Chương 42: Kẻ đó hại chết ngươi
Thẩm Tu Lâm cũng không biết tại sao chính mình lại cảm thấy có chút chột dạ.
Thế nhưng hắn theo bản năng liền không muốn Đông Phương Hiển nhìn thấy hình ảnh mình và người khác dây dưa không rõ.
Thẩm Tu Lâm đẩy Lãnh Truyện Phong ra, động tác dùng lực rất lớn, Lãnh Truyện Phong suýt chút nữa ngã lăn ra, không dám tin nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Tu Lâm, ngươi…”
Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nhìn Lãnh Truyện Phong, không nói lời nào.
Lãnh Truyện Phong hít sâu một hơi, đau thương nói “Tu Lâm, ngươi vì sao đột nhiên biến thành như vậy? Chúng ta lúc trước không phải rất tốt sao? Ngươi nói sẽ yêu ta cả đời, chăm sóc ta cả đời, đây chính là cái ngươi gọi là yêu sao?”
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ.
Lãnh Truyện Phong bị nhìn một cái mà giật mình.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Lãnh Truyện Phong, ta đích xác nói qua những lời này, mà ta hiện tại nhất định phải nói cho ngươi, không có cửa đâu.” Ngươi đời trước đã cùng người khác làm những gì, lợi dụng tang thi giết ta, tất cả liền không còn kịp nữa rồi.
Đời này ngươi thật sự chưa làm qua cái gì, thế nhưng, có chút cừu hận, hắn lại nhất định phải báo.
“Tại sao?” Lãnh Truyện Phong kinh ngạc đến mức gào ầm lên “Tại sao không thể? Ngươi di tình biệt luyến?”
Nói xong, Lãnh Truyện Phong đột nhiên chạy vào trong nhà Thẩm Tu Lâm, sau đó nhìn thấy Đông Phương Hiển đứng ở bên cạnh cầu thang, vẻ mặt y lúc này rất khó giải thích nhưng vẫn tuấn mỹ vô cùng.
Bởi khoảng cách khá xa, Lãnh Truyện Phong nhìn thấy đầu tiên không phải là đôi mắt đáng sợ giống như muốn nuốt chửng linh hồn người khác của Đông Phương Hiển mà lại là vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ của đối phương.
Sắc mặt Lãnh Truyện Phong đột nhiên biến đổi, không nhìn về phía Đông Phương Hiển, mà quay đầu nhìn Thẩm Tu Lâm, oán hận cười “Thẩm Tu Lâm, được, ngươi thật tốt, đây chính là nguyên nhân khiến ngươi nhất định phải cùng ta chia tay? Chúng ta mới cùng nhau bao lâu a. Một khắc trước còn nói yêu thương ta, đảo mắt liền di tình biệt luyến, ta thậm chí còn không biết nguyên nhân. Thẩm Tu Lâm, được, ngươi thật sự quá tốt. Đối với ngươi, ta buông bỏ.”
Dứt lời, Lãnh Truyện Phong lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, quay người chạy ra ngoài.
Đến cửa cũng không thèm đóng luôn.
Thẩm Tu Lâm căn bản không để ý tới Lãnh Truyện Phong rời đi, hắn chỉ là bình tĩnh tình Đông Phương Hiển.
Có lẽ muốn biết phản ứng của đối phương, có lẽ là…
Mà Đông Phương Hiển, y mặt không thay đổi dự định lên lầu.
Thẩm Tu Lâm chậm rãi rũ mắt xuống, sau một khắc, bản năng hành động trước, hắn bước vài bước thật lớn về phía Đông Phương Hiển, trước khi người lên tới lầu hai liền đưa tay kéo lại tay đối phương.
Bạn đang
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n có chút lạnh lùng, bình tÄ©nh nhìn tay của chÃnh mình, Äạm mạc nói âBuông ra.â
Thẩm Tu Lâm khẽ má»m cÆ°á»i má»t cái. Thá»i khắc nà y, nụ cÆ°á»i có chút sáng lạn, thế nhÆ°ng, cà ng nhiá»u hÆ¡n lại là tá»± giá» u. âÄông PhÆ°Æ¡ng có phải cảm thấy Äược ta hoa tâm? NhÆ° váºy, ta nói cho Äông PhÆ°Æ¡ng. Äá»i trÆ°á»c, ta chá» yêu má»t mình hắn, mặc dù là mạt thế Äến, ta vẫn nhÆ° cÅ© mà Äem má»i thứ ta có, má»i thứ hắn cần, hết thảy Äá»u cho hắn, nhÆ°ng mà rất Äáng tiếc, thứ ta cho vÄ©nh viá» n Äá»u không Äủ, cuá»i cùng lấy cái chết của ta do chÃnh hắn và ngÆ°á»i khác thiết kế là m kết cục. Nà y thì thôi Äi, coi nhÆ° ta Thẩm Tu Lâm nháºn thức ngÆ°á»i không rõ. Thế nhÆ°ng, bá»n há» ngà n vạn lần không nên Äem thi thá» ta mang vá», dùng Äến kÃch thÃch ngÆ°á»i nhà của ta, khiến ngÆ°á»i nhà của ta cÅ©ng chết dÆ°á»i âm mÆ°u của bá»n há». Váºy nên, dù Äá»i nà y bá»n há» chÆ°a là m qua cái gì, tại khi ta trá»ng sinh, ta liá»n thá», ta muá»n bá»n há» nợ máu phải trả bằng máu.â
Câu nói cuá»i cùng, Thẩm Tu Lâm thay Äá»i giá»ng Äiá»u tá»± giá» u thà nh cá»±c kỳ lạnh lẽo.
Mà Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, y thế nhÆ°ng ngÆ¡ ngẩn.
Sau má»t há»i, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n má»i có chút ngá»c ngá»c nói âKẻ Äó⦠hại chết ngÆ°Æ¡i? Tại sao?â
Thế nhưng hắn theo bản năng liền không muốn Đông Phương Hiển nhìn thấy hình ảnh mình và người khác dây dưa không rõ.
Thẩm Tu Lâm đẩy Lãnh Truyện Phong ra, động tác dùng lực rất lớn, Lãnh Truyện Phong suýt chút nữa ngã lăn ra, không dám tin nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Tu Lâm, ngươi…”
Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt nhìn Lãnh Truyện Phong, không nói lời nào.
Lãnh Truyện Phong hít sâu một hơi, đau thương nói “Tu Lâm, ngươi vì sao đột nhiên biến thành như vậy? Chúng ta lúc trước không phải rất tốt sao? Ngươi nói sẽ yêu ta cả đời, chăm sóc ta cả đời, đây chính là cái ngươi gọi là yêu sao?”
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ.
Lãnh Truyện Phong bị nhìn một cái mà giật mình.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Lãnh Truyện Phong, ta đích xác nói qua những lời này, mà ta hiện tại nhất định phải nói cho ngươi, không có cửa đâu.” Ngươi đời trước đã cùng người khác làm những gì, lợi dụng tang thi giết ta, tất cả liền không còn kịp nữa rồi.
Đời này ngươi thật sự chưa làm qua cái gì, thế nhưng, có chút cừu hận, hắn lại nhất định phải báo.
“Tại sao?” Lãnh Truyện Phong kinh ngạc đến mức gào ầm lên “Tại sao không thể? Ngươi di tình biệt luyến?”
Nói xong, Lãnh Truyện Phong đột nhiên chạy vào trong nhà Thẩm Tu Lâm, sau đó nhìn thấy Đông Phương Hiển đứng ở bên cạnh cầu thang, vẻ mặt y lúc này rất khó giải thích nhưng vẫn tuấn mỹ vô cùng.
Bởi khoảng cách khá xa, Lãnh Truyện Phong nhìn thấy đầu tiên không phải là đôi mắt đáng sợ giống như muốn nuốt chửng linh hồn người khác của Đông Phương Hiển mà lại là vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ của đối phương.
Sắc mặt Lãnh Truyện Phong đột nhiên biến đổi, không nhìn về phía Đông Phương Hiển, mà quay đầu nhìn Thẩm Tu Lâm, oán hận cười “Thẩm Tu Lâm, được, ngươi thật tốt, đây chính là nguyên nhân khiến ngươi nhất định phải cùng ta chia tay? Chúng ta mới cùng nhau bao lâu a. Một khắc trước còn nói yêu thương ta, đảo mắt liền di tình biệt luyến, ta thậm chí còn không biết nguyên nhân. Thẩm Tu Lâm, được, ngươi thật sự quá tốt. Đối với ngươi, ta buông bỏ.”
Dứt lời, Lãnh Truyện Phong lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, quay người chạy ra ngoài.
Đến cửa cũng không thèm đóng luôn.
Thẩm Tu Lâm căn bản không để ý tới Lãnh Truyện Phong rời đi, hắn chỉ là bình tĩnh tình Đông Phương Hiển.
Có lẽ muốn biết phản ứng của đối phương, có lẽ là…
Mà Đông Phương Hiển, y mặt không thay đổi dự định lên lầu.
Thẩm Tu Lâm chậm rãi rũ mắt xuống, sau một khắc, bản năng hành động trước, hắn bước vài bước thật lớn về phía Đông Phương Hiển, trước khi người lên tới lầu hai liền đưa tay kéo lại tay đối phương.
Bạn đang
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n có chút lạnh lùng, bình tÄ©nh nhìn tay của chÃnh mình, Äạm mạc nói âBuông ra.â
Thẩm Tu Lâm khẽ má»m cÆ°á»i má»t cái. Thá»i khắc nà y, nụ cÆ°á»i có chút sáng lạn, thế nhÆ°ng, cà ng nhiá»u hÆ¡n lại là tá»± giá» u. âÄông PhÆ°Æ¡ng có phải cảm thấy Äược ta hoa tâm? NhÆ° váºy, ta nói cho Äông PhÆ°Æ¡ng. Äá»i trÆ°á»c, ta chá» yêu má»t mình hắn, mặc dù là mạt thế Äến, ta vẫn nhÆ° cÅ© mà Äem má»i thứ ta có, má»i thứ hắn cần, hết thảy Äá»u cho hắn, nhÆ°ng mà rất Äáng tiếc, thứ ta cho vÄ©nh viá» n Äá»u không Äủ, cuá»i cùng lấy cái chết của ta do chÃnh hắn và ngÆ°á»i khác thiết kế là m kết cục. Nà y thì thôi Äi, coi nhÆ° ta Thẩm Tu Lâm nháºn thức ngÆ°á»i không rõ. Thế nhÆ°ng, bá»n há» ngà n vạn lần không nên Äem thi thá» ta mang vá», dùng Äến kÃch thÃch ngÆ°á»i nhà của ta, khiến ngÆ°á»i nhà của ta cÅ©ng chết dÆ°á»i âm mÆ°u của bá»n há». Váºy nên, dù Äá»i nà y bá»n há» chÆ°a là m qua cái gì, tại khi ta trá»ng sinh, ta liá»n thá», ta muá»n bá»n há» nợ máu phải trả bằng máu.â
Câu nói cuá»i cùng, Thẩm Tu Lâm thay Äá»i giá»ng Äiá»u tá»± giá» u thà nh cá»±c kỳ lạnh lẽo.
Mà Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, y thế nhÆ°ng ngÆ¡ ngẩn.
Sau má»t há»i, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n má»i có chút ngá»c ngá»c nói âKẻ Äó⦠hại chết ngÆ°Æ¡i? Tại sao?â
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất