Chương 19: Học Kì 1 Kết Thúc, Nghỉ Tết Dương Lịch
Hà Anh nằm gục xuống bàn chán nản nhìn đống bài tập kia mà phát bực. Bài tập! Bài tập! Bài tập! Bài tập! Cô ghét bài tập! lúc nào cũng bài tập.
Nhìn những hình vẽ chi chít trên tờ giấy nháp trên bàn, Hà Anh càng nản hơn.
Cuộc đời của một học sinh luôn gắn liền với bài tập, bài tập rồi lại bài tập, nhìn những đống câu toán khó đến phát hờn, Hà Anh chỉ muốn thẳng tay hất hết đống bài đó ra chuồng gà.
Còn Hoàng Tuấn Anh đã làm xong hết bài tập rồi nên bây giờ cậu đang ngồi chơi game.
Hai đứa cùng ngồi học ở ngoài phòng khách, phía bên tivi đang phát một giai điệu piano nhẹ nhàng ngọt ngào, điều ấy khiến cho hai đứa có thể tập trung học hơn.
Hà Anh nhìn cậu gương mặt ấy hiện lên vẻ bất mãn, cô lên tiếng gọi cậu:
“Nè anh bột”
“Hả?” Cậu vẫn đang mải mê combat liên quân cùng Phạm Gia Khánh cũng chỉ trả lời qua loa.
Hà Anh cười thầm sau đó hỏi:
“Tôi sẽ hỏi cậu, cậu chỉ cần đáp có hoặc không, hiểu không?”
“Được” cậu vẫn đang mải mê chơi game không để ý.
“Cậu có biết giải câu phép đối xứng tâm không?
“Có”
“Thế biểu thức toạ độ của đối xứng tâm qua gốc toạ độ?”
“Có”
“Bài tập khó về phép đối xứng tâm mà thầy Chiến giao sáng nay, cậu biết làm không?” Hà Anh bắt đầu dò hỏi không quên cười trộm.
“Có” cậu vẫn không để ý liền đáp.
“À, bài đấy tôi không biết làm, cậu có tình nguyện làm giúp tôi không?” thấy hỏi bốn câu là được nên cô chốt hạ luôn.
“Có...”
Vừa nói xong cậu chợt khựng lại.
Khoan đã nào? Tuấn Anh giật mình quay sang nhìn cô, nó vừa hỏi cái gì nhỉ?
Khi Tuấn Anh vừa quay qua nhìn cô cô liền đẩy vở bài tập của mình cho cậu rồi nở nụ cười ngọt ngào không thể giấu đi được vẻ gian xảo:
“Thế làm hộ tôi nhé”
“...”
__
Cuối tháng 12 kì thi cuối kỳ 1 đã kết thúc, Tuấn Anh ôm trọn vị trí thứ nhất toàn khối với số điểm 9,7 cậu ta cảm thấy khá bình thường nên cũng không để ý lắm. Hà Anh thì ghen tị với cậu kinh khủng, học kì này cô cũng được học sinh giỏi cô thì vui đến mức không ngủ được còn cậu ta thì vẫn dửng dưng. Đúng rồi ha, việc này với cậu là quá bình thường mà.
Hà Anh được 8,6 đạt học sinh giỏi, khi nhận được điểm cô vui đến mức hét lên vì hạnh phúc khi ba môn chính thì có 2 môn trên 8,0 đó là toán và tiếng Anh.
Môn có phẩy cao nhất của Hà Anh là Sử và Địa được 9,5 ngay cả Tuấn Anh nhìn thấy cũng phải ghen tị vì cậu chỉ được 8,9 hai môn này, may mắn là 2 môn Toán và Tiếng Anh với 3 môn KHTN của cậu đều được trên 9,5 nên được vớt vát nhiều, còn mấy môn KHXH đều trên 8,5.
Thế là vị trí thứ nhất toàn khối đã được Hoàng Tuấn Anh cướp đi từ tay Lớp trưởng Nguyễn Hải Đăng.
“Hoàng Tuấn, mày cướp hạng nhất của tao. Tao sẽ bóp chết mày” Ngay sau khi biết hết điểm Đăng đã ngay lập tức nhào từ bàn đầu xuống bàn thứ 5 dãy bàn giáo viên chỗ Tuấn Anh mà rần cổ cậu.
Hoàng Tuấn Anh gỡ tay của Đăng ra khỏi người mình, cậu nhìn Đăng rồi sau đó lắc đầu chậc chậc lưỡi nói:
“Nhà ngươi không đủ level để nói chuyện với ta, mau lăn về chỗ đi” nói xong cậu ngoắc ngoắc tay xua cậu ta về chỗ.
Nguyễn Hải Đăng biết thừa là Tuấn Anh đang đùa, cậu ta vừa buồn cười vừa tức tối. Mãi mới có thể thoải mái nói chuyện với Hoàng Tuấn Anh, biết là bản thân mình 100% sẽ bị Tuấn Anh soán ngôi, thế nhưng nhìn cái bản mặt bình thản khi phát phiếu điểm của cậu, Đăng lại thấy tức tối.
Nhìn điểm tối đa chiếm gần hết cái bảng điểm của Tuấn Anh, Đăng hoa hết cả mắt.
“Mày chấp với cái thằng đã từng học ở Amsterdam làm gì? Nó có phải người quái đâu? Chấp làm gì?” My đang ngồi bên cạnh Hà Anh cùng cô bạn xem phim, vô tình bị xô phải lúc Tuấn Anh bị đẩy vào chỗ cô.
Khi hiểu được sự ấm ức của lớp trưởng My đã nói vào, thật sự là cô bạn cũng cay Tuấn Anh lắm nha, trong khi cô được 8,8 Hà Anh được 8,6 còn cậu ta oánh hẳn 9,7 đã thế còn bày ra cái bản mặt đây là chuyện rất bình thường, thằng nào nhìn cũng cay cú.
“Tôi cũng chưa nói gì đến bà đâu My ạ lo mà xem phim tiếp đi ha” Tuấn Anh nhìn My ánh mắt mang vẻ đe doạ.
“Ơ, tui cũng nói gì quá đâu mà” My phụng phịu. Hà Anh thì vỗ vai cô bạn an ủi.
Tuấn Anh biết là Đăng luôn đứng đầu toàn khối từ năm ngoái rồi vậy nên là khi bị vượt mặt đúng là điều không thể chấp nhận được.
Một hồi sau, Đăng cũng không làm mình làm mẩy nữa mà lại cắm cọc ở chỗ Tuấn Anh, cậu ta còn rủ thêm Hoàng Minh Hiển bàn sau và Phạm Gia Khánh bàn bên đánh PUBG.
Đây là tiết trống nên được chơi, chút nữa cô chủ nhiệm vào nhắc lịch nghỉ Tết Dương lịch nữa là chim cút.
Lịch nghỉ Tết Dương lịch là ba ngày Hà Anh với Tuấn Anh đi về nhà chơi.
Vào buổi chiều ngày mùng 1 Hà Anh đi chăn trâu trong núi đá, cô nàng hết lượn chỗ này chỗ kia. Trâu ăn khá ngoan, ngồi một chỗ hơi chán nên cô chỉ đi đi lại lại đôi khi cất tiếng hát vu vơ. Hà Anh đang ngồi trên lưng con trâu hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc Hiếu Thứ Hai những lời hát đoạn rap nghe mà nghiền luôn, cô chỉ muốn im lặng chìm đắm trong thế giới âm nhạc của mình nếu không có sự xuất hiện của kẻ phá đám.
“Chồi ôi, xem ai đây nè?”
Có biết là ai không? Đúng rồi là Hoàng Tuấn Anh đấy.
“Cậu đi vào đây làm vậy?” Hà Anh nhảy xuống lưng con trâu rồi đi đến chỗ cậu.
“Đi tìm cậu” Tuấn Anh cười bằng nụ cười vô cùng yêu nghiệt.
Hà Anh nhếch môi thản nhiên đáp:
“À, thế mà không lạc nhỉ?” Nụ cười ấy của cậu đã thành công đánh đổ tâm trí của cô. Tim cô đập thình thịch gương mặt cô thoáng đỏ, dù có đối diện với cậu suốt ngày nhưng tâm hồn nhỏ bé của cô vẫn rung rinh.
May là cậu không nhìn ra được sự bất thường nào.
“Cậu khó trêu thật” Tuấn Anh thở dài bất lực vì kế hoạch thất bại, nhưng cậu cũng không để ý đến nữa mà lại cùng cô đi chăn trâu.
Nhưng cậu ta lại xua nó chạy xuống ruộng, trời đất ơi!!! Nó đang ăn ngoan mà. May cho cậu ta là ruộng có nhiều cỏ đấy, nếu không cô sẽ đấm cậu ta, cái không gian yên bình của tui huhu.
Cô với cậu ngồi cùng nhau trên cái bể nước nhìn đàn trâu ăn ngon lành mà cảm thấy thật yên bình, không khí rừng núi thơ mộng thoải mái ánh nắng dịu nhẹ trải dài làm cho quang cảnh thật đẹp thật lung linh. Hai người ngồi tám chuyện với nhau về buổi sáng ở nhà làm gì xong rồi lại chuyển hướng sang mấy con trâu.
Tuấn Anh rất bất ngờ vì thời gian gắn bó của Hà Anh với đàn trâu nhà cô là gần 12 năm tức là lúc Hà Anh 5 tuổi. Á đù! lúc ấy cô đã lóc cóc đuổi theo một đàn trâu trong khi lúc ấy cậu vẫn khóc nhè bắt mẹ rửa đít cho đúng là một sự đối lập không hề nhẹ mà.
“Thế cậu có nhận con nào là của mình rồi nhận làm lễ vật sau này lấy chồng không?” Đột nhiên cậu hỏi.
“Vớ vẩn tí cái tuổi chồng con gì? Lúc ấy tính sau” Hà Anh không vui nói.
Cô bị hỏi nhiều nên nhàm rồi cô cũng chỉ có nguyên một câu trả lời là: chưa biết được.
Hà Anh tự dưng muốn trêu Tuấn Anh, cô nhìn cậu trên môi nở nụ cười ranh ma hỏi cậu:
“Này, cậu là người đầu tiên hỏi tôi câu này đấy, trước đây tôi toàn bị người lớn hỏi về của hồi môn này thôi. Cậu muốn cưới tôi nên mới hỏi đúng không?”
Cô vừa nói xong Tuấn Anh liền giật mình vội quay mặt đi, Hà Anh nhìn thấy phía mang tai của cậu đỏ ửng.
Cô tủm tỉm cười, nhưng rồi khi nghĩ lại cô cũng thấy hơi xấu hổ thật. Con gái con đứa sao lại có thể hỏi thẳng ra như vậy?
Tuấn Anh đâu có ngốc mà không hiểu ý của cô, vốn dĩ dạo này cậu còn đang có chút cảm giác rất lạ với Hà Anh, nay còn bị kích thêm mấy câu này nữa. Ôi thôi, cậu bị làm sao thế này? Con tim cứ rung động mãi thôi.
Cậu nhận ra ngay được quan hệ của cậu với Hà Anh, chỉ là ở cùng nhà thôi sẽ không bao giờ có chuyện phát triển lên mức bạn thân khác giới. Hai đứa đã vạch rõ với nhau rồi, là bạn cùng chung sống, cùng ăn cùng sinh hoạt với nhau như một gia đình.
Sống chung với nhau một khoảng thời gian đủ để cậu biết: Cậu với Hà Anh không thể làm bạn thân với nhau được, vì cậu không muốn thế ngay cả Hà Anh cũng không muốn.
Hà Anh rất hay suy nghĩ mà khi có thể nói ra thì cô sẽ tâm sự với cậu, cô từng nói:
“Tôi rất sợ bản thân một ngày nào đó sẽ thích cậu, nếu chúng ta coi nhau như bạn thân và một ngày nào đó yêu nhau rồi chia tay, tôi sợ tình yêu mất, tình bạn cũng không còn”
Hà Anh nói vậy Tuấn Anh cũng sợ,bản thân cậu cũng có suy nghĩ như cô,cậu đã bao nhiêu đêm bị mất ngủ vì chuyện này.
Ranh giới từ tình bạn đến tình yêu rất gần, nhưng ranh giới từ tình yêu đến tình bạn... Nó xa lắm.
Hà Anh thấy không khí là lạ nên cố gắng làm dịu đi một chút, cô lên tiếng đánh tan không khí ngượng ngùng:
“Nói cho cậu cái này đừng có cười tôi, tôi còn đặt tên cho bọn này đấy “ vừa nói cô vừa chỉ xuống ruộng có 4 con trâu đang gặm cỏ nhồm nhoàm.
“Cậu nói xem nào?” Tuấn Anh nhướn mày kiểu rất hứng thú về chuyện này.
“Lười Quá Hoá Ngu” Hà Anh gãi cằm cố nhớ vì chuyện đặt tên này cũng lâu rồi mà, từ lúc cô còn học cấp 1.
“Vãi...” Tuấn Anh nghe xong chỉ kịp nói một chữ sau đó phá lên cười.
Trình độ đặt tên của Hà Anh phải nói là thượng thừa, đến thánh cũng không nghĩ ra mấy cái tên đó để đặt cho vật nuôi. Lười Quá Hoá Ngu, một loạt cái tên vô cùng chất chơi và khó quên đến cậu nghe xong cũng thấm đến tận sau này, ai lấy phải con này tốt nhất không nên cho nó đặt tên cho con không thì sẽ quá là nổi bật.
“Hoá ra tôi không phải nạn nhân duy nhất” Tuấn Anh thở phào nhẹ nhõm làm cho khoé miệng Hà Anh giật giật hết nói nổi cái thằng này rồi.
“Đúng rồi cậu là thành viên thứ n được tôi nghĩ ra tên trong hội thú cưng và là thành viên duy nhất tôi đặt biệt danh cậu nên cảm thấy tự hào đi” Hà Anh không để ý đến chỉ khoanh tay quay mặt đi nói ra sự thật trong lòng mình.
Tuấn Anh nhìn cô nụ cười trên môi vẫn còn đó, cậu biết Hà Anh rất nhạt nhẽo trong mắt nhiều người, nhưng họ không biết ẩn sâu trong đó là một tâm hồn mặn hơn cả muối biển, thật sự luôn đôi khi Hà Anh nhây lắm ngay cả My cũng phải công nhận điều ấy mà.
Có lần Tuấn Anh hỏi Hà Anh là sao cô lại không có người bạn thân nào và tại sao cô luôn giữ mức bạn đối với bạn cùng lớp. Lúc ấy Hà Anh trả lời như này:
“Cậu cảm thấy tính cách của tôi thì thân nhiều làm gì, thật ra bạn thân nhất bây giờ của tôi là Tô Vũ Hiên ở lớp thì tôi thân với cậu và My. Tôi cảm thấy trong mắt mọi người tôi rất nhạt nhẽo, kĩ tính. Với lại ở đó tôi cảm thấy bản thân mình không được tôn trọng, bản thân có giỏi giang đến đâu nhưng không được chấp nhận nó đau đớn lắm, lúc ấy tôi như bị cô lập trong môi trường đó vậy. Tôi đã cô gắng hoà nhập nhưng chỉ đổi lại những cặp mắt khinh miệt và những lời nói như dao đâm, tôi đã chán lắm rồi”
Cậu đã nghe qua việc cô bị BLHD nhưng thật không thể ngờ được nó lại kinh khủng như vậy... À không đúng, bị BLHD là một việc quá kinh khủng, mỗi ngày chẳng khác gì như địa ngục. May mắn là, sau một năm nhẫn nhịn cô đã thoát khỏi địa ngục đó.
Mang theo con tim tan nát chuyển đến ngôi trường mới, cô lại tiếp tục bị cô lập.
Nhìn thấy gương mặt thâm tím tèm lem nước mắt của cô khi ấy, cậu đã khóc. Cậu không ngần ngại gạt Trúc và Trâm ra và ôm lấy cô, trong suy nghĩ của cậu lúc ấy chỉ là:
Hãy ôm lấy cô ấy đi, cô ấy cần mày.
_
Ở một chỗ khác...
“Hà Anh kìa đúng không?” Một đứa con gái đang đi cùng nhóm bạn nhìn thấy một người khá quen mắt nên chỉ chỉ.
“Không biết, à Minh hình như tao thấy thằng Hoàng Tuấn ngoài trường S kìa” Một thằng con trai ngó qua khi nghe hỏi có đáp lại nhưng khi nhìn thấy Tuấn Anh liền hỏi.
“Ơ phải kìa “ cậu bạn tên Minh giờ mới nhìn thấy và nhận ra được.
“A! Là Hà Anh” một cô bạn vui vẻ reo lên rồi gọi to để cô nghe được.
Dương Hà Anh nghe được tiếng gọi cô cũng chỉ ngó qua một chút khi nhìn thấy bọn trong tổ 1 lớp cũ, cô cũng vui vẻ vẫy chào. Rồi cô đi đến chỗ bọn nó nói chuyện vui vẻ với nhau, bọn nó ngạc nhiên khi cô không còn lùn tịt nữa mà cô đã cao cao lên khá nhiều lại còn giảm cân thành công nữa.
Nhưng điều làm bọn nó để ý đến là Hoàng Tuấn Anh, đúng rồi cậu ta đẹp trai như vậy làm những trái tim thiếu nữ mộng mơ xao xuyến, cái Trang cái đứa từng cùng bàn với cô đã mạnh dạn xin info Facebook, mấy đứa con gái khác cũng mắt sáng như sao mong chờ.
Tuấn Anh nói thẳng ra là không cho, cậu còn vặn lại hỏi:
“Lí do? Mắc gì vậy?”
Nhiều đứa trong lớp gửi lời mời cậu còn chẳng chấp nhận, nói gì đến mấy đứa chẳng quen này.
Mấy đứa kia nghe thì sượng chân vô cùng.
Hà Anh đang cùng Linh bạn cùng ôn thi năm lớp 9 cùng thôn bàn về chuyện có tham gia đội tuyển thi tỉnh của trường không, nếu có thì ôn đến đâu rồi. Hai người đang nói chuyện rất bình thường thì cái Trang đứng cách đó không xa nói khá to:
“Chắc Hà Anh đã nói với cậu là không được add với đứa con gái nào khác ngoài nó đúng không? Phải rồi con này lúc nào cũng keo kiệt như vậy mà”
Có chuyện đó à? Hà Anh tự hỏi trong đầu.
Tuấn Anh chỉ cười nhạt rồi đáp lại rất bình tĩnh:
“Đúng rồi đấy, cậu đây có gì không hài lòng à?” Nghe cái giọng điệu khó nghe kia Tuấn Anh cực kỳ khó chịu, chỉ muốn kết thúc thật nhanh thôi.
Hà Anh nhìn cậu nhưng lại không nói gì cả, cô âm thầm quan sát đứa vừa thốt ra mấy lời kia, từng kí ức đáng quên ùa vào trong đầu.
Trang từng là bạn cùng bàn năm lớp 10 của Hà Anh, ban đầu rất bình thường và cũng thân thiết như mọi bạn cùng bàn khác nhưng đứa Trang này tính cứ bị làm sao ý, rất hay nhờ vả cô, nhưng làm sai chuyện gì lại giả nai đổ lên đầu cô.
Hà Anh nhận ra Trang chỉ đang lợi dụng mình, nên đã chủ động giữ khoảng cách, từ chối khéo mỗi khi nó nhờ vả.
Vào một lần cô phát hiện là nó đang nói xấu cô, lúc đó vừa vào đến cửa lớp cô đã nghe thấy mấy lời khó nghe. Nó nói cô béo mà thích ra vẻ chảnh chó, rồi miệt thị cô với những từ ngữ rất xúc phạm người nghe. Mấy bọn bàn sau cảnh báo nó nhưng nó vẫn còn nói. Cô lặng lẽ đứng phía sau nó, lạnh lẽo lên tiếng làm cho nó giật thót:
“Thì ra bản thân tao thối nát đến mức ngay cả bạn cùng bàn cũng chê bai đến mức này sao?” Lời cuối giọng cô nhẹ bẫng.
“Mày... Mày đến từ lúc nào?”
Hà Anh không đáp mà chỉ cười nhạt, đôi mắt nâu ấy đỏ ngầu ầng ậc nước mắt. Cô nhìn quanh lớp, mọi người đang nhìn cô rất thờ ơ chẳng ai có ý định động người, tự diễu cợt với lòng mình, cô biết rằng mình chẳng thể lên tiếng. Nếu cô cãi nhau với Trang thì cuối cùng người chịu thiệt sẽ là cô.
Cô xoay người bỏ ra khỏi lớp.
Ngày hôm đó Hà Anh không đi học.
Buổi tối Hà Anh nhắn tin với cô giáo xin chuyển chỗ, cô ngồi lên bàn đầu đối diện bàn giáo viên- là nơi mà mấy người ngồi đấy hay chuyển xuống bàn dưới ngồi tạm để chơi điện thoại.
Cô vẫn nhận được mấy lời nói khó nghe của Trang ở bàn sau, nhiều bạn trong tổ đã tỏ rõ khó chịu ra mặt có bênh Hà Anh mấy lần, nhưng đâu chỉ có mình Trang nói, Còn rất nhiều người.
...
Ngày hôm nay gặp bọn họ với một con người hoàn toàn mới, Hà Anh cảm thấy bản thân không có lí do gì phải so đo với Trang, cô cứ thản nhiên nói chuyện với Linh.
Cái Linh thì không thấy thế nó cảm thấy rất khó chịu, bản thân Linh cũng thừa biết tính của Trang, nhiều lần nhắc nhở nhưng đâu rồi lại vào đấy. Không muốn làm mất quan hệ bạn cùng lớp nên Linh mới không làm căng.
Là bạn của Hà Anh từ bé, tính cách Hà Anh như thế nào Linh thừa biết, tuy không thể làm được gì để giúp Hà Anh, nhưng Linh chưa bao giờ quay lưng với cô.
“Nó nói như thế mày không để ý à?” Linh nhăn mặt nói với Hà Anh.
Hà Anh chỉ dửng dưng lắc đầu.
Qua rồi, không cần để ý đến đâu.
___
“Quá khứ làm tim ta tan nát
Hiện tại khiến quá khứ nát tan”
Điều bí mật của yang ying
“Quá khứ em cần che chở lắm
Tương lai hãy để anh chở che”
Lời thú nhận của Anh Bột
Nhìn những hình vẽ chi chít trên tờ giấy nháp trên bàn, Hà Anh càng nản hơn.
Cuộc đời của một học sinh luôn gắn liền với bài tập, bài tập rồi lại bài tập, nhìn những đống câu toán khó đến phát hờn, Hà Anh chỉ muốn thẳng tay hất hết đống bài đó ra chuồng gà.
Còn Hoàng Tuấn Anh đã làm xong hết bài tập rồi nên bây giờ cậu đang ngồi chơi game.
Hai đứa cùng ngồi học ở ngoài phòng khách, phía bên tivi đang phát một giai điệu piano nhẹ nhàng ngọt ngào, điều ấy khiến cho hai đứa có thể tập trung học hơn.
Hà Anh nhìn cậu gương mặt ấy hiện lên vẻ bất mãn, cô lên tiếng gọi cậu:
“Nè anh bột”
“Hả?” Cậu vẫn đang mải mê combat liên quân cùng Phạm Gia Khánh cũng chỉ trả lời qua loa.
Hà Anh cười thầm sau đó hỏi:
“Tôi sẽ hỏi cậu, cậu chỉ cần đáp có hoặc không, hiểu không?”
“Được” cậu vẫn đang mải mê chơi game không để ý.
“Cậu có biết giải câu phép đối xứng tâm không?
“Có”
“Thế biểu thức toạ độ của đối xứng tâm qua gốc toạ độ?”
“Có”
“Bài tập khó về phép đối xứng tâm mà thầy Chiến giao sáng nay, cậu biết làm không?” Hà Anh bắt đầu dò hỏi không quên cười trộm.
“Có” cậu vẫn không để ý liền đáp.
“À, bài đấy tôi không biết làm, cậu có tình nguyện làm giúp tôi không?” thấy hỏi bốn câu là được nên cô chốt hạ luôn.
“Có...”
Vừa nói xong cậu chợt khựng lại.
Khoan đã nào? Tuấn Anh giật mình quay sang nhìn cô, nó vừa hỏi cái gì nhỉ?
Khi Tuấn Anh vừa quay qua nhìn cô cô liền đẩy vở bài tập của mình cho cậu rồi nở nụ cười ngọt ngào không thể giấu đi được vẻ gian xảo:
“Thế làm hộ tôi nhé”
“...”
__
Cuối tháng 12 kì thi cuối kỳ 1 đã kết thúc, Tuấn Anh ôm trọn vị trí thứ nhất toàn khối với số điểm 9,7 cậu ta cảm thấy khá bình thường nên cũng không để ý lắm. Hà Anh thì ghen tị với cậu kinh khủng, học kì này cô cũng được học sinh giỏi cô thì vui đến mức không ngủ được còn cậu ta thì vẫn dửng dưng. Đúng rồi ha, việc này với cậu là quá bình thường mà.
Hà Anh được 8,6 đạt học sinh giỏi, khi nhận được điểm cô vui đến mức hét lên vì hạnh phúc khi ba môn chính thì có 2 môn trên 8,0 đó là toán và tiếng Anh.
Môn có phẩy cao nhất của Hà Anh là Sử và Địa được 9,5 ngay cả Tuấn Anh nhìn thấy cũng phải ghen tị vì cậu chỉ được 8,9 hai môn này, may mắn là 2 môn Toán và Tiếng Anh với 3 môn KHTN của cậu đều được trên 9,5 nên được vớt vát nhiều, còn mấy môn KHXH đều trên 8,5.
Thế là vị trí thứ nhất toàn khối đã được Hoàng Tuấn Anh cướp đi từ tay Lớp trưởng Nguyễn Hải Đăng.
“Hoàng Tuấn, mày cướp hạng nhất của tao. Tao sẽ bóp chết mày” Ngay sau khi biết hết điểm Đăng đã ngay lập tức nhào từ bàn đầu xuống bàn thứ 5 dãy bàn giáo viên chỗ Tuấn Anh mà rần cổ cậu.
Hoàng Tuấn Anh gỡ tay của Đăng ra khỏi người mình, cậu nhìn Đăng rồi sau đó lắc đầu chậc chậc lưỡi nói:
“Nhà ngươi không đủ level để nói chuyện với ta, mau lăn về chỗ đi” nói xong cậu ngoắc ngoắc tay xua cậu ta về chỗ.
Nguyễn Hải Đăng biết thừa là Tuấn Anh đang đùa, cậu ta vừa buồn cười vừa tức tối. Mãi mới có thể thoải mái nói chuyện với Hoàng Tuấn Anh, biết là bản thân mình 100% sẽ bị Tuấn Anh soán ngôi, thế nhưng nhìn cái bản mặt bình thản khi phát phiếu điểm của cậu, Đăng lại thấy tức tối.
Nhìn điểm tối đa chiếm gần hết cái bảng điểm của Tuấn Anh, Đăng hoa hết cả mắt.
“Mày chấp với cái thằng đã từng học ở Amsterdam làm gì? Nó có phải người quái đâu? Chấp làm gì?” My đang ngồi bên cạnh Hà Anh cùng cô bạn xem phim, vô tình bị xô phải lúc Tuấn Anh bị đẩy vào chỗ cô.
Khi hiểu được sự ấm ức của lớp trưởng My đã nói vào, thật sự là cô bạn cũng cay Tuấn Anh lắm nha, trong khi cô được 8,8 Hà Anh được 8,6 còn cậu ta oánh hẳn 9,7 đã thế còn bày ra cái bản mặt đây là chuyện rất bình thường, thằng nào nhìn cũng cay cú.
“Tôi cũng chưa nói gì đến bà đâu My ạ lo mà xem phim tiếp đi ha” Tuấn Anh nhìn My ánh mắt mang vẻ đe doạ.
“Ơ, tui cũng nói gì quá đâu mà” My phụng phịu. Hà Anh thì vỗ vai cô bạn an ủi.
Tuấn Anh biết là Đăng luôn đứng đầu toàn khối từ năm ngoái rồi vậy nên là khi bị vượt mặt đúng là điều không thể chấp nhận được.
Một hồi sau, Đăng cũng không làm mình làm mẩy nữa mà lại cắm cọc ở chỗ Tuấn Anh, cậu ta còn rủ thêm Hoàng Minh Hiển bàn sau và Phạm Gia Khánh bàn bên đánh PUBG.
Đây là tiết trống nên được chơi, chút nữa cô chủ nhiệm vào nhắc lịch nghỉ Tết Dương lịch nữa là chim cút.
Lịch nghỉ Tết Dương lịch là ba ngày Hà Anh với Tuấn Anh đi về nhà chơi.
Vào buổi chiều ngày mùng 1 Hà Anh đi chăn trâu trong núi đá, cô nàng hết lượn chỗ này chỗ kia. Trâu ăn khá ngoan, ngồi một chỗ hơi chán nên cô chỉ đi đi lại lại đôi khi cất tiếng hát vu vơ. Hà Anh đang ngồi trên lưng con trâu hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc Hiếu Thứ Hai những lời hát đoạn rap nghe mà nghiền luôn, cô chỉ muốn im lặng chìm đắm trong thế giới âm nhạc của mình nếu không có sự xuất hiện của kẻ phá đám.
“Chồi ôi, xem ai đây nè?”
Có biết là ai không? Đúng rồi là Hoàng Tuấn Anh đấy.
“Cậu đi vào đây làm vậy?” Hà Anh nhảy xuống lưng con trâu rồi đi đến chỗ cậu.
“Đi tìm cậu” Tuấn Anh cười bằng nụ cười vô cùng yêu nghiệt.
Hà Anh nhếch môi thản nhiên đáp:
“À, thế mà không lạc nhỉ?” Nụ cười ấy của cậu đã thành công đánh đổ tâm trí của cô. Tim cô đập thình thịch gương mặt cô thoáng đỏ, dù có đối diện với cậu suốt ngày nhưng tâm hồn nhỏ bé của cô vẫn rung rinh.
May là cậu không nhìn ra được sự bất thường nào.
“Cậu khó trêu thật” Tuấn Anh thở dài bất lực vì kế hoạch thất bại, nhưng cậu cũng không để ý đến nữa mà lại cùng cô đi chăn trâu.
Nhưng cậu ta lại xua nó chạy xuống ruộng, trời đất ơi!!! Nó đang ăn ngoan mà. May cho cậu ta là ruộng có nhiều cỏ đấy, nếu không cô sẽ đấm cậu ta, cái không gian yên bình của tui huhu.
Cô với cậu ngồi cùng nhau trên cái bể nước nhìn đàn trâu ăn ngon lành mà cảm thấy thật yên bình, không khí rừng núi thơ mộng thoải mái ánh nắng dịu nhẹ trải dài làm cho quang cảnh thật đẹp thật lung linh. Hai người ngồi tám chuyện với nhau về buổi sáng ở nhà làm gì xong rồi lại chuyển hướng sang mấy con trâu.
Tuấn Anh rất bất ngờ vì thời gian gắn bó của Hà Anh với đàn trâu nhà cô là gần 12 năm tức là lúc Hà Anh 5 tuổi. Á đù! lúc ấy cô đã lóc cóc đuổi theo một đàn trâu trong khi lúc ấy cậu vẫn khóc nhè bắt mẹ rửa đít cho đúng là một sự đối lập không hề nhẹ mà.
“Thế cậu có nhận con nào là của mình rồi nhận làm lễ vật sau này lấy chồng không?” Đột nhiên cậu hỏi.
“Vớ vẩn tí cái tuổi chồng con gì? Lúc ấy tính sau” Hà Anh không vui nói.
Cô bị hỏi nhiều nên nhàm rồi cô cũng chỉ có nguyên một câu trả lời là: chưa biết được.
Hà Anh tự dưng muốn trêu Tuấn Anh, cô nhìn cậu trên môi nở nụ cười ranh ma hỏi cậu:
“Này, cậu là người đầu tiên hỏi tôi câu này đấy, trước đây tôi toàn bị người lớn hỏi về của hồi môn này thôi. Cậu muốn cưới tôi nên mới hỏi đúng không?”
Cô vừa nói xong Tuấn Anh liền giật mình vội quay mặt đi, Hà Anh nhìn thấy phía mang tai của cậu đỏ ửng.
Cô tủm tỉm cười, nhưng rồi khi nghĩ lại cô cũng thấy hơi xấu hổ thật. Con gái con đứa sao lại có thể hỏi thẳng ra như vậy?
Tuấn Anh đâu có ngốc mà không hiểu ý của cô, vốn dĩ dạo này cậu còn đang có chút cảm giác rất lạ với Hà Anh, nay còn bị kích thêm mấy câu này nữa. Ôi thôi, cậu bị làm sao thế này? Con tim cứ rung động mãi thôi.
Cậu nhận ra ngay được quan hệ của cậu với Hà Anh, chỉ là ở cùng nhà thôi sẽ không bao giờ có chuyện phát triển lên mức bạn thân khác giới. Hai đứa đã vạch rõ với nhau rồi, là bạn cùng chung sống, cùng ăn cùng sinh hoạt với nhau như một gia đình.
Sống chung với nhau một khoảng thời gian đủ để cậu biết: Cậu với Hà Anh không thể làm bạn thân với nhau được, vì cậu không muốn thế ngay cả Hà Anh cũng không muốn.
Hà Anh rất hay suy nghĩ mà khi có thể nói ra thì cô sẽ tâm sự với cậu, cô từng nói:
“Tôi rất sợ bản thân một ngày nào đó sẽ thích cậu, nếu chúng ta coi nhau như bạn thân và một ngày nào đó yêu nhau rồi chia tay, tôi sợ tình yêu mất, tình bạn cũng không còn”
Hà Anh nói vậy Tuấn Anh cũng sợ,bản thân cậu cũng có suy nghĩ như cô,cậu đã bao nhiêu đêm bị mất ngủ vì chuyện này.
Ranh giới từ tình bạn đến tình yêu rất gần, nhưng ranh giới từ tình yêu đến tình bạn... Nó xa lắm.
Hà Anh thấy không khí là lạ nên cố gắng làm dịu đi một chút, cô lên tiếng đánh tan không khí ngượng ngùng:
“Nói cho cậu cái này đừng có cười tôi, tôi còn đặt tên cho bọn này đấy “ vừa nói cô vừa chỉ xuống ruộng có 4 con trâu đang gặm cỏ nhồm nhoàm.
“Cậu nói xem nào?” Tuấn Anh nhướn mày kiểu rất hứng thú về chuyện này.
“Lười Quá Hoá Ngu” Hà Anh gãi cằm cố nhớ vì chuyện đặt tên này cũng lâu rồi mà, từ lúc cô còn học cấp 1.
“Vãi...” Tuấn Anh nghe xong chỉ kịp nói một chữ sau đó phá lên cười.
Trình độ đặt tên của Hà Anh phải nói là thượng thừa, đến thánh cũng không nghĩ ra mấy cái tên đó để đặt cho vật nuôi. Lười Quá Hoá Ngu, một loạt cái tên vô cùng chất chơi và khó quên đến cậu nghe xong cũng thấm đến tận sau này, ai lấy phải con này tốt nhất không nên cho nó đặt tên cho con không thì sẽ quá là nổi bật.
“Hoá ra tôi không phải nạn nhân duy nhất” Tuấn Anh thở phào nhẹ nhõm làm cho khoé miệng Hà Anh giật giật hết nói nổi cái thằng này rồi.
“Đúng rồi cậu là thành viên thứ n được tôi nghĩ ra tên trong hội thú cưng và là thành viên duy nhất tôi đặt biệt danh cậu nên cảm thấy tự hào đi” Hà Anh không để ý đến chỉ khoanh tay quay mặt đi nói ra sự thật trong lòng mình.
Tuấn Anh nhìn cô nụ cười trên môi vẫn còn đó, cậu biết Hà Anh rất nhạt nhẽo trong mắt nhiều người, nhưng họ không biết ẩn sâu trong đó là một tâm hồn mặn hơn cả muối biển, thật sự luôn đôi khi Hà Anh nhây lắm ngay cả My cũng phải công nhận điều ấy mà.
Có lần Tuấn Anh hỏi Hà Anh là sao cô lại không có người bạn thân nào và tại sao cô luôn giữ mức bạn đối với bạn cùng lớp. Lúc ấy Hà Anh trả lời như này:
“Cậu cảm thấy tính cách của tôi thì thân nhiều làm gì, thật ra bạn thân nhất bây giờ của tôi là Tô Vũ Hiên ở lớp thì tôi thân với cậu và My. Tôi cảm thấy trong mắt mọi người tôi rất nhạt nhẽo, kĩ tính. Với lại ở đó tôi cảm thấy bản thân mình không được tôn trọng, bản thân có giỏi giang đến đâu nhưng không được chấp nhận nó đau đớn lắm, lúc ấy tôi như bị cô lập trong môi trường đó vậy. Tôi đã cô gắng hoà nhập nhưng chỉ đổi lại những cặp mắt khinh miệt và những lời nói như dao đâm, tôi đã chán lắm rồi”
Cậu đã nghe qua việc cô bị BLHD nhưng thật không thể ngờ được nó lại kinh khủng như vậy... À không đúng, bị BLHD là một việc quá kinh khủng, mỗi ngày chẳng khác gì như địa ngục. May mắn là, sau một năm nhẫn nhịn cô đã thoát khỏi địa ngục đó.
Mang theo con tim tan nát chuyển đến ngôi trường mới, cô lại tiếp tục bị cô lập.
Nhìn thấy gương mặt thâm tím tèm lem nước mắt của cô khi ấy, cậu đã khóc. Cậu không ngần ngại gạt Trúc và Trâm ra và ôm lấy cô, trong suy nghĩ của cậu lúc ấy chỉ là:
Hãy ôm lấy cô ấy đi, cô ấy cần mày.
_
Ở một chỗ khác...
“Hà Anh kìa đúng không?” Một đứa con gái đang đi cùng nhóm bạn nhìn thấy một người khá quen mắt nên chỉ chỉ.
“Không biết, à Minh hình như tao thấy thằng Hoàng Tuấn ngoài trường S kìa” Một thằng con trai ngó qua khi nghe hỏi có đáp lại nhưng khi nhìn thấy Tuấn Anh liền hỏi.
“Ơ phải kìa “ cậu bạn tên Minh giờ mới nhìn thấy và nhận ra được.
“A! Là Hà Anh” một cô bạn vui vẻ reo lên rồi gọi to để cô nghe được.
Dương Hà Anh nghe được tiếng gọi cô cũng chỉ ngó qua một chút khi nhìn thấy bọn trong tổ 1 lớp cũ, cô cũng vui vẻ vẫy chào. Rồi cô đi đến chỗ bọn nó nói chuyện vui vẻ với nhau, bọn nó ngạc nhiên khi cô không còn lùn tịt nữa mà cô đã cao cao lên khá nhiều lại còn giảm cân thành công nữa.
Nhưng điều làm bọn nó để ý đến là Hoàng Tuấn Anh, đúng rồi cậu ta đẹp trai như vậy làm những trái tim thiếu nữ mộng mơ xao xuyến, cái Trang cái đứa từng cùng bàn với cô đã mạnh dạn xin info Facebook, mấy đứa con gái khác cũng mắt sáng như sao mong chờ.
Tuấn Anh nói thẳng ra là không cho, cậu còn vặn lại hỏi:
“Lí do? Mắc gì vậy?”
Nhiều đứa trong lớp gửi lời mời cậu còn chẳng chấp nhận, nói gì đến mấy đứa chẳng quen này.
Mấy đứa kia nghe thì sượng chân vô cùng.
Hà Anh đang cùng Linh bạn cùng ôn thi năm lớp 9 cùng thôn bàn về chuyện có tham gia đội tuyển thi tỉnh của trường không, nếu có thì ôn đến đâu rồi. Hai người đang nói chuyện rất bình thường thì cái Trang đứng cách đó không xa nói khá to:
“Chắc Hà Anh đã nói với cậu là không được add với đứa con gái nào khác ngoài nó đúng không? Phải rồi con này lúc nào cũng keo kiệt như vậy mà”
Có chuyện đó à? Hà Anh tự hỏi trong đầu.
Tuấn Anh chỉ cười nhạt rồi đáp lại rất bình tĩnh:
“Đúng rồi đấy, cậu đây có gì không hài lòng à?” Nghe cái giọng điệu khó nghe kia Tuấn Anh cực kỳ khó chịu, chỉ muốn kết thúc thật nhanh thôi.
Hà Anh nhìn cậu nhưng lại không nói gì cả, cô âm thầm quan sát đứa vừa thốt ra mấy lời kia, từng kí ức đáng quên ùa vào trong đầu.
Trang từng là bạn cùng bàn năm lớp 10 của Hà Anh, ban đầu rất bình thường và cũng thân thiết như mọi bạn cùng bàn khác nhưng đứa Trang này tính cứ bị làm sao ý, rất hay nhờ vả cô, nhưng làm sai chuyện gì lại giả nai đổ lên đầu cô.
Hà Anh nhận ra Trang chỉ đang lợi dụng mình, nên đã chủ động giữ khoảng cách, từ chối khéo mỗi khi nó nhờ vả.
Vào một lần cô phát hiện là nó đang nói xấu cô, lúc đó vừa vào đến cửa lớp cô đã nghe thấy mấy lời khó nghe. Nó nói cô béo mà thích ra vẻ chảnh chó, rồi miệt thị cô với những từ ngữ rất xúc phạm người nghe. Mấy bọn bàn sau cảnh báo nó nhưng nó vẫn còn nói. Cô lặng lẽ đứng phía sau nó, lạnh lẽo lên tiếng làm cho nó giật thót:
“Thì ra bản thân tao thối nát đến mức ngay cả bạn cùng bàn cũng chê bai đến mức này sao?” Lời cuối giọng cô nhẹ bẫng.
“Mày... Mày đến từ lúc nào?”
Hà Anh không đáp mà chỉ cười nhạt, đôi mắt nâu ấy đỏ ngầu ầng ậc nước mắt. Cô nhìn quanh lớp, mọi người đang nhìn cô rất thờ ơ chẳng ai có ý định động người, tự diễu cợt với lòng mình, cô biết rằng mình chẳng thể lên tiếng. Nếu cô cãi nhau với Trang thì cuối cùng người chịu thiệt sẽ là cô.
Cô xoay người bỏ ra khỏi lớp.
Ngày hôm đó Hà Anh không đi học.
Buổi tối Hà Anh nhắn tin với cô giáo xin chuyển chỗ, cô ngồi lên bàn đầu đối diện bàn giáo viên- là nơi mà mấy người ngồi đấy hay chuyển xuống bàn dưới ngồi tạm để chơi điện thoại.
Cô vẫn nhận được mấy lời nói khó nghe của Trang ở bàn sau, nhiều bạn trong tổ đã tỏ rõ khó chịu ra mặt có bênh Hà Anh mấy lần, nhưng đâu chỉ có mình Trang nói, Còn rất nhiều người.
...
Ngày hôm nay gặp bọn họ với một con người hoàn toàn mới, Hà Anh cảm thấy bản thân không có lí do gì phải so đo với Trang, cô cứ thản nhiên nói chuyện với Linh.
Cái Linh thì không thấy thế nó cảm thấy rất khó chịu, bản thân Linh cũng thừa biết tính của Trang, nhiều lần nhắc nhở nhưng đâu rồi lại vào đấy. Không muốn làm mất quan hệ bạn cùng lớp nên Linh mới không làm căng.
Là bạn của Hà Anh từ bé, tính cách Hà Anh như thế nào Linh thừa biết, tuy không thể làm được gì để giúp Hà Anh, nhưng Linh chưa bao giờ quay lưng với cô.
“Nó nói như thế mày không để ý à?” Linh nhăn mặt nói với Hà Anh.
Hà Anh chỉ dửng dưng lắc đầu.
Qua rồi, không cần để ý đến đâu.
___
“Quá khứ làm tim ta tan nát
Hiện tại khiến quá khứ nát tan”
Điều bí mật của yang ying
“Quá khứ em cần che chở lắm
Tương lai hãy để anh chở che”
Lời thú nhận của Anh Bột
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất