Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 2: Con Trai Là Nhân Vật Phản Diện
Vẻ mặt Vương Diễm Mai cứng đờ.
Con trai đương nhiên gửi tiền, nhưng bà ta vốn muốn làm bộ như không biết, không định đưa cho Tống Ngôn Chi.
Không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này.
Vì thế ngượng ngùng cười nói: "Con không nói mẹ thiếu chút nữa đã quên, nơi này có năm đồng, con cầm đi mua chút đồ ăn ngon cho hai đứa nhỏ, lấy chút vải làm hai bộ quần áo mới, cũng đừng để người ta hiểu lầm chúng ta ngược đãi con người ta.”
Năm đồng lại phải cho bọn họ ăn cơm chăm sóc bọn họ, còn phải mua vải may quần áo mới.
Thật sự là hận không thể sai khiến cô như trâu già.
Trong lòng Tống Ngôn Chi cười lạnh, cự tuyệt, "Không cần đưa con, mẹ làm chu đáo hơn con, mẹ dẫn bọn nó đi mua là được. Lúc đưa đồ tới mẹ cũng mua ăn đưa qua, con khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho bọn nó.”
Vương Diễm Mai nghẹn họng.
“Con nói gì thế, đều là người một nhà, gì cũng để mẹ làm sao được? Sau này con mới là mẹ bọn nó.”
“Mẹ cũng là bà nội của bọn nó, mẹ còn là người từng trải, con tin tưởng mẹ làm tốt hơn. Nếu mẹ lo lắng cho con, ngày sau cuộc sống của bọn họ cũng giống như tiền sinh hoạt phí mẹ lo đi, tiền Bùi Duật Sâm gửi về nuôi bọn họ mẹ không cần đưa cho con.”
Vương Diễm Mai nóng nảy: "Không được, hai đứa nhỏ này nhất định phải do con nuôi.”
Nói xong bà ta từ trong ngực móc ra một tấm đại đoàn kết (10 đồng), đưa cho Tống Ngôn Chi: "Tiền ăn mặc mẹ đều đưa cho con, con nếu đối với bọn nó không tốt, đến lúc đó mẹ là người đầu tiên hỏi con.
Nói xong sợ Tống Ngôn Chi đổi ý, Vương Diễm Mai bỏ tiền lại rồi vội vàng chạy.
Tống Ngôn Chi hít sâu một hơi, từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi cô sinh con xuất huyết nhiều, thân thể vẫn tổn hại.
Chăm sóc một đứa trẻ đã quá mệt mỏi rồi.
Lúc này lại tới hai đứa, đời trước mình lo lắng hai đứa nhỏ nội tâm mẫn cảm, sợ sẽ cho rằng mình đối với bọn họ không tốt, vắt hết óc đối tốt với bọn họ.
Thậm chí còn đầu tư toàn bộ tiền sính lễ của mình vào hai đứa trẻ.
Luyến tiếc bọn họ làm một chút việc, giặt quần áo nấu cơm bao trọn.
Chuyên nghiệp hơn cả bảo mẫu.
Kết quả cuối cùng lại rơi xuống kết cục như vậy.
Từ chuyện mình là bia đỡ đạn trong tiểu thuyết phục hồi tinh thần lại, giờ phút này Tống Ngôn Chi rất tỉnh táo.
Tuy rằng hận không thể lập tức dẫn theo con trai rời đi, nhưng cô không thể đi.
Cô hiện tại đi rồi, thiệt thòi vẫn là cô.
Thời đại này ly hôn phải trả giá quá lớn, hơn nữa mình hiện tại không có chứng cứ sai lầm của chồng.
Cô tùy tiện ly hôn, sẽ chỉ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Ngay cả con trai cũng bị người ta chê cười.
Vả lại, Bùi gia hiện tại tuy rằng không tính là có tiền.
Nhưng không bao lâu nữa, Bùi Duật Sâm sẽ xuất ngũ trở về, sẽ trở thành một phi công hàng không quốc gia.
Ở thập niên 80 tiền lương bình quân đầu người 30-40 này, anh một tháng tiền lương, lại có tám chín trăm.
Không chỉ như thế, anh còn có một khoản phí xuất ngũ rất lớn.
Thậm chí chia nhà.
Lúc trước cô dẫn theo con phong quang đi theo qua đó, cho rằng mình rốt cục khổ tận cam lai.
Ai ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục vất vả mà chết.
Tiền tiết kiệm cô tiết kiệm mấy năm, được chồng đưa cho mẹ ruột của nam chính. Mẹ ruột của nam chính tiêu tiền như nước, một bộ quần áo phải chừng trăm đồng, các loại xa xỉ phẩm chất đầy bàn.
Tống Ngôn Chi hồi tưởng lại, cũng không biết mình là buồn cười, hay là đáng buồn.
Qua nhiều năm như vậy, cô không hề nhận ra có gì không đúng.
Lúc này cẩn thận nghĩ lại, mẹ ruột của nam chính Chu Xảo mỗi lần tới cửa thăm, cùng Bùi Duật Sâm nói chuyện phiếm. Người đàn ông trầm mặc ít nói trước mặt mình, nhưng đối mặt với Chu Xảo, hai người dường như có đề tài nói không hết.
Cô còn ngây thơ chỉ xem hai người là bà con xa thân thích, từ nhỏ quen biết cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện chuyện của hai người đã sớm có dự mưu.
Con trai đương nhiên gửi tiền, nhưng bà ta vốn muốn làm bộ như không biết, không định đưa cho Tống Ngôn Chi.
Không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này.
Vì thế ngượng ngùng cười nói: "Con không nói mẹ thiếu chút nữa đã quên, nơi này có năm đồng, con cầm đi mua chút đồ ăn ngon cho hai đứa nhỏ, lấy chút vải làm hai bộ quần áo mới, cũng đừng để người ta hiểu lầm chúng ta ngược đãi con người ta.”
Năm đồng lại phải cho bọn họ ăn cơm chăm sóc bọn họ, còn phải mua vải may quần áo mới.
Thật sự là hận không thể sai khiến cô như trâu già.
Trong lòng Tống Ngôn Chi cười lạnh, cự tuyệt, "Không cần đưa con, mẹ làm chu đáo hơn con, mẹ dẫn bọn nó đi mua là được. Lúc đưa đồ tới mẹ cũng mua ăn đưa qua, con khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho bọn nó.”
Vương Diễm Mai nghẹn họng.
“Con nói gì thế, đều là người một nhà, gì cũng để mẹ làm sao được? Sau này con mới là mẹ bọn nó.”
“Mẹ cũng là bà nội của bọn nó, mẹ còn là người từng trải, con tin tưởng mẹ làm tốt hơn. Nếu mẹ lo lắng cho con, ngày sau cuộc sống của bọn họ cũng giống như tiền sinh hoạt phí mẹ lo đi, tiền Bùi Duật Sâm gửi về nuôi bọn họ mẹ không cần đưa cho con.”
Vương Diễm Mai nóng nảy: "Không được, hai đứa nhỏ này nhất định phải do con nuôi.”
Nói xong bà ta từ trong ngực móc ra một tấm đại đoàn kết (10 đồng), đưa cho Tống Ngôn Chi: "Tiền ăn mặc mẹ đều đưa cho con, con nếu đối với bọn nó không tốt, đến lúc đó mẹ là người đầu tiên hỏi con.
Nói xong sợ Tống Ngôn Chi đổi ý, Vương Diễm Mai bỏ tiền lại rồi vội vàng chạy.
Tống Ngôn Chi hít sâu một hơi, từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi cô sinh con xuất huyết nhiều, thân thể vẫn tổn hại.
Chăm sóc một đứa trẻ đã quá mệt mỏi rồi.
Lúc này lại tới hai đứa, đời trước mình lo lắng hai đứa nhỏ nội tâm mẫn cảm, sợ sẽ cho rằng mình đối với bọn họ không tốt, vắt hết óc đối tốt với bọn họ.
Thậm chí còn đầu tư toàn bộ tiền sính lễ của mình vào hai đứa trẻ.
Luyến tiếc bọn họ làm một chút việc, giặt quần áo nấu cơm bao trọn.
Chuyên nghiệp hơn cả bảo mẫu.
Kết quả cuối cùng lại rơi xuống kết cục như vậy.
Từ chuyện mình là bia đỡ đạn trong tiểu thuyết phục hồi tinh thần lại, giờ phút này Tống Ngôn Chi rất tỉnh táo.
Tuy rằng hận không thể lập tức dẫn theo con trai rời đi, nhưng cô không thể đi.
Cô hiện tại đi rồi, thiệt thòi vẫn là cô.
Thời đại này ly hôn phải trả giá quá lớn, hơn nữa mình hiện tại không có chứng cứ sai lầm của chồng.
Cô tùy tiện ly hôn, sẽ chỉ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Ngay cả con trai cũng bị người ta chê cười.
Vả lại, Bùi gia hiện tại tuy rằng không tính là có tiền.
Nhưng không bao lâu nữa, Bùi Duật Sâm sẽ xuất ngũ trở về, sẽ trở thành một phi công hàng không quốc gia.
Ở thập niên 80 tiền lương bình quân đầu người 30-40 này, anh một tháng tiền lương, lại có tám chín trăm.
Không chỉ như thế, anh còn có một khoản phí xuất ngũ rất lớn.
Thậm chí chia nhà.
Lúc trước cô dẫn theo con phong quang đi theo qua đó, cho rằng mình rốt cục khổ tận cam lai.
Ai ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục vất vả mà chết.
Tiền tiết kiệm cô tiết kiệm mấy năm, được chồng đưa cho mẹ ruột của nam chính. Mẹ ruột của nam chính tiêu tiền như nước, một bộ quần áo phải chừng trăm đồng, các loại xa xỉ phẩm chất đầy bàn.
Tống Ngôn Chi hồi tưởng lại, cũng không biết mình là buồn cười, hay là đáng buồn.
Qua nhiều năm như vậy, cô không hề nhận ra có gì không đúng.
Lúc này cẩn thận nghĩ lại, mẹ ruột của nam chính Chu Xảo mỗi lần tới cửa thăm, cùng Bùi Duật Sâm nói chuyện phiếm. Người đàn ông trầm mặc ít nói trước mặt mình, nhưng đối mặt với Chu Xảo, hai người dường như có đề tài nói không hết.
Cô còn ngây thơ chỉ xem hai người là bà con xa thân thích, từ nhỏ quen biết cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện chuyện của hai người đã sớm có dự mưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất