nhận lấy: “Cháu cũng không phải vì tiền mới cứu bò, phần thưởng này đã nhiều lắm rồi.”
Công điểm của đại đội Hướng Dương rất đáng giá, một điểm công tương đương với 6 xu, 500 điểm công chính là 30 tệ, đối với người có tài sản bằng không như cô đã là một số tiền lớn rồi.
Chỉ là số tài sản này tạm thời chưa nhận được, phải đợi đến cuối năm mới có thể nhận được.
Nghe được trong lời của cô không có tỏ ý khó chịu gì, Tằng Phúc Mậu vui vẻ nói: “Cô nhóc này bị thương đến đầu, tính cách càng ngày càng dứt khoát, còn trẻ tuổi có chuyện gì cũng đừng giấu ở trong lòng, phải năng động một chút mới tốt.”
Nghĩ đến đám người nhà họ Tằng, Tằng Phúc Mậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Chú đã bắt bà nội cháu, dẫn theo cô và cháu trai của cháu đứng trước mặt cả hai đội tự kiểm điểm rồi, phạt bọn họ đến núi Mao Nhị khai hoang, cũng tiện thể dẫn theo cả nhà cháu và cả nhà bác cả cháu, một người phạm sai lầm, cả nhà cùng nhau chịu phạt, ai cũng đừng mong chạy thoát.”
Cả nhà bị phạt tốt lắm, khiến đám người kia mệt chết đi.
Không những được khen thưởng điểm công, đại đội trưởng còn suy xét đến việc cô đang bị thương không thể làm được việc nặng, cho nên cũng không sắp xếp việc nặng nhọc gì cho cô, sau này cô sẽ chịu trách nhiệm cắt cỏ cho đám động vật ăn cỏ trong đại đội, loại công việc nhẹ như vậy chỉ được 4 điểm công, người trong đại đội thông cảm cho cô, cho cô 5 điểm công.
Chuyện tốt đưa đến tận nơi, Tằng Yến Ni tất nhiên lập tức đồng ý, cô không có khả năng làm việc nặng, cô còn muốn ra biển bắt hải sản, phát sóng trực tiếp để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Vị trí của đại đội Hướng Dương, huyện An Khang và mỏ vàng cùng một đường chéo chạy từ hướng đông nam sang tây nam.
Mỏ vàng nằm ở phía tây, cách biển hai mươi dặm. Hôm nay thời tiết tốt, có thể nhìn ra xa, khi đội trưởng dắt chiếc xe đạp hiệu Đại Kim Lộc chạy lên dốc cao, Tăng Yến Ni quay đầu nhìn một đường màu vàng chiếu vào nơi giao nhau giữa trời và đất ở phía đông kia, đó chính là hướng biển lớn.
Mặc dù thế giới trong sách và thế giới thực có một số sự khác biệt về dòng thời gian, vị trí địa lý nhưng về cơ bản thì vẫn được giữ nguyên, ngoài ra có một số địa danh cụ thể cũng khác.
Huyện An Khang nằm ở phía đông bán đảo Giao Đông, Tăng Yến Ni đã tra trên internet thì thấy Giao Đông ở thế giới thực tế lại không có huyện An Khang.
An khang an khang, an lạc kiện khang. Hai người ngồi trên xe đi qua huyện, như Tăng Yến Ni thấy thì còn rất lâu huyện An Khang mới có thể trở thành nơi thích hợp để an cư lạc nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất