Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 50: Ném Chuột Vỡ Bình
Tăng Yến Ni bốn lạng đấu ngàn cân, cô chỉ nhắm ngay điểm yếu nhất: “Không đồng ý thì đến sở cảnh sát! Tôi có lòng tốt khuyên mấy người một câu, nếu các người còn chưa biết điểm dừng, người ta có vô số cách khiến các người phải mở miệng khai ra tất cả. Chỉ riêng về xuất xứ của gói thuốc này… Nếu tôi nhớ không lầm thì nhà mẹ ruột của Hồ Tứ Phượng có người làm việc trong trạm thu mua thuốc bắc, đúng không? Chức vụ quan trọng như vậy lại bị bại lộ chuyện biển thủ, bà nói xem cảnh sát có tha cho người đó không?” Tăng Yến Ni sẽ không bao giờ gọi Hồ Tứ Phượng là bà nội.
“Mày đánh rắm! Tao đã dùng tiền mua thứ này!” Hồ Tứ Phượng bị chọt trúng chỗ đau thì vội giơ chân lên mắng.
“Bà nói gì cũng không tính, chỉ có thẩm vấn mới biết được.”
Hồ Tứ Phượng chỉ là một người thích thể hiện, nhìn thấy bà ta nhảy nhót đã quen nên muốn tìm điểm yếu của bà ta cũng không khó. Sỡ dĩ bà ta có thể suốt ngày diễu võ giương oai cũng bởi vì nhà mẹ ruột của bà ta có mấy người cháu làm việc trong thành rất khá, nếu vì bà ta mà cháu trai trong nhà mẹ ruột bị kéo xuống thì người nhà mẹ ruột có thể sẽ giết chết bà ta.
Quả nhiên, Tăng Yến Ni vừa uy hiếp ra khỏi miệng thì bà ta không mắng nổi nữa rồi.
Còn về phần Tăng Phúc Quý… Khỏi nói cũng biết.
Tăng Yến Ni quay đầu hỏi đại đội trưởng: “Chú Phúc Mậu, chú thường xuyên đến huyện họp, chú có từng nghe tội phạm trộm cắp, đánh người bị thương sẽ bị xử lý thế nào không?”
Tăng Phúc Mậu cười thầm, thầm khen ngợi đứa nhỏ này quả nhiên thông minh, ông ấy cũng phối hợp: “Bây giờ nhà tù đã kín người rồi, sở cảnh sát ở tỉnh ban hành hình phạt lao động cải tạo, xem xét mức độ phạm tội nặng hay nhẹ mà bị đưa vào nông trường để lao động cải tạo, theo chú từng nghe nói thì đó là nông trường Hoàng Hà, chăn dê ở nông trường Hoàng Hà, một ngày phải làm việc mười mấy tiếng, đào không đủ đất thì không cho nghỉ.”
Tăng Phúc Quý biết một lớn một nhỏ này đang hù dọa mình, ông ta cũng biết chưa chắc cảnh sát đã chịu nhúng tay vào những chuyện thế này nhưng ông ta vẫn sợ ném chuột vỡ bình, ngộ nhỡ thật sự bị phạt thì sao?
Chỉ riêng công việc khai hoang trong đại đội Hướng Dương mà vợ ông ta đã không chịu nổi vất vả, đến mức bị cảm nắng thế này, nếu đến nông trại thì cái mạng nhỏ của bà ta cũng không giữ được nữa.
Tiếng người bàn tán xung quanh không ngừng ong ong bên tai ông ta, Tăng Phúc Quý nghe nhiều người đang mắng chửi Tôn Giai Chi, ông ta không quan tâm cho dù danh tiếng của mình có vấn đề gì nhưng ông ta không muốn thanh danh của vợ mình bị hao tổn.
Sau một phen giao chiến, cuối cùng Tăng Phúc Quý không cam tâm tình nguyện mà gật đầu: “Vậy thì tách ra!”
Khóe mắt Tăng Yến Ni hơi nhếch lên cao, cô không cần biết dùng cách gì, chỉ cần có tác dụng là được.
Lúc thương lượng chi tiết thì không cần mọi người vây xem, trời cũng đã tối, Tăng Phúc Mậu đuổi mọi người xem náo nhiệt về nhà ăn cơm, ông ấy chỉ tìm mấy ông bà cụ có địa vị cao trong gia tộc đến làm chứng, còn ông ấy là người chủ trì để Tăng Yến Ni tách ra khỏi nhà họ Tăng.
“Mày đánh rắm! Tao đã dùng tiền mua thứ này!” Hồ Tứ Phượng bị chọt trúng chỗ đau thì vội giơ chân lên mắng.
“Bà nói gì cũng không tính, chỉ có thẩm vấn mới biết được.”
Hồ Tứ Phượng chỉ là một người thích thể hiện, nhìn thấy bà ta nhảy nhót đã quen nên muốn tìm điểm yếu của bà ta cũng không khó. Sỡ dĩ bà ta có thể suốt ngày diễu võ giương oai cũng bởi vì nhà mẹ ruột của bà ta có mấy người cháu làm việc trong thành rất khá, nếu vì bà ta mà cháu trai trong nhà mẹ ruột bị kéo xuống thì người nhà mẹ ruột có thể sẽ giết chết bà ta.
Quả nhiên, Tăng Yến Ni vừa uy hiếp ra khỏi miệng thì bà ta không mắng nổi nữa rồi.
Còn về phần Tăng Phúc Quý… Khỏi nói cũng biết.
Tăng Yến Ni quay đầu hỏi đại đội trưởng: “Chú Phúc Mậu, chú thường xuyên đến huyện họp, chú có từng nghe tội phạm trộm cắp, đánh người bị thương sẽ bị xử lý thế nào không?”
Tăng Phúc Mậu cười thầm, thầm khen ngợi đứa nhỏ này quả nhiên thông minh, ông ấy cũng phối hợp: “Bây giờ nhà tù đã kín người rồi, sở cảnh sát ở tỉnh ban hành hình phạt lao động cải tạo, xem xét mức độ phạm tội nặng hay nhẹ mà bị đưa vào nông trường để lao động cải tạo, theo chú từng nghe nói thì đó là nông trường Hoàng Hà, chăn dê ở nông trường Hoàng Hà, một ngày phải làm việc mười mấy tiếng, đào không đủ đất thì không cho nghỉ.”
Tăng Phúc Quý biết một lớn một nhỏ này đang hù dọa mình, ông ta cũng biết chưa chắc cảnh sát đã chịu nhúng tay vào những chuyện thế này nhưng ông ta vẫn sợ ném chuột vỡ bình, ngộ nhỡ thật sự bị phạt thì sao?
Chỉ riêng công việc khai hoang trong đại đội Hướng Dương mà vợ ông ta đã không chịu nổi vất vả, đến mức bị cảm nắng thế này, nếu đến nông trại thì cái mạng nhỏ của bà ta cũng không giữ được nữa.
Tiếng người bàn tán xung quanh không ngừng ong ong bên tai ông ta, Tăng Phúc Quý nghe nhiều người đang mắng chửi Tôn Giai Chi, ông ta không quan tâm cho dù danh tiếng của mình có vấn đề gì nhưng ông ta không muốn thanh danh của vợ mình bị hao tổn.
Sau một phen giao chiến, cuối cùng Tăng Phúc Quý không cam tâm tình nguyện mà gật đầu: “Vậy thì tách ra!”
Khóe mắt Tăng Yến Ni hơi nhếch lên cao, cô không cần biết dùng cách gì, chỉ cần có tác dụng là được.
Lúc thương lượng chi tiết thì không cần mọi người vây xem, trời cũng đã tối, Tăng Phúc Mậu đuổi mọi người xem náo nhiệt về nhà ăn cơm, ông ấy chỉ tìm mấy ông bà cụ có địa vị cao trong gia tộc đến làm chứng, còn ông ấy là người chủ trì để Tăng Yến Ni tách ra khỏi nhà họ Tăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất