Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 25: Đưa Tới Lớp Mẫu Giáo Trong Khu Gia Đình (Dưỡng Hồng Ban)
Tiểu Bảo tỉnh lại trong một mùi thơm.
Tối qua cậu lại nằm mơ, trong mộng mẹ sáng sớm đã dẫn theo anh em Bùi Quý Xuyên đến trường học báo danh, Bùi Quý Xuyên rất thông minh, thầy giáo nói đề toán cậu ta đều biết, tất cả mọi người rất thích cậu ta.
Mẹ còn mua cho cậu ta quyển sổ và bút chì mới.
Mà cậu lại như phát điên, xé nát giấy bút của Bùi Quý Xuyên.
Mẹ cậu rất tức giận, còn đánh cậu.
Tiểu Bảo rất khổ sở.
Mẹ đánh cậu vì người ngoài.
Tuy rằng trong mộng cậu rất xấu.
Nhưng vẫn rất khổ sở.
Cậu vừa ngẩng đầu, bên ngoài trời đã sáng rực.
Tiểu Bảo bất chấp thương tâm và bụng kêu ùng ục, vội vàng bò dậy từ trên giường.
Trong phòng không có mẹ.
Tiểu Bảo hoảng hốt, quần áo cũng mặc ngược.
Cậu thức dậy muộn như vậy, chắc chắn mẹ đã dẫn đám người Bùi Quý Xuyên đến lớp mẫu giáo, không đưa theo mình nữa.
Vừa mở cửa phòng, mẹ cậu đứng trước bàn pha sữa bột cho cậu, cười nhìn cậu: "Tiểu Bảo tỉnh rồi, sao quần áo lại mặc ngược rồi, mau đi rửa mặt rửa tay ăn cơm đi.”
Cảnh tượng giống như trong mộng.
Nhưng mẹ lại không giống như trong mộng.
Tiểu Bảo chợt thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đi rửa mặt rửa tay.
“Tiểu Bảo, con rót nước nóng cho mẹ.”
Nhìn cậu cố sức xách bình rót nước nóng.
Bùi Điềm Điềm đi qua hỗ trợ.
Tiểu Bảo không hề thích cô nhóc, lập tức xoay người, dùng mông đối diện với cô nhóc.
Bùi Điềm Điềm tức giận, sao Tiểu Bảo lại xấu xa như vậy, mình giúp cậu cũng không vui.
Thật quá đáng ghét.
Đáng ghét như Đại Mập nhà thím.
Tiểu Bảo rửa mặt rửa tay xong, lau sạch sẽ, cũng không để ý mái tóc xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, đã lập tức bò đến trước bàn ngồi xuống.
Cháo của cậu Tống Ngôn Chi đã chuẩn bị trước, lúc này trực tiếp có thể ăn.
Tiểu Bảo ăn cháo thơm ngon, rất kỳ quái, rõ ràng không có thịt, nhưng lại có mùi thịt.
Cậu cúi đầu cúi đầu ăn cháo, hiển nhiên là cực kỳ thơm ngon.
Anh em Bùi Quý Xuyên cũng là lần đầu tiên ăn cháo thơm như vậy, cuối cùng ngay cả đáy bát cũng liếm sạch sẽ.
Vừa ăn cơm xong, thím Lý đã dắt cháu trai Thiết Trụ tới.
Lý Thiết Trụ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt sáng lên, "Dì Tống, nhà dì thơm quá.”
Tống Ngôn Chi cười nói: "Thiết Trụ tới à, ăn cơm chưa? Có muốn vào ăn chút không?”
Lý Thiết Trụ gật đầu nói: "Ăn rồi, nhưng chưa ăn no.”
Nói xong đã bị bà nội cậu nhóc bóp một cái.
Thím Lý nói: "Tiểu Tống, cháu đừng nuông chiều nó, đứa nhỏ này được voi đòi tiên, cẩn thận ngày sau mỗi ngày đến nhà cháu ăn chực.”
Nói đến đây cũng không biết Tống Ngôn Chi làm gì, sáng sớm đã có mùi thịt.
Đừng nói cháu trai, cho dù bà cũng thèm ăn theo.
Tống Ngôn Chi cười nói không sao.
Vừa đeo cặp sách cho con trai, đoàn người đã xuất phát.
Thím Lý không nhịn được liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ trong nhà Tống Ngôn Chi, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tống, hai đứa nhỏ này, cháu định làm gì?"
Tống Ngôn Chi dừng lại, một tay nắm con trai, bình tĩnh nói: "Có thể làm sao, nuôi thôi.”
“Ai.” Thím Lý thở dài: "Cháu nuôi một đứa con là Tiểu Bảo đã đủ mệt mỏi rồi, lại thêm hai đứa nữa, bây giờ còn nhỏ thì không có gì, ngày sau đến tuổi đi học, không biết tốn bao nhiêu tiền. Tiểu Bùi nhà cháu mặc dù có khả năng, nhưng nuôi ba đứa con, áp lực vẫn lớn, thiệt thòi nhất vẫn là cháu.”
Tống Ngôn Chi biết bà ấy quan tâm mình, trong lòng hơi ấm, nói: "Cháu biết thím, thím yên tâm, chỉ cần không xuất tiền của cháu, Bùi gia muốn thu dưỡng bao nhiêu đứa nhỏ cũng không sao."
Thím Lý cảm thấy cũng có đạo lý, vẫn là Tiểu Tống nghĩ thoáng, đổi lại là người khác đã sớm náo loạn.
Hai người nói chuyện, cũng đến lớp mẫu giáo trong khu gia đình.
Lúc này còn sớm, không ít người trong khu gia đình đều đưa con đến trường.
Thấy Tống Ngôn Chi cũng dẫn theo Tiểu Bảo, vẻ mặt cổ quái.
Ai mà không biết đầu óc con trai cô không bình thường chứ.
Tối qua cậu lại nằm mơ, trong mộng mẹ sáng sớm đã dẫn theo anh em Bùi Quý Xuyên đến trường học báo danh, Bùi Quý Xuyên rất thông minh, thầy giáo nói đề toán cậu ta đều biết, tất cả mọi người rất thích cậu ta.
Mẹ còn mua cho cậu ta quyển sổ và bút chì mới.
Mà cậu lại như phát điên, xé nát giấy bút của Bùi Quý Xuyên.
Mẹ cậu rất tức giận, còn đánh cậu.
Tiểu Bảo rất khổ sở.
Mẹ đánh cậu vì người ngoài.
Tuy rằng trong mộng cậu rất xấu.
Nhưng vẫn rất khổ sở.
Cậu vừa ngẩng đầu, bên ngoài trời đã sáng rực.
Tiểu Bảo bất chấp thương tâm và bụng kêu ùng ục, vội vàng bò dậy từ trên giường.
Trong phòng không có mẹ.
Tiểu Bảo hoảng hốt, quần áo cũng mặc ngược.
Cậu thức dậy muộn như vậy, chắc chắn mẹ đã dẫn đám người Bùi Quý Xuyên đến lớp mẫu giáo, không đưa theo mình nữa.
Vừa mở cửa phòng, mẹ cậu đứng trước bàn pha sữa bột cho cậu, cười nhìn cậu: "Tiểu Bảo tỉnh rồi, sao quần áo lại mặc ngược rồi, mau đi rửa mặt rửa tay ăn cơm đi.”
Cảnh tượng giống như trong mộng.
Nhưng mẹ lại không giống như trong mộng.
Tiểu Bảo chợt thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đi rửa mặt rửa tay.
“Tiểu Bảo, con rót nước nóng cho mẹ.”
Nhìn cậu cố sức xách bình rót nước nóng.
Bùi Điềm Điềm đi qua hỗ trợ.
Tiểu Bảo không hề thích cô nhóc, lập tức xoay người, dùng mông đối diện với cô nhóc.
Bùi Điềm Điềm tức giận, sao Tiểu Bảo lại xấu xa như vậy, mình giúp cậu cũng không vui.
Thật quá đáng ghét.
Đáng ghét như Đại Mập nhà thím.
Tiểu Bảo rửa mặt rửa tay xong, lau sạch sẽ, cũng không để ý mái tóc xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, đã lập tức bò đến trước bàn ngồi xuống.
Cháo của cậu Tống Ngôn Chi đã chuẩn bị trước, lúc này trực tiếp có thể ăn.
Tiểu Bảo ăn cháo thơm ngon, rất kỳ quái, rõ ràng không có thịt, nhưng lại có mùi thịt.
Cậu cúi đầu cúi đầu ăn cháo, hiển nhiên là cực kỳ thơm ngon.
Anh em Bùi Quý Xuyên cũng là lần đầu tiên ăn cháo thơm như vậy, cuối cùng ngay cả đáy bát cũng liếm sạch sẽ.
Vừa ăn cơm xong, thím Lý đã dắt cháu trai Thiết Trụ tới.
Lý Thiết Trụ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt sáng lên, "Dì Tống, nhà dì thơm quá.”
Tống Ngôn Chi cười nói: "Thiết Trụ tới à, ăn cơm chưa? Có muốn vào ăn chút không?”
Lý Thiết Trụ gật đầu nói: "Ăn rồi, nhưng chưa ăn no.”
Nói xong đã bị bà nội cậu nhóc bóp một cái.
Thím Lý nói: "Tiểu Tống, cháu đừng nuông chiều nó, đứa nhỏ này được voi đòi tiên, cẩn thận ngày sau mỗi ngày đến nhà cháu ăn chực.”
Nói đến đây cũng không biết Tống Ngôn Chi làm gì, sáng sớm đã có mùi thịt.
Đừng nói cháu trai, cho dù bà cũng thèm ăn theo.
Tống Ngôn Chi cười nói không sao.
Vừa đeo cặp sách cho con trai, đoàn người đã xuất phát.
Thím Lý không nhịn được liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ trong nhà Tống Ngôn Chi, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tống, hai đứa nhỏ này, cháu định làm gì?"
Tống Ngôn Chi dừng lại, một tay nắm con trai, bình tĩnh nói: "Có thể làm sao, nuôi thôi.”
“Ai.” Thím Lý thở dài: "Cháu nuôi một đứa con là Tiểu Bảo đã đủ mệt mỏi rồi, lại thêm hai đứa nữa, bây giờ còn nhỏ thì không có gì, ngày sau đến tuổi đi học, không biết tốn bao nhiêu tiền. Tiểu Bùi nhà cháu mặc dù có khả năng, nhưng nuôi ba đứa con, áp lực vẫn lớn, thiệt thòi nhất vẫn là cháu.”
Tống Ngôn Chi biết bà ấy quan tâm mình, trong lòng hơi ấm, nói: "Cháu biết thím, thím yên tâm, chỉ cần không xuất tiền của cháu, Bùi gia muốn thu dưỡng bao nhiêu đứa nhỏ cũng không sao."
Thím Lý cảm thấy cũng có đạo lý, vẫn là Tiểu Tống nghĩ thoáng, đổi lại là người khác đã sớm náo loạn.
Hai người nói chuyện, cũng đến lớp mẫu giáo trong khu gia đình.
Lúc này còn sớm, không ít người trong khu gia đình đều đưa con đến trường.
Thấy Tống Ngôn Chi cũng dẫn theo Tiểu Bảo, vẻ mặt cổ quái.
Ai mà không biết đầu óc con trai cô không bình thường chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất