Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 35: Suy Tính
Tăng Phúc Mậu nhìn thấy cô gái nhỏ đang dùng ánh mắt tò mò nhìn ngó khắp bốn phía thì ngầm hiểu nói: “Mới rời đi có mấy ngày mà có cảm giác giống như đã đi cả đời rồi đúng không? Chú cũng có cảm giác như vậy, nhà chính là như thế, vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.”
Không ngờ đại đội trưởng cũng có một mặt cảm tính như vậy, Tăng Yến Ni rất muốn nói cho ông ấy biết: Không phải cháu rời đi mà cháu căn bản chưa từng đến đây.
Không thể để đại đội trưởng đưa cô đến trước cửa nhà, ông ấy là người quản lý một đại đội sản xuất nên không dễ dàng gì, người ta còn nhiều việc cần làm: “Chú Phúc Mậu, chú bận thì đi đi ạ, tự cháu về nhà là được rồi!”
Tăng Phúc Mậu không miễn cưỡng: “Cháu đừng vội quay lại làm việc, cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi! Chờ cho sức khỏe đã hoàn toàn khôi phục lại thì tự mình đến trại chăn nuôi tìm lão Triệu là được.”
“Vâng, cơ thể là của mình, cháu sẽ yêu quý bản thân.”
Tăng Yến Ni đưa mắt nhìn theo đại đội trưởng đã đạp xe đi xa rồi, cô mới dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà đi về nhà. Nhà họ Tăng thuộc tiểu đội một, chính là ngôi nhà nằm giữa hàng thứ hai trên con dốc thoai thoải phía nam.
Công việc cấy bù có liên quan đến khẩu phần lương thực cuối năm, cho nên tất cả những người có thể đi lại trong đại đội, từ người già tám mươi tuổi cho đến đứa bé ba tuổi đều làm việc ngoài đồng, vì vậy mà trên đường về nhà, Tăng Yến Ni không đụng phải một người rảnh rỗi nào.
Phần lớn nhà cửa ở hai bên đường có cấu trúc ba mặt sân, nhà chính ở hướng bắc, hai bên hướng đông và hướng tây là sương phòng, phía nam được xây tường.
Mỗi ngôi nhà biệt lập, trông rất riêng tư nhưng thực tế lại không phải như vậy. bởi vì cơ sở vật chất có hạn nên nhà cửa trong thôn san sát nhau, sân nhỏ của mỗi nhà đều rất chật chội, mà đường đi giữa các nhà cũng cực kỳ nhỏ hẹp.
Không hề nói quá khi nói người ở nhà này hắt xì một cái thì nhà trước đã có thể nghe thấy rõ ràng, huống hồ người sống ở thời đại này đều sống tập trung thành một gia đình lớn, tất cả mọi người trong một gia đình lớn cùng sinh hoạt trong một ngôi nhà nhỏ nên không có bí mật nào có thể giữ được.
Hoàn cảnh sống thế này không thích hợp với một người có không gian bí mật như cô, an cư mới có thể lạc nghiệp nên Tăng Yến Ni quyết định mình phải nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh cho riêng mình.
Rất nhanh sau đó Tăng Yến Ni đã về đến nhà, cô lật tảng đá phía trước cửa lên, dưới này chẳng có gì, bình thường chìa khóa nhà vẫn thường được đặt ở đây, thế nhưng hôm nay, những người trong nhà này biết rõ cô sẽ trở về nhưng cố ý không để chìa khóa lại.
Sắc mặt Tăng Yến Ni lạnh lùng. Xem ra đám người này vẫn thích ăn đòn hơn.
Thế nhưng cho dù không có chìa khóa cũng không làm khó được cô, bức tường này không cao lắm, Tăng Yến Ni chỉ cần chạy lấy đà hai bước thì đã nhanh nhẹn leo lên tường và nhảy vào sân.
Ba gian nhà của nhà họ Tăng có độ cao không đồng nhất, gian nhà có độ cao thấp nhất chính là gian nhà của Tăng Phúc Quý và Tôn Giai Chi, tách biệt với phòng chính ở gian nhà này là phòng của con trai cả Tăng Kiến Quốc và vợ mình, họ mới kết hôn hồi đầu năm nay.
Không ngờ đại đội trưởng cũng có một mặt cảm tính như vậy, Tăng Yến Ni rất muốn nói cho ông ấy biết: Không phải cháu rời đi mà cháu căn bản chưa từng đến đây.
Không thể để đại đội trưởng đưa cô đến trước cửa nhà, ông ấy là người quản lý một đại đội sản xuất nên không dễ dàng gì, người ta còn nhiều việc cần làm: “Chú Phúc Mậu, chú bận thì đi đi ạ, tự cháu về nhà là được rồi!”
Tăng Phúc Mậu không miễn cưỡng: “Cháu đừng vội quay lại làm việc, cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi! Chờ cho sức khỏe đã hoàn toàn khôi phục lại thì tự mình đến trại chăn nuôi tìm lão Triệu là được.”
“Vâng, cơ thể là của mình, cháu sẽ yêu quý bản thân.”
Tăng Yến Ni đưa mắt nhìn theo đại đội trưởng đã đạp xe đi xa rồi, cô mới dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà đi về nhà. Nhà họ Tăng thuộc tiểu đội một, chính là ngôi nhà nằm giữa hàng thứ hai trên con dốc thoai thoải phía nam.
Công việc cấy bù có liên quan đến khẩu phần lương thực cuối năm, cho nên tất cả những người có thể đi lại trong đại đội, từ người già tám mươi tuổi cho đến đứa bé ba tuổi đều làm việc ngoài đồng, vì vậy mà trên đường về nhà, Tăng Yến Ni không đụng phải một người rảnh rỗi nào.
Phần lớn nhà cửa ở hai bên đường có cấu trúc ba mặt sân, nhà chính ở hướng bắc, hai bên hướng đông và hướng tây là sương phòng, phía nam được xây tường.
Mỗi ngôi nhà biệt lập, trông rất riêng tư nhưng thực tế lại không phải như vậy. bởi vì cơ sở vật chất có hạn nên nhà cửa trong thôn san sát nhau, sân nhỏ của mỗi nhà đều rất chật chội, mà đường đi giữa các nhà cũng cực kỳ nhỏ hẹp.
Không hề nói quá khi nói người ở nhà này hắt xì một cái thì nhà trước đã có thể nghe thấy rõ ràng, huống hồ người sống ở thời đại này đều sống tập trung thành một gia đình lớn, tất cả mọi người trong một gia đình lớn cùng sinh hoạt trong một ngôi nhà nhỏ nên không có bí mật nào có thể giữ được.
Hoàn cảnh sống thế này không thích hợp với một người có không gian bí mật như cô, an cư mới có thể lạc nghiệp nên Tăng Yến Ni quyết định mình phải nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh cho riêng mình.
Rất nhanh sau đó Tăng Yến Ni đã về đến nhà, cô lật tảng đá phía trước cửa lên, dưới này chẳng có gì, bình thường chìa khóa nhà vẫn thường được đặt ở đây, thế nhưng hôm nay, những người trong nhà này biết rõ cô sẽ trở về nhưng cố ý không để chìa khóa lại.
Sắc mặt Tăng Yến Ni lạnh lùng. Xem ra đám người này vẫn thích ăn đòn hơn.
Thế nhưng cho dù không có chìa khóa cũng không làm khó được cô, bức tường này không cao lắm, Tăng Yến Ni chỉ cần chạy lấy đà hai bước thì đã nhanh nhẹn leo lên tường và nhảy vào sân.
Ba gian nhà của nhà họ Tăng có độ cao không đồng nhất, gian nhà có độ cao thấp nhất chính là gian nhà của Tăng Phúc Quý và Tôn Giai Chi, tách biệt với phòng chính ở gian nhà này là phòng của con trai cả Tăng Kiến Quốc và vợ mình, họ mới kết hôn hồi đầu năm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất