Chương 2: Không gian trong mảnh ngọc vỡ
Ngón tay Thẩm Tu Lâm thực sự bị thương, là do mảnh ngọc vỡ lúc rơi xuống đâm thủng.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm vô cùng lạnh nhạt, nghiêm túc.
Quản lý vội vàng chạy tới “Thẩm thiếu, đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi…”
“Làm sao vật này lại rơi xuống?” Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nói.
“Là, là do thời gian quá lâu…”
“Nói như vậy, là do ta đúng lúc đụng phải?” Sắc mặt Thẩm Tu Lâm lạnh thêm hai phần.
Trên đầu quản lý xuất hiện một đám mồ hôi lạnh “Thẩm thiếu, là chúng tôi sai, chúng tôi nhất định…”
Quản lý còn chưa kịp nói xong đã bị động tác của Thẩm Tu Lâm làm cho sợ ngây người, không sai, quả thật là sợ ngây người.
Bởi vì Thẩm Tu Lâm ngồi xổm xuống, cầm lấy một mảnh vỡ có kích thước to một chút, đập cho nó vỡ thêm.
Trời! Quản lý sợ hết hồn luôn.
Thẩm Tu Lâm lại như không có chuyện gì xảy ra, vỗ tay một cái. “Nếu món đồ này vô dụng như thế, tự mình thích rơi xuống, thiếu gia ta liền đem nó đập thêm cho vỡ hẳn, ngươi có ý kiến gì không?”
“Không có, đương nhiên không có, Thẩm thiếu thích đập nó là phúc phận của nó.”
“Ngươi nói đúng.” Thẩm Tu Lâm sâu sắc liếc nhìn quản lý một cái “Thiếu gia ta muốn đập nó, quả thật là phúc phận của nó.”
Quản lý cười cười, mặt hết sức lấy lòng.
Giọng nói Thẩm Tu Lâm tỏ ra vừa lãnh đạm vừa vô cùng phách lối “Đem vật này toàn bộ đóng gói mang đến Thẩm gia, thiếu gia ta rảnh rỗi lại ném chơi.”
“Vâng, vâng, tôi lập tức sai người đưa đi.” Quản lý nói, chỉ cảm thấy Thẩm Tu Lâm hôm nay và trước đây… có chút khác khác! Rất khác ấy!
Trước đây Thẩm Tu Lâm dù tới nơi này xã giao hay làm gì đi nữa, chưa bao giờ gây chú ý, mặc dù lạnh nhạt, cũng không hung hăng.
Nhưng là Thẩm Tu Lâm hôm nay … Ai dám nói hắn không hung hăng?
Thế nhưng, hung hăng thì lại làm sao? Người ta có chỗ dựa mà, có bản lĩnh hung hăng mà!
Hơn nữa, khuôn mặt lãnh đạm kia, lúc thể hiện phách lối… Không có giống kiểu phú nhị đại giương nanh múa vuốt, ngược lại, chỉ khiến người khác cảm thấy… có chút khủng bố, cộng thêm, không tự chủ kiêng kỵ.
Quản lý lúc này trong lòng chỉ cảm thấy kiêng kỵ, không biết Thẩm Tu Lâm vì cái gì lại tới gây sự, có thể là vì muốn thể hiện tin tức cho một ít những người khác, có thể là làm cho người khác nhìn?
Mà bất kể là loại nào, cũng không phải một người quản lý nho nhỏ có thể hỏi tới!
Thẩm Tu Lâm lạnh mặt đi tới phòng dành riêng cho hắn, quản lý nhanh chóng sai người đóng gói chỗ ngọc vỡ, một mảnh cũng không thiếu, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến Thẩm gia. Sau đó chính mình nhanh chân đi theo Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm đến phòng riêng lập tức bảo quản lý đi ra.
Hắn tới nơi này, hoàn toàn vì khối ngọc chạm khắc kia.
Khối ngọc này ở đời trước nằm trong tay Lãnh Thu Ngôn. Lãnh Thu Ngôn là con trai trưởng thế hệ này của Lãnh gia, năm nay 30 tuổi, lớn hơn Lãnh Truyện Phong bốn tuổi. Lãnh gia nhị thiếu tên là Lãnh Túc Châu, năm nay 28 tuổi.
Khi mạt thế đến, Lãnh Thu Ngôn một lần ra ngoài tìm kiếm vật liệu bị nhốt tại hội sở Đỉnh Thiên, sau đó bất ngờ đánh vỡ khối ngọc này, ngón tay chảy máu dính lên, khiến cho hắn ta chiếm được một cái không gian.
Không gian hệ dị năng giả tại mạt thế vô cùng hiếm có, đừng nói tới không gian chứa đồ, càng là chưa từng nghe thấy.
Nếu không phải Lãnh gia thế lực lớn, thì thứ như không gian chứa đồ này sẽ hoàn toàn không gánh nổi.
Theo Lãnh Thu Ngôn từng nói, không gian bên trong cũng chỉ có ba trăm thước vuông. Nhưng, ba trăm thước vuông, ở mạt thế, có thể chứa nhiều đồ vật lắm.
Trước đây, Thẩm Tu Lâm tin rằng không gian này chỉ có ba trăm thước vuông, thế nhưng hiện tại, hắn có ác ý rất nặng đối với ba gia tộc kia, cho nên, thực sự là ba trăm thước vuông hay không, chi khi bản thân hắn có được nó, nhìn thấy tận mắt thì mới có thể xác định được.
Không gian ba trăm thước vuông, nếu dùng để chứa xe có thể không tới mấy chiếc, thế nhưng, nếu như toàn bộ dùng để chứa lương thực, như vậy lại có thể chứa không ít.
Không gian này đời trước thuộc về Lãnh Thu Ngôn, trong mỗi lần làm nhiệm vụ, đối phương dùng không gian nàygiấu xuống không ít thứ cho Lãnh gia. Ba gia tộc khácdù thấy cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Đời này, Lãnh Thu Ngôn nằm mơ cũng không có được nó.
Thẩm Tu Lâm không có hẹn ai, đương nhiên sẽ không có người tới tìm hắn, ngồi trong phòng chừng hai mươi phút, hắn đã bưng mặt lạnh đi ra ngoài.
Đi qua đại sảnh lầu một, quản lý ngồi chờ ở đó vốn muốn chạy lại tiễn Thẩm Tu Lâm, thế nhưng ông ta biết không có ai đến tìm Thẩm Tu Lâm, hơn nữa sắc mặt đối phương hiện tại khó coi như thế, nhất định là bị người cho leo cây, ông ta đến gần không phải tự chuốc nhục nhã sao?
Hơn nữa Thẩm Tu Lâm đi nhanh, quản lý cũng vờ như không có nhìn thấy.
Thẩm Tu Lâm vốn không để ý quản lý kia có tiễn hắn hay không, hắn bước nhanh ra khỏi Đỉnh Thiên, sau đó trực tiếp lái xe về nhà…
Không gian trong mảnh ngọc đã tới tay, hắn phải quay về nhà để xác nhận.
Về đến nhà, đúng như dự đoán, hiệu suất làm việc của Đỉnh Thiên rất cao, mảnh ngọc đã đóng gói đều đựng trong một cái hộp tinh xảo đưa tới cho hắn. Bạn đang
Bà ná»i DÆ°Æ¡ng Phân Äã Äi nghá» ngÆ¡i, chá» có Hứa Du Nhiên còn á» phòng khách.
âTu Lâm, sao con lại vá»? Thân thá» không thoải mái sao?â Hứa Du Nhiên nhìn thấy con trai láºp tức lo lắng chạy ra Äón.
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu âKhông phải, con Äá» quên Äá» á» nhà , con trá» vá» lấy.â
âVáºy sao, tháºt sá»± không có chá» nà o khó chá»u?â
âKhông có, Äúng rá»i mẹ, vừa nãy có ngÆ°á»i ÄÆ°a Äá» tá»i sao?â
âỪ, Äúng, là cái gì thế? NgÆ°á»i kia nói là nhân viên của Äá»nh Thiên. Tu Lâm, con Äi Äá»nh Thiên?â Hứa Du Nhiên có chút lo lắng.
Thẩm Tu Lâm khẽ má»m cÆ°á»i má»t cái âChá» là má»t khá»i ngá»c, thá» hiá»n chút tấm lòng thôi. Mẹ, con lấy Äá» lên phòng trÆ°á»c, mẹ nghá» ngÆ¡i má»t chút Äi.â
Nói xong, Thẩm Tu Lâm trá»±c tiếp cầm cái há»p Äi lên trên lầu, Hứa Du Nhiên á» phÃa sau muá»n nói lại thôi, nhÆ°ng cuá»i cùng cÅ©ng không nói gì.
Thẩm Tu Lâm cầm há»p vá» tá»i phòng mình, Äặt há»p á» trên bà n, từ từ má» há»p ra.
Trong lòng hắn cÅ©ng không kÃch Äá»ng là bao, mặc dù, Äây là má»t cái không gian chứa Äá» vô cùng hiếm có, nhÆ°ng Thẩm Tu Lâm cÅ©ng chá» tá» ra lạnh lùng mà thói.
Có rất nhiá»u mảnh ngá»c vỡ, rá»t cuá»c khá»i nà o có vấn Äá», bản thân Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không biết.
Äá»i trÆ°á»c Lãnh Thu Ngôn sá» dÄ© không thá» che giấu không gian là bá»i vì khi không gian hình thà nh Äã xuất hiá»n cảnh tượng kì dá». HÆ¡n nữa, lúc Äó trong Äại sảnh Äá»u có ngÆ°á»i của bá»n phe thế lá»±c, Thẩm gia cÅ©ng có mặt, Lãnh Thu Ngôn không có cách nà o diá»t khẩu nhiá»u ngÆ°á»i Äến thế, cho nên không gian má»i bại lá».
Xuất hiá»n cảnh tượng kì dá»?
Thẩm Tu Lâm suy nghÄ© má»t chút, sau Äó má» thiết bá» cách âm trong phòng ra, mặt khác còn kéo hết rèm cá»a lại, cá»a phòng cuÌng khóa chặt luôn.
Sau khi là m xong tất cả, hắn Äi Äến trÆ°á»c Äá»ng ngá»c vỡ, rá»i dùng dao gá»t hoa quả Äá» trên tủ Äầu giÆ°á»ng cắt ngón tay của mình, nhá» máu lên trên ngá»c vỡ.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm vô cùng lạnh nhạt, nghiêm túc.
Quản lý vội vàng chạy tới “Thẩm thiếu, đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi…”
“Làm sao vật này lại rơi xuống?” Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nói.
“Là, là do thời gian quá lâu…”
“Nói như vậy, là do ta đúng lúc đụng phải?” Sắc mặt Thẩm Tu Lâm lạnh thêm hai phần.
Trên đầu quản lý xuất hiện một đám mồ hôi lạnh “Thẩm thiếu, là chúng tôi sai, chúng tôi nhất định…”
Quản lý còn chưa kịp nói xong đã bị động tác của Thẩm Tu Lâm làm cho sợ ngây người, không sai, quả thật là sợ ngây người.
Bởi vì Thẩm Tu Lâm ngồi xổm xuống, cầm lấy một mảnh vỡ có kích thước to một chút, đập cho nó vỡ thêm.
Trời! Quản lý sợ hết hồn luôn.
Thẩm Tu Lâm lại như không có chuyện gì xảy ra, vỗ tay một cái. “Nếu món đồ này vô dụng như thế, tự mình thích rơi xuống, thiếu gia ta liền đem nó đập thêm cho vỡ hẳn, ngươi có ý kiến gì không?”
“Không có, đương nhiên không có, Thẩm thiếu thích đập nó là phúc phận của nó.”
“Ngươi nói đúng.” Thẩm Tu Lâm sâu sắc liếc nhìn quản lý một cái “Thiếu gia ta muốn đập nó, quả thật là phúc phận của nó.”
Quản lý cười cười, mặt hết sức lấy lòng.
Giọng nói Thẩm Tu Lâm tỏ ra vừa lãnh đạm vừa vô cùng phách lối “Đem vật này toàn bộ đóng gói mang đến Thẩm gia, thiếu gia ta rảnh rỗi lại ném chơi.”
“Vâng, vâng, tôi lập tức sai người đưa đi.” Quản lý nói, chỉ cảm thấy Thẩm Tu Lâm hôm nay và trước đây… có chút khác khác! Rất khác ấy!
Trước đây Thẩm Tu Lâm dù tới nơi này xã giao hay làm gì đi nữa, chưa bao giờ gây chú ý, mặc dù lạnh nhạt, cũng không hung hăng.
Nhưng là Thẩm Tu Lâm hôm nay … Ai dám nói hắn không hung hăng?
Thế nhưng, hung hăng thì lại làm sao? Người ta có chỗ dựa mà, có bản lĩnh hung hăng mà!
Hơn nữa, khuôn mặt lãnh đạm kia, lúc thể hiện phách lối… Không có giống kiểu phú nhị đại giương nanh múa vuốt, ngược lại, chỉ khiến người khác cảm thấy… có chút khủng bố, cộng thêm, không tự chủ kiêng kỵ.
Quản lý lúc này trong lòng chỉ cảm thấy kiêng kỵ, không biết Thẩm Tu Lâm vì cái gì lại tới gây sự, có thể là vì muốn thể hiện tin tức cho một ít những người khác, có thể là làm cho người khác nhìn?
Mà bất kể là loại nào, cũng không phải một người quản lý nho nhỏ có thể hỏi tới!
Thẩm Tu Lâm lạnh mặt đi tới phòng dành riêng cho hắn, quản lý nhanh chóng sai người đóng gói chỗ ngọc vỡ, một mảnh cũng không thiếu, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến Thẩm gia. Sau đó chính mình nhanh chân đi theo Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm đến phòng riêng lập tức bảo quản lý đi ra.
Hắn tới nơi này, hoàn toàn vì khối ngọc chạm khắc kia.
Khối ngọc này ở đời trước nằm trong tay Lãnh Thu Ngôn. Lãnh Thu Ngôn là con trai trưởng thế hệ này của Lãnh gia, năm nay 30 tuổi, lớn hơn Lãnh Truyện Phong bốn tuổi. Lãnh gia nhị thiếu tên là Lãnh Túc Châu, năm nay 28 tuổi.
Khi mạt thế đến, Lãnh Thu Ngôn một lần ra ngoài tìm kiếm vật liệu bị nhốt tại hội sở Đỉnh Thiên, sau đó bất ngờ đánh vỡ khối ngọc này, ngón tay chảy máu dính lên, khiến cho hắn ta chiếm được một cái không gian.
Không gian hệ dị năng giả tại mạt thế vô cùng hiếm có, đừng nói tới không gian chứa đồ, càng là chưa từng nghe thấy.
Nếu không phải Lãnh gia thế lực lớn, thì thứ như không gian chứa đồ này sẽ hoàn toàn không gánh nổi.
Theo Lãnh Thu Ngôn từng nói, không gian bên trong cũng chỉ có ba trăm thước vuông. Nhưng, ba trăm thước vuông, ở mạt thế, có thể chứa nhiều đồ vật lắm.
Trước đây, Thẩm Tu Lâm tin rằng không gian này chỉ có ba trăm thước vuông, thế nhưng hiện tại, hắn có ác ý rất nặng đối với ba gia tộc kia, cho nên, thực sự là ba trăm thước vuông hay không, chi khi bản thân hắn có được nó, nhìn thấy tận mắt thì mới có thể xác định được.
Không gian ba trăm thước vuông, nếu dùng để chứa xe có thể không tới mấy chiếc, thế nhưng, nếu như toàn bộ dùng để chứa lương thực, như vậy lại có thể chứa không ít.
Không gian này đời trước thuộc về Lãnh Thu Ngôn, trong mỗi lần làm nhiệm vụ, đối phương dùng không gian nàygiấu xuống không ít thứ cho Lãnh gia. Ba gia tộc khácdù thấy cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Đời này, Lãnh Thu Ngôn nằm mơ cũng không có được nó.
Thẩm Tu Lâm không có hẹn ai, đương nhiên sẽ không có người tới tìm hắn, ngồi trong phòng chừng hai mươi phút, hắn đã bưng mặt lạnh đi ra ngoài.
Đi qua đại sảnh lầu một, quản lý ngồi chờ ở đó vốn muốn chạy lại tiễn Thẩm Tu Lâm, thế nhưng ông ta biết không có ai đến tìm Thẩm Tu Lâm, hơn nữa sắc mặt đối phương hiện tại khó coi như thế, nhất định là bị người cho leo cây, ông ta đến gần không phải tự chuốc nhục nhã sao?
Hơn nữa Thẩm Tu Lâm đi nhanh, quản lý cũng vờ như không có nhìn thấy.
Thẩm Tu Lâm vốn không để ý quản lý kia có tiễn hắn hay không, hắn bước nhanh ra khỏi Đỉnh Thiên, sau đó trực tiếp lái xe về nhà…
Không gian trong mảnh ngọc đã tới tay, hắn phải quay về nhà để xác nhận.
Về đến nhà, đúng như dự đoán, hiệu suất làm việc của Đỉnh Thiên rất cao, mảnh ngọc đã đóng gói đều đựng trong một cái hộp tinh xảo đưa tới cho hắn. Bạn đang
Bà ná»i DÆ°Æ¡ng Phân Äã Äi nghá» ngÆ¡i, chá» có Hứa Du Nhiên còn á» phòng khách.
âTu Lâm, sao con lại vá»? Thân thá» không thoải mái sao?â Hứa Du Nhiên nhìn thấy con trai láºp tức lo lắng chạy ra Äón.
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu âKhông phải, con Äá» quên Äá» á» nhà , con trá» vá» lấy.â
âVáºy sao, tháºt sá»± không có chá» nà o khó chá»u?â
âKhông có, Äúng rá»i mẹ, vừa nãy có ngÆ°á»i ÄÆ°a Äá» tá»i sao?â
âỪ, Äúng, là cái gì thế? NgÆ°á»i kia nói là nhân viên của Äá»nh Thiên. Tu Lâm, con Äi Äá»nh Thiên?â Hứa Du Nhiên có chút lo lắng.
Thẩm Tu Lâm khẽ má»m cÆ°á»i má»t cái âChá» là má»t khá»i ngá»c, thá» hiá»n chút tấm lòng thôi. Mẹ, con lấy Äá» lên phòng trÆ°á»c, mẹ nghá» ngÆ¡i má»t chút Äi.â
Nói xong, Thẩm Tu Lâm trá»±c tiếp cầm cái há»p Äi lên trên lầu, Hứa Du Nhiên á» phÃa sau muá»n nói lại thôi, nhÆ°ng cuá»i cùng cÅ©ng không nói gì.
Thẩm Tu Lâm cầm há»p vá» tá»i phòng mình, Äặt há»p á» trên bà n, từ từ má» há»p ra.
Trong lòng hắn cÅ©ng không kÃch Äá»ng là bao, mặc dù, Äây là má»t cái không gian chứa Äá» vô cùng hiếm có, nhÆ°ng Thẩm Tu Lâm cÅ©ng chá» tá» ra lạnh lùng mà thói.
Có rất nhiá»u mảnh ngá»c vỡ, rá»t cuá»c khá»i nà o có vấn Äá», bản thân Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không biết.
Äá»i trÆ°á»c Lãnh Thu Ngôn sá» dÄ© không thá» che giấu không gian là bá»i vì khi không gian hình thà nh Äã xuất hiá»n cảnh tượng kì dá». HÆ¡n nữa, lúc Äó trong Äại sảnh Äá»u có ngÆ°á»i của bá»n phe thế lá»±c, Thẩm gia cÅ©ng có mặt, Lãnh Thu Ngôn không có cách nà o diá»t khẩu nhiá»u ngÆ°á»i Äến thế, cho nên không gian má»i bại lá».
Xuất hiá»n cảnh tượng kì dá»?
Thẩm Tu Lâm suy nghÄ© má»t chút, sau Äó má» thiết bá» cách âm trong phòng ra, mặt khác còn kéo hết rèm cá»a lại, cá»a phòng cuÌng khóa chặt luôn.
Sau khi là m xong tất cả, hắn Äi Äến trÆ°á»c Äá»ng ngá»c vỡ, rá»i dùng dao gá»t hoa quả Äá» trên tủ Äầu giÆ°á»ng cắt ngón tay của mình, nhá» máu lên trên ngá»c vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất