Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh

Chương 1: Mở Hố Mới Đại Phát

Sau
"Nói cách khác, bọn họ là con trai của chiến hữu Duật Sâm qua đời, người ta trước khi chết phó thác con cho thằng bé, cô nếu không nhận lấy hai đứa nhỏ này, chuyện này để người ngoài nói thằng bé thế nào, đối đãi với Bùi gia chúng ta thế nào?"

Tống Ngôn Chi vừa tỉnh táo lại, chợt nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang bắt cóc đạo đức.

Người phụ nữ trước mắt, là mẹ chồng Vương Diễm Mai của cô.

Tống Ngôn Chi đã chết, lại sống.

Về tới năm 1983, năm thứ 5 mình gả cho Bùi Duật Sâm.

Đến chết mới biết được, mình là mẹ nuôi vất vả chết sớm của nam chính trong một quyển truyện tên là "Thập niên 80, mẹ ruột xinh đẹp nuôi con", không có cảm giác tồn tại gì.

Sau khi cô chết, mẹ ruột của nam chính lấy danh nghĩa chăm sóc gả cho Bùi Duật Sâm.

Cô ta tự xưng là người phụ nữ độc lập trong thời đại mới, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ngồi ăn uống vui chơi, là người phụ nữ mạnh mẽ một lòng chỉ tập trung vào sự nghiệp.

Năm xưa thậm chí vì sự nghiệp học tập mà vứt bỏ con cái.

Sau đó mang theo một thân năng lực học thức trở về nhà, đụng phải hai đứa con bị người bắt nạt, mới bị kích thích tình thương của mẹ, bắt đầu hối hận, hiểu được tầm quan trọng của tình thân.

Riêng tư không ít trợ giúp nam chính.

Nam chính cảm thấy đây mới là người mẹ anh ta kính nể, chồng cho rằng cô ta và người phụ nữ khác không giống nhau.

Hình thành đối lập mãnh liệt với mẹ nuôi vất vả mà chết trong gia đình cũ là cô.



Sau khi cô ta vào cửa, tuy là mẹ kế, nhưng đối với con ruột của Tống Ngôn Chi xem như tạm được, nhưng con trai Tiểu Bảo lại cố chấp cho rằng là một nhà nam chính bức tử cô ấy, đối với một nhà nam chính ghét ác như thù, trở thành nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.

Cuối cùng bị nam chính và cha ruột đưa vào ngục giam, bị người ta đánh chết thảm.

Từ trong tiểu thuyết, mẹ ruột của nam chính đối với con trai có tốt, mỗi một lần dễ dàng tha thứ con trai tùy hứng, mặc dù là con trai bởi vì cái chết của mình mà oán hận cô ta, cô ta cũng dễ dàng tha thứ rộng lượng không so đo.

Nhưng cô ta càng như thế, con trai càng phản nghịch đối nghịch với cô ta.

Chồng lại càng đau lòng cô ta, nghiêng về phía cô ta.

Đến khi con trai ngồi tù, mẹ ruột của nam chính vẫn còn cầu tình cho con trai.

Theo đạo lý mà nói, Tống Ngôn Chi không có gì oán hận cô ta.

Nhưng trong lòng cô chính là ghê tởm.

Chính mình tại sao phải chết, người khác không rõ ràng lắm, mẹ ruột nam chính còn không biết sao?

Chồng quanh năm không ở nhà, Tống Ngôn Chi dốc hết tâm huyết, đi sớm về tối một mình nuôi lớn hai đứa con của cô ta, gần như vét sạch thân thể, con trai của cô ta được mình bồi dưỡng thành nam chính học bá bác học đa thức, con gái trở thành tài nữ toàn năng, người người khen ngợi.

Cuối cùng nam chính lại chướng mắt mình, cảm thấy mình nhu nhược vô năng không xứng làm mẹ của anh ta.

Ngày con gái cô ta nổi tiếng đã khóc lóc kể lể trước ống kính về sự khống chế và lợi dụng của mình.

Lúc nhìn thấy cuộc phỏng vấn, Tống Ngôn Chi trên giường bệnh hộc máu mà chết.



Thấy cô không nói gì, Vương Diễm Mai lại nói: "Vợ chồng vốn là một thể, chuyện Duật Sâm đồng ý con làm vợ nên hiểu cho thằng bé, hơn nữa đứa nhỏ Tiểu Bảo kia đầu óc lại... Nuôi hai đứa nhỏ này, ngày sau bọn họ trưởng thành còn có thể dưỡng lão cho con, có bảo đảm..."

Bà ta còn chưa nói xong, bị Tống Ngôn Chi cắt ngang: "Tôi biết rồi, bà muốn cho chúng nó ở lại thì ở lại là được.”

Vương Diễm Mai sửng sốt, không nghĩ tới cô dễ dàng đồng ý như vậy.

Biểu tình còn có hơi ngạc nhiên: "Thật sao? Vậy mẹ sẽ cho người đưa bọn họ tới cho con?”

Tống Ngôn Chi thản nhiên gật đầu: "Đưa đi, bà nói rất đúng, chuyện này là chuyện Bùi Duật Sâm đồng ý, tôi đây làm vợ thế nào lại từ chối. Bùi gia Các người đã nguyện ý giúp người khác nuôi con, tôi lại có gì không muốn chứ?"

Vương Diễm Mai theo bản năng nói: "Vậy làm sao tính là giúp người khác nuôi con chứ, đây chính là...... Đây chính là con của ân nhân cứu mạng thằng cả, có ân với chúng ta!"

Khóe miệng Tống Ngôn Chi hiện lên cười lạnh, mình cũng thật ngốc, kiếp trước thế mà cũng không phát hiện không đúng.

Mẹ chồng tư lợi như vậy làm sao cam lòng giúp người ta nuôi con, Bùi Duật Sâm mặt ngoài nói là con của chiến hữu, nhưng sau đó mới biết được, mẹ ruột nam chính căn bản không cùng cái gọi là chiến hữu của anh kết hôn.

Là sợ người ngoài nói khó nghe, mới tuyên bố ra bên ngoài.

Về phần đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai, ai cũng không biết.

Dù sao người đàn ông kia đã chết, chết không đối chứng.

“Con đối với bọn nó xem như con đẻ, cũng không thể để người ngoài chê cười chúng ta.”

“Được, đã như thế, Bùi Duật Sâm hẳn là cũng nên gửi sinh hoạt phí của bọn nó về chứ? Hiện tại trong nhà thêm hai cái miệng, cũng không thể giống như trước kia? Mặc dù nói tiết kiệm cũng có thể sống qua ngày, nhưng tôi chỉ có thể cam đoan không để bọn nó chết đói.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau