Chương 50
Tỷ tỷ? Nghe được hai chữ này, Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đồng thời nhíu nhíu mày.
Người trước mắt này cư nhiên là tỷ tỷ cậu? Đây là tiếng lòng của Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần tiếp tục cau mày, nếu là tỷ tỷ, lại tự xưng là người Diệp gia mà nói, Diệp An Thần cảm thấy, chính mình hẳn đã biết người trước mặt là ai.
“Diệp An Đình.” Diệp An Thần cũng lạnh lùng phun ra ba chữ, cùng Tổng Tài đại nhân ở chung lâu rồi, lời nói của Tổng Tài đại nhân lạnh cũng học được ba phần.
Nguyên lai người trước mắt người này chính là nữ nhi của đại bá kia a! Thấy sau khi chính mình kêu ra cái tên này, nữ nhân trước mặt lại cao ngạo ngẩng đầu, Diệp An Thần liền biết chính mình đoán đúng rồi. Cũng không trách cậu không quen, nguyên bản cậu không có nhiều ký ức của nguyên chủ, mà nữ nhân trước mặt này trước kia cũng chỉ là nhìn trên ảnh chụp. Hiện tại thấy chân nhân…… Diệp An Thần chỉ có thể nói, chênh lệch quá lớn a! Quả nhiên ảnh chụp của phụ nữ là không thể tin tưởng a!
Bất quá nghĩ đến người đại bá còn xem như thông minh, nhưng tại sao lại sinh ra một nữ nhi nói chuyện không suy nghĩ?
“Hừ! Ngươi cư nhiên còn dám cùng tao nói như vậy, tin hay không ngày mai tao liền nói cho ba tao!” Nghe thấy Diệp An Thần trong giọng nói lạnh băng, Diệp An Đình tuy rằng trong lúc nhất thời bị dọa lui về sau nửa bước, nhưng khi phản ứng lại, lại là càng tức giận.
Người này cư nhiên dám như vậy cùng nàng nói chuyện, trước kia còn chưa tính, hiện tại ba mẹ nó đều đã chết, nó ăn cơm vẫn là dựa vào nhà mình đưa tiền, cư nhiên còn dám nói chuyện cùng nàng như vậy.
Chỉ là Diệp An Thần không để ý đến sắc mặt nữ nhân này không ngừng biến hoá cùng lời uy hiếp: “Thiết” một tiếng về sau không thèm để ý: “Có bản lĩnh mày mai liền nói."
Đừng tưởng rằng cậu không biết chủ ý trong lòng bọn họ là cái gì. Trước kia không phải là cậu, hơn nữa cậu thật sự không thích thương trường, cho nên nếu đại bá thích, vậy cầm đi. Lại nói đại bá cũng là của chủ nhân thân thể này?
Bất quá, nhìn nữ nhân trước mặt, Diệp An Thần đã không thế nào tức giận, độ ấm bên người vẫn không ngừng giảm xuống, nhưng Diệp An Thần lại là hơi hơi cười cười, liền tính chính mình có tâm buông tha bọn họ, Tổng Tài đại nhân sẽ bỏ qua sao?
Hơn nữa dạy ra một nữ nhi như vậy thì phụ thân…… Nếu hiện tại Diệp An Thần mang mắt kính, nhất định sẽ duỗi tay đẩy đẩy. Tuy nói cậu không có gì dùng, nhưng nói như thế nào cậu cũng là học hai đời kinh tế a!
“Không biết tốt xấu.” Đối với Diệp An Thần nói, Diệp An Đình sinh khí muốn duỗi tay đánh người. Chỉ là mới vừa nâng lên tay đã bị Đông Phương Tuyệt phía sau Diệp An Thần bắt lấy. Lời nói lạnh lùng cũng ở phía sau Diệp An Thần vang lên, "Cô dám động vào em ấy thử xem.”
"Chúng mày……” Bị Đông Phương Tuyệt nắm tay, Diệp An Đình dùng sức dứt vài cái đều không có rút ra, ngẩng đầu phẫn nộ nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, lại bị lạnh băng trong mất hắn làm sợ tới mức đông lại tại chỗ. Đương Đông Phương Tuyệt rốt cuộc buông tay, cổ tay Diệp An Đình bị nắm đã xuất hiện một vòng vệt đỏ lui về phía sau một bước.
Vì thế dưới ánh mắt áp bức của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Đình chỉ để lại một câu: "Chúng mày chờ đó.” Liền vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng đã rời đi, Diệp An Thần lắc đầu. Bất quá thực nhanh lại nhíu nhíu mày, xem ra không lâu sau chính mình nên đi qua đại bá kia một chuyến a! Thở dài, quay đầu lại hoảng sợ, sắc mặt Tổng Tài đại nhân…… Có thể hay không cũng quá đen?
“Nàng là tỷ em.” Vẫn như cũ nhìn đến nơi xa hiện tại đã không thấy người, như cũ vẫn không có một tia độ ấm hỏi chuyện, không khí bên người Đông Phương Tuyệt lại giảm xuống mấy độ.
“A! Còn gái của đại bá.” Diệp An Thần ngốc ngốc nhìn Tổng Tài đại nhân, lại là thực mau liền, “Xì.” Một chút bật cười, cũng thành công hấp dẫn ánh mắt Tổng Tài đại nhân.
“Hảo hảo, không cần khó coi như vâỵ. Sẽ hù chết người. Đi, chúng ta về nhà.” Duỗi tay kéo Tổng Tài đại nhân, để hắn tiếp tục đi về phía trước. Đi một đoạn, quay đầu lại nhìn Tổng Tài đại nhân vẫm như cũ không có khôi phục lại sắc mặt, Diệp An Thần chỉ có thể âm thầm mà thở dài.
Hướng bốn phía nhìn nhìn, thấy chung quanh không có người sau, mới nhanh chóng ở trên môi Tổng Tài đại nhân hôn một cái.
Chỉ là, sắc mặt Đông Phương tuyệt tốt hơn một chút, nhưng lạnh băng trên người lại không có giảm xuống. Diệp An Thần bất đắc dĩ, cậu có thể làm đều đã làm, Tổng Tài đại nhân vẫn là không vui, cậu cũng chỉ có thể nhún vai không có biện pháp.
Nhấp nhấp miệng, Diệp An Thần liền xoay người tiếp tục kéo Tổng Tài đại nhân hướng nhà mà đi.
Vừa đi còn không quên an ủi khối băng Di động Tổng Tài đại nhân: “Hảo hảo, anh thật sự không cần tức giận như vậy, còn không phải là bị người qua đường giáp mặt mắng vài câu ghê tởm sao? Không có việc gì. Cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào, hơn nữa em có anh là đủ rồi, những người khác thấy thế nào thật sự không quan trọng a!”
“Lặp lại lần nữa.” Nắm tay Diệp An Thần hơi dùng sức, nguyên bản độ ấm đang giảm cũng trong nháy mắt giống như khôi phục bình thường. Mà dọc theo đường đi đều không có mở miệng Tổng Tài đại nhân cũng rốt cuộc mở miệng.
Chỉ là. “Cái gì?” Diệp An Thần có điểm phản ứng không kịp, nghĩ nghĩ, tính mở miệng, "Anh thật sự không cần tức giận như vậy, còn không phải là bị người qua đường giáp mặt mắng vài câu ghê tởm sao? Không có việc gì.”
“Không phải câu này.”
Không phải câu này? Đó chính là…… Sắc mặt hơi hơi hồng, cũng may tuy rằng trên đường đèn đuốc sáng trưng, nhưng hiện tại dù sao cũng là buổi tối. Vừa rồi cậu thật sự chỉ muốn an ủi Tổng Tài đại nhân một chút, nhưng là ngay cả chính mình cũng không biết chính mình cư nhiên sẽ nói ra lời nói như vậy.
Cậu vừa rồi tại dao có thể nói ra “Em có anh là đủ rồi.”
Đang đi về phía trước đột nhiên bị ôm ở trong lồng ngực, hương vị quen thuộc vờn quanh bên người cậu, làm Diệp An Thần vừa rồi thẹn thùng cũng hơi hơi lui đi một chút.
“Lặp lại lần nữa.” Ôm Diệp An Thần Đông Phương Tuyệt lại lần một lần nữa yêu cầu nói.
Hơi hơi biệt nữu một chút, Diệp An Thần vẫn là mở miệng, “Em có anh là đủ…………”
Một câu, chữ cuối cùng biến mất trong nụ hôn của Tổng Tài đại nhân, nghe thấy bên người có người nhẹ giọng kêu sợ hãi, Diệp An Thần nguyên bản đã khôi phục bình tĩnh mặt lại trong nháy mắt mà đỏ, chính mình hôm nay quả nhiên là trốn không thoát cùng Tổng Tài đại nhân ở trước công chúng thân thiết sao?
Ô ô…… Tính giãy giụa một chút, lại bị Tổng Tài đại nhân nhân cơ hội hôn đến càng thêm sâu. Thẳng đến khi được Đông Phương tuyệt buông ra, Diệp An Thần lại chủ động mà đem mặt chôn ở trước ngực Đông Phương Tuyệt. Mất mặt a! Chỉ là trong chốc lát, ánh mắt xung quanh cũng tụ tập lên hau người bọn họ.
Trời cao a! Để cậu đi tìm chết đi, hoặc là hiện tại khiến cho trên mặt đất xuất hiện cái hố để cậu nhảy đi! Cậu đã không còn mặt mũi gặp ai.
Thấy tiểu lão thử nhà mình thẹn thùng, Đông Phương Tuyệt chỉ là cười cười, không có kéo người đang chôn ở trước ngực mình ra, mà nhân thể đem người trong lòng ôm sâu thên, sau đó làm trò cho mọi người xem, sau đó vui vẻ rời đi.
Người trước mắt này cư nhiên là tỷ tỷ cậu? Đây là tiếng lòng của Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần tiếp tục cau mày, nếu là tỷ tỷ, lại tự xưng là người Diệp gia mà nói, Diệp An Thần cảm thấy, chính mình hẳn đã biết người trước mặt là ai.
“Diệp An Đình.” Diệp An Thần cũng lạnh lùng phun ra ba chữ, cùng Tổng Tài đại nhân ở chung lâu rồi, lời nói của Tổng Tài đại nhân lạnh cũng học được ba phần.
Nguyên lai người trước mắt người này chính là nữ nhi của đại bá kia a! Thấy sau khi chính mình kêu ra cái tên này, nữ nhân trước mặt lại cao ngạo ngẩng đầu, Diệp An Thần liền biết chính mình đoán đúng rồi. Cũng không trách cậu không quen, nguyên bản cậu không có nhiều ký ức của nguyên chủ, mà nữ nhân trước mặt này trước kia cũng chỉ là nhìn trên ảnh chụp. Hiện tại thấy chân nhân…… Diệp An Thần chỉ có thể nói, chênh lệch quá lớn a! Quả nhiên ảnh chụp của phụ nữ là không thể tin tưởng a!
Bất quá nghĩ đến người đại bá còn xem như thông minh, nhưng tại sao lại sinh ra một nữ nhi nói chuyện không suy nghĩ?
“Hừ! Ngươi cư nhiên còn dám cùng tao nói như vậy, tin hay không ngày mai tao liền nói cho ba tao!” Nghe thấy Diệp An Thần trong giọng nói lạnh băng, Diệp An Đình tuy rằng trong lúc nhất thời bị dọa lui về sau nửa bước, nhưng khi phản ứng lại, lại là càng tức giận.
Người này cư nhiên dám như vậy cùng nàng nói chuyện, trước kia còn chưa tính, hiện tại ba mẹ nó đều đã chết, nó ăn cơm vẫn là dựa vào nhà mình đưa tiền, cư nhiên còn dám nói chuyện cùng nàng như vậy.
Chỉ là Diệp An Thần không để ý đến sắc mặt nữ nhân này không ngừng biến hoá cùng lời uy hiếp: “Thiết” một tiếng về sau không thèm để ý: “Có bản lĩnh mày mai liền nói."
Đừng tưởng rằng cậu không biết chủ ý trong lòng bọn họ là cái gì. Trước kia không phải là cậu, hơn nữa cậu thật sự không thích thương trường, cho nên nếu đại bá thích, vậy cầm đi. Lại nói đại bá cũng là của chủ nhân thân thể này?
Bất quá, nhìn nữ nhân trước mặt, Diệp An Thần đã không thế nào tức giận, độ ấm bên người vẫn không ngừng giảm xuống, nhưng Diệp An Thần lại là hơi hơi cười cười, liền tính chính mình có tâm buông tha bọn họ, Tổng Tài đại nhân sẽ bỏ qua sao?
Hơn nữa dạy ra một nữ nhi như vậy thì phụ thân…… Nếu hiện tại Diệp An Thần mang mắt kính, nhất định sẽ duỗi tay đẩy đẩy. Tuy nói cậu không có gì dùng, nhưng nói như thế nào cậu cũng là học hai đời kinh tế a!
“Không biết tốt xấu.” Đối với Diệp An Thần nói, Diệp An Đình sinh khí muốn duỗi tay đánh người. Chỉ là mới vừa nâng lên tay đã bị Đông Phương Tuyệt phía sau Diệp An Thần bắt lấy. Lời nói lạnh lùng cũng ở phía sau Diệp An Thần vang lên, "Cô dám động vào em ấy thử xem.”
"Chúng mày……” Bị Đông Phương Tuyệt nắm tay, Diệp An Đình dùng sức dứt vài cái đều không có rút ra, ngẩng đầu phẫn nộ nhìn về phía Đông Phương Tuyệt, lại bị lạnh băng trong mất hắn làm sợ tới mức đông lại tại chỗ. Đương Đông Phương Tuyệt rốt cuộc buông tay, cổ tay Diệp An Đình bị nắm đã xuất hiện một vòng vệt đỏ lui về phía sau một bước.
Vì thế dưới ánh mắt áp bức của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Đình chỉ để lại một câu: "Chúng mày chờ đó.” Liền vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng đã rời đi, Diệp An Thần lắc đầu. Bất quá thực nhanh lại nhíu nhíu mày, xem ra không lâu sau chính mình nên đi qua đại bá kia một chuyến a! Thở dài, quay đầu lại hoảng sợ, sắc mặt Tổng Tài đại nhân…… Có thể hay không cũng quá đen?
“Nàng là tỷ em.” Vẫn như cũ nhìn đến nơi xa hiện tại đã không thấy người, như cũ vẫn không có một tia độ ấm hỏi chuyện, không khí bên người Đông Phương Tuyệt lại giảm xuống mấy độ.
“A! Còn gái của đại bá.” Diệp An Thần ngốc ngốc nhìn Tổng Tài đại nhân, lại là thực mau liền, “Xì.” Một chút bật cười, cũng thành công hấp dẫn ánh mắt Tổng Tài đại nhân.
“Hảo hảo, không cần khó coi như vâỵ. Sẽ hù chết người. Đi, chúng ta về nhà.” Duỗi tay kéo Tổng Tài đại nhân, để hắn tiếp tục đi về phía trước. Đi một đoạn, quay đầu lại nhìn Tổng Tài đại nhân vẫm như cũ không có khôi phục lại sắc mặt, Diệp An Thần chỉ có thể âm thầm mà thở dài.
Hướng bốn phía nhìn nhìn, thấy chung quanh không có người sau, mới nhanh chóng ở trên môi Tổng Tài đại nhân hôn một cái.
Chỉ là, sắc mặt Đông Phương tuyệt tốt hơn một chút, nhưng lạnh băng trên người lại không có giảm xuống. Diệp An Thần bất đắc dĩ, cậu có thể làm đều đã làm, Tổng Tài đại nhân vẫn là không vui, cậu cũng chỉ có thể nhún vai không có biện pháp.
Nhấp nhấp miệng, Diệp An Thần liền xoay người tiếp tục kéo Tổng Tài đại nhân hướng nhà mà đi.
Vừa đi còn không quên an ủi khối băng Di động Tổng Tài đại nhân: “Hảo hảo, anh thật sự không cần tức giận như vậy, còn không phải là bị người qua đường giáp mặt mắng vài câu ghê tởm sao? Không có việc gì. Cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào, hơn nữa em có anh là đủ rồi, những người khác thấy thế nào thật sự không quan trọng a!”
“Lặp lại lần nữa.” Nắm tay Diệp An Thần hơi dùng sức, nguyên bản độ ấm đang giảm cũng trong nháy mắt giống như khôi phục bình thường. Mà dọc theo đường đi đều không có mở miệng Tổng Tài đại nhân cũng rốt cuộc mở miệng.
Chỉ là. “Cái gì?” Diệp An Thần có điểm phản ứng không kịp, nghĩ nghĩ, tính mở miệng, "Anh thật sự không cần tức giận như vậy, còn không phải là bị người qua đường giáp mặt mắng vài câu ghê tởm sao? Không có việc gì.”
“Không phải câu này.”
Không phải câu này? Đó chính là…… Sắc mặt hơi hơi hồng, cũng may tuy rằng trên đường đèn đuốc sáng trưng, nhưng hiện tại dù sao cũng là buổi tối. Vừa rồi cậu thật sự chỉ muốn an ủi Tổng Tài đại nhân một chút, nhưng là ngay cả chính mình cũng không biết chính mình cư nhiên sẽ nói ra lời nói như vậy.
Cậu vừa rồi tại dao có thể nói ra “Em có anh là đủ rồi.”
Đang đi về phía trước đột nhiên bị ôm ở trong lồng ngực, hương vị quen thuộc vờn quanh bên người cậu, làm Diệp An Thần vừa rồi thẹn thùng cũng hơi hơi lui đi một chút.
“Lặp lại lần nữa.” Ôm Diệp An Thần Đông Phương Tuyệt lại lần một lần nữa yêu cầu nói.
Hơi hơi biệt nữu một chút, Diệp An Thần vẫn là mở miệng, “Em có anh là đủ…………”
Một câu, chữ cuối cùng biến mất trong nụ hôn của Tổng Tài đại nhân, nghe thấy bên người có người nhẹ giọng kêu sợ hãi, Diệp An Thần nguyên bản đã khôi phục bình tĩnh mặt lại trong nháy mắt mà đỏ, chính mình hôm nay quả nhiên là trốn không thoát cùng Tổng Tài đại nhân ở trước công chúng thân thiết sao?
Ô ô…… Tính giãy giụa một chút, lại bị Tổng Tài đại nhân nhân cơ hội hôn đến càng thêm sâu. Thẳng đến khi được Đông Phương tuyệt buông ra, Diệp An Thần lại chủ động mà đem mặt chôn ở trước ngực Đông Phương Tuyệt. Mất mặt a! Chỉ là trong chốc lát, ánh mắt xung quanh cũng tụ tập lên hau người bọn họ.
Trời cao a! Để cậu đi tìm chết đi, hoặc là hiện tại khiến cho trên mặt đất xuất hiện cái hố để cậu nhảy đi! Cậu đã không còn mặt mũi gặp ai.
Thấy tiểu lão thử nhà mình thẹn thùng, Đông Phương Tuyệt chỉ là cười cười, không có kéo người đang chôn ở trước ngực mình ra, mà nhân thể đem người trong lòng ôm sâu thên, sau đó làm trò cho mọi người xem, sau đó vui vẻ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất