Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70

Chương 44:

Trước Sau
Thịnh Chu và Thịnh Bảo ra ngoài sân nhổ cỏ, trước tiên dọn sạch cỏ dại bên cạnh giếng nước, một lát nữa sẽ lấy nước.

Những người còn lại thì dọn dẹp phòng, Mã thị sắp xếp cho bà cụ và Thịnh Khai dọn dẹp phòng phía đông, sau này đó sẽ là nơi ở của bà cụ và Thịnh Bảo, để lại ba mẹ con họ dọn dẹp nhà chính.

Thịnh Mãn Mãn nhỏ giọng hỏi Mã thị:

"Mẹ ơi, bà nội của con trước đây có thường xuyên bị đánh không?"

Thịnh Dũng đánh bà cụ Nguyên như vậy, không giống như lần đầu tiên ra tay nhưng phản ứng của Thịnh Bảo lại giống như lần đầu tiên thấy ông già ra tay vậy. Chắc chắn có chuyện gì đó ở đây.

Mã thị không ngờ rằng cô con gái út lại tò mò về chuyện này, bà không muốn nói, con gái còn nhỏ, nghe những chuyện này không tốt.

Nhưng Thịnh Mãn Mãn đã nhận ra rằng bà biết chuyện bên trong, liền quấn lấy bà nói:

"Mẹ, mẹ nói đi mà, con muốn nghe. Mẹ không nói cho con biết, con sẽ đi hỏi chị."

Mã thị nghĩ thầm, chị con biết được gì chứ? Nhưng lại lo cô con gái út đi hỏi cô con gái lớn và cô con gái thứ hai, đến lúc đó một hai đứa đều tò mò về chuyện này, đoán già đoán non, rồi lại đi dò hỏi bên ngoài thì không ổn.

Bà liền kể những gì bà biết về bà cụ Nguyên cho Thịnh Mãn Mãn nghe.

" Từ khi Bà nội con lấy chồng về ít khi người không có vết bầm tím, sinh đứa đầu lòng là con gái cũng bị đánh, sau đó lần lượt sinh ra bác cả, bác hai và bố con thì số lần bị đánh mới ít đi nhưng cũng thường xuyên vì chuyện này chuyện kia mà bị đánh.”

“Hai bác con và cha con lúc đầu khóc lóc bảo vệ bà nội con thì bị ông nội con đánh luôn, sau đó hai bác con không dám nói gì nữa, cha con thì cứng đầu, lần nào cũng đứng về phía bà nội con nhưng cũng vô dụng, lần nào cũng bị liên lụy mà bị đánh.” “Sau này ba anh em đều lớn, cuộc sống của bà nội con mới khá hơn. Mà bà nội con năm 43 tuổi sinh ra chú Bảo con thì không còn bị đánh nữa."

"Có phải cũng không có ai nói với chú Bảo con về chuyện bà nội con trước đây thường xuyên bị đánh không?"



Thịnh Mãn Mãn hỏi.

"Đúng vậy, ai rảnh mà đi nói chuyện này với chú Bảo con chứ."

Thảo nào hôm nay phản ứng của Thịnh Bảo lại lớn như vậy, hóa ra là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh bạo lực gia đình của ông già Thịnh Dũng.

Ngay cả một người xa lạ như bà mà nhìn thấy bà cụ bị bạo lực gia đình cũng tức giận không thôi, huống chi là đứa con trai ruột của bà.

"Bà nội con khổ quá."

Mã thị chua sót nói.

"Đúng vậy."

Thịnh Mãn Mãn cũng gật đầu, đây cũng là lý do mà Thịnh Mãn Mãn đề nghị cha mình nuôi bà Nguyên, tuổi đã cao rồi mà còn bị bạo lực gia đình, thật quá đáng thương.

Hơn nữa, chỉ vì bà Nguyên bị ảnh hưởng của hoàn cảnh sống mới khiến tính cách trở nên nhu nhược, bà không có ác ý, còn có lòng thương người, điều khiến Thịnh Mãn Mãn hài lòng nhất là, hôm nay bà còn nảy sinh lòng phản kháng, thay cả nhà họ nói chuyện, đây đều là những lý do khiến Thịnh Mãn Mãn sẵn sàng chấp nhận bà.

Nếu bà Nguyên là một bà già cay nghiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn thì Thịnh Mãn Mãn sẽ không vì vấn đề phụng dưỡng sau này mà bây giờ lại mang một phiền phức về nhà, như vậy chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao?

Đừng nói cô bất hiếu hay gì gì đó, vốn dĩ cô không có bất kỳ qua cát nào với những người nhà họ Thịnh.

Ở đây, ai đối xử tốt với cô thì cô đối xử tốt lại, đơn giản vậy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau