Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu

Chương 36: Chịu Phạt

Trước Sau
Hai phòng ở phía đông của gian nhà này lần lượt là phòng của lão nhị Tăng Kháng Mỹ và lão tam Tăng Viện Triều, phía tây cũng có hai phòng, một phòng là nhà bếp, một phòng là nhà kho. Khác hẳn với những ngôi nhà bằng tường đá và mái rong biển khác, hai phòng này có chiều cao chưa đến hai mét và được đắp bằng đất, mái bằng cỏ tranh.

Mà nơi nguyên chủ ngủ chính là trong phòng dùng làm nhà kho này.

Cửa không có chìa khóa, Tăng Yến Ni đẩy cửa đi vào. Một căn phòng nho nhỏ còn chưa đến mười mét vuông, hầu hết không gian trong này đều đã bị mục, các loại nông cụ hư hỏng chiếm hầu hết diện tích, mấy cây gỗ bị mục ghép lại thành một cái giường chen chúc trong một góc hẻo lánh, trên giường là một lớp bông làm thành nệm giường vừa cứng vừa mỏng.

Mùa hè ở khu vực gần biển rất ẩm ướt, mái nhà thấp, không có thông hơi, bên cạnh còn có chuồng gà khiến trong phòng bốc mùi phân gà và mùi ẩm mốc nồng nặc, vô cùng khó ngửi, cực kỳ khó thở.

Đây chính là căn phòng mà nguyên chủ đã sống suốt mười lăm năm qua, mùa đông thì lạnh lẽo, vào màu hè lại nóng nực, nơi này còn là hang ổ của đám chuột và rệp.

Tăng Yến Ni ra khỏi gian phòng, cô nhìn về phía ngọn núi Mạo Nhi mà người nhà họ Tăng đang làm việc ở đó. Không thể nhẫn nhịn được nữa thì bắt đầu chiến đấu thôi!

Trên núi Mạo Nhi, người nhà họ Tăng bị phạt khai hoang đất cũng đang thảo luận về Tăng Yến Ni.

Hồ Tứ Phượng cầm cái cuốc đứng dưới bóng cây, bà ta ỷ vào việc xung quanh không có người nào quản nên huênh hoang cất cao giọng: “Vợ lão nhị, một hồi nữa làm xong việc về nhà thì cô nấu cho nó một bát mì trắng, đừng quên cho thuốc vào, đợi cho con nhỏ chết tiệt kia ngất rồi thì Phúc Quý lập tức quấn nó lại thật chặt, ném nó vào hầm!”



Hai ngày này, Hồ Tứ Phượng đã tỉnh táo hơn, trước kia bà ta còn cho rằng vợ lão nhị yêu thương con gái mình nhưng người giật dây muốn gả con gái mình ra ngoài lại chính là Tôn Giai Chi, Hồ Tứ Phượng cảm thấy mình không hiểu được người phụ nữ này nên càng chán ghét Tôn Giai Chi hơn.

Tôn Giai Chi không còn sức để trả lời lại, cơ thể bà ta lung lay như sắp ngã, nhìn thấy sắp té xỉu đến nơi rồi.

Tăng Phúc Quý hoảng hốt kéo người vào lòng, lại đút nước, lại quạt gió cho bà ta.

Trời nóng nực khiến mu bàn tay từng bị Tăng Yến Ni đâm chảy máu bị viêm nhiễm, Tăng Phúc Quý đau tay lại đau lòng cho Tôn Giai Chi nên tính tình trở nên cực kỳ gắt gỏng, ông ta lập tức rống lên với mẹ mình: “Giao Chi đã bao giờ xuống bếp, việc này để vợ của Kiến Quốc làm đi!”

Vợ của Tăng Kiến Quốc là Tôn Hiểu Mạn không muốn làm, cô ta kéo vạt áo chồng mình, nhỏ giọng phàn nàn: “Muốn hại người lại bắt em ra tay, em không làm.”

Tăng Kiến Quốc là một kẻ hiếu thảo ngu ngốc, anh ta nghe lời cha mình nhất nên lúc này đã trừng mắt nhìn vợ mình: “Sai em làm thì em làm đi, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?”

Phản ứng của mọi người không giống nhau, người làm chủ của nhà họ Tăng là Tăng Lão Yên đã nghỉ ngơi từ sớm, ông ta tựa lưng vào thân cây, ngồi dưới gốc cây hóng mát, miệng ngậm tẩu thuốc, nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói một tiếng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau