Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 103: Tôi làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!
Hình như giọng nói này không phải là tháp Càn Khôn Trấn Ngục có người.
Mà là.
Bản thân tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một tòa tháp vậy mà biết nói chuyện?
Tình huống gì vậy!
“Ầm!”
Một tiếng sấm giáng xuống, bổ vào bên cạnh Diệp Bắc Minh, mặt đất khét lẹt.
Tỏa ra khói xanh!
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau tiến lên!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Ông đang ra lệnh cho tôi?”
“Ông bảo tôi tiến lên thì tôi sẽ tiến lên?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút lạnh nhạt: “Ha ha, cậu thanh niên, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Diệp Bắc Minh nói: “Không phải ông tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao: “Cậu…”
“Hừm!”
Một tiếng hừm lạnh.
“Cậu còn chờ gì nữa? Còn không mau thử máu! Nếu không có vấn đề, bắt đầu từ bây giờ, bổn thần tháp sẽ trói buộc với cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh cười: “Tại sao tôi phải trói buộc cùng ông?”
“Cậu không trói buộc với tôi, Nguyên Thần vào tới đây làm gì?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kỳ quái.
Diệp Bắc Minh bày tỏ, anh chỉ cầm một miệng ngọc.
Ngọc là mẹ để lại.
Anh chỉ nắm ngọc, trong đầu ảo tưởng dáng vẻ của mẹ.
Trước mắt tối sầm, xuất hiện một không gian khác.
“Vậy sao?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút bất ngờ.
Nhưng ông ta vẫn nói: “Không sao, nếu cậu đã vào thì có thể thử máu!”
“Thử máu thành công, tôi có thể trói buộc với cậu, ký kết hiệp ước chủ tớ”.
“Tôi làm chủ, cậu làm tớ”.
“Tôi có thể giúp cậu đi trên con đường vô địch!”
“Không hứng thú, nơi này ra ngoài thế nào, ông dẫn tôi ra ngoài đi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối.
Mẹ kiếp!
Anh từ chối!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngơ ra!
Đây là lần đầu tiên trong vô số năm qua có người từ chối tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Vô số kỷ nguyên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục không biết đã dẫn đến bao nhiêu giết hại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mãi hồi lâu mới mở miệng: “Nhóc con, cậu thật sự không biết tôi có lai lịch gì?”
“Không biết, không có hứng thú, để tôi đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng buồn rầu giải thích lai lịch của mình!
Cái gì mà thần tháp vạn cổ đệ nhất!
Cái gì mà tiên giới, thần giới vì nó đại chiến!
Cái gì mà vũ trụ sơ khai, thiên địa lúc mới bắt đầu… rơi vào trong sương mù.
Diệp Bắc Minh nghe mà nhức đầu.
“Dừng lại, dừng lại! Đừng khoác lác nữa, tôi không chịu nổi nữa, ông thả tôi ra”, Diệp Bắc Minh nói.
“Cậu!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động muốn hộc máu.
Ông ta nói hết nước hết cái muốn để Diệp Bắc Minh chấp nhận sự tồn tại của mình.
Lại nói chuyện từng bước, tỏ vẻ một khi ký kết hiệp ước chủ tớ với mình, có thể tiến vào trong tháp, nhận được ích lợi khó có thể tưởng tượng nổi!
Diệp Bắc Minh dứt khoát nói: “Muốn ký kết hiệp ước chủ tớ cũng được thôi”.
“Tôi làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!”
Mặc dù Diệp Bắc Minh cho rằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục bịa chuyện.
Nhưng nếu là đồ mẹ để lại, chắc chắn không đơn giản!
“Cái gì? Không thể nào!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục quả quyết từ chối.
Đùa gì thế?
Bảo ông ta làm đầy tớ?
Từ cổ chí kim, chưa bao giờ xảy ra chuyện này.
“Ờ, vậy thôi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Chờ chút!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gấp gáp.
Ông ta đã đợi mấy chục ngàn năm nay, Diệp Bắc Minh là người đầu tiên đến trước mặt ông ta.
Nếu như mất đi cơ hội này, lần sau lẽ nào phải đợi thêm mấy chục ngàn năm nữa sao?
“Vậy đi, chúng ta ký kết hiệp ước bình đẳng”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy sao? Tôi chỉ có thể làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!”
“Nếu không thì không bàn nữa!”
Nội tâm tháp Càn Khôn Trấn Ngục giãy giụa.
Cuối cùng, ông ta hít sâu, nghiêm túc nói: “Đầy tớ thì đầy tớ! Mau tới thử máu, chỉ cần không có vấn đề”.
“Tôi liền nhận cậu làm chủ, dù sao tuổi thọ loài người cũng không dài, cậu sớm muộn cũng sẽ chết thôi”.
“Có thể đưa tôi rời khỏi đây là được!”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.
Dựa theo lời tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Anh đi đến cửa lớn tầng một, rạch một đường trên bàn tay mình, vẩy máu tươi lên cửa lớn.
Trong nháy mắt máu tươi tiếp xúc với cửa!
“Ầm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giống như mặt trời, vô cùng chói mắt.
“Mẹ nó… Ha ha ha ha, huyết mạch của cậu? Ha ha ha ha, lời to rồi!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười như điên.
Ông ta cố gắng kìm chế nội tâm đang kích động: “Đừng gấp, ký kết hiệp ước cần mấy canh giờ…”
Diệp Bắc Minh vẫn hôn mê.
Ngụy Yên Nhiên dẫn anh về biệt thự, gọi người khiêng anh từ ghế lái phụ xuống.
“Thưa cô, người này sao vậy?”
“Không phải anh ta cùng cô tham dự dạ tiệc từ thiện sao?”
Quản gia của Ngụy Yên Nhiên mặt đầy bất ngờ.
Theo đạo lý, tham gia dạ tiệc từ thiện xong, Ngụy Yên Nhiên và người này không còn bất kỳ dây dưa gì.
Tại sao lại mang về?
Vì đã ký kết hiệp định giữ bí mật chuyện ở dạ tiệc từ thiện!
Không có bất kỳ ai dám truyền ra ngoài!
Vì vậy, mọi người vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện, càng không biết sức mạnh khủng khiếp của Diệp Bắc Minh.
Mà là.
Bản thân tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một tòa tháp vậy mà biết nói chuyện?
Tình huống gì vậy!
“Ầm!”
Một tiếng sấm giáng xuống, bổ vào bên cạnh Diệp Bắc Minh, mặt đất khét lẹt.
Tỏa ra khói xanh!
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau tiến lên!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Ông đang ra lệnh cho tôi?”
“Ông bảo tôi tiến lên thì tôi sẽ tiến lên?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút lạnh nhạt: “Ha ha, cậu thanh niên, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Diệp Bắc Minh nói: “Không phải ông tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao: “Cậu…”
“Hừm!”
Một tiếng hừm lạnh.
“Cậu còn chờ gì nữa? Còn không mau thử máu! Nếu không có vấn đề, bắt đầu từ bây giờ, bổn thần tháp sẽ trói buộc với cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh cười: “Tại sao tôi phải trói buộc cùng ông?”
“Cậu không trói buộc với tôi, Nguyên Thần vào tới đây làm gì?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kỳ quái.
Diệp Bắc Minh bày tỏ, anh chỉ cầm một miệng ngọc.
Ngọc là mẹ để lại.
Anh chỉ nắm ngọc, trong đầu ảo tưởng dáng vẻ của mẹ.
Trước mắt tối sầm, xuất hiện một không gian khác.
“Vậy sao?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút bất ngờ.
Nhưng ông ta vẫn nói: “Không sao, nếu cậu đã vào thì có thể thử máu!”
“Thử máu thành công, tôi có thể trói buộc với cậu, ký kết hiệp ước chủ tớ”.
“Tôi làm chủ, cậu làm tớ”.
“Tôi có thể giúp cậu đi trên con đường vô địch!”
“Không hứng thú, nơi này ra ngoài thế nào, ông dẫn tôi ra ngoài đi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối.
Mẹ kiếp!
Anh từ chối!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngơ ra!
Đây là lần đầu tiên trong vô số năm qua có người từ chối tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Vô số kỷ nguyên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục không biết đã dẫn đến bao nhiêu giết hại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mãi hồi lâu mới mở miệng: “Nhóc con, cậu thật sự không biết tôi có lai lịch gì?”
“Không biết, không có hứng thú, để tôi đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng buồn rầu giải thích lai lịch của mình!
Cái gì mà thần tháp vạn cổ đệ nhất!
Cái gì mà tiên giới, thần giới vì nó đại chiến!
Cái gì mà vũ trụ sơ khai, thiên địa lúc mới bắt đầu… rơi vào trong sương mù.
Diệp Bắc Minh nghe mà nhức đầu.
“Dừng lại, dừng lại! Đừng khoác lác nữa, tôi không chịu nổi nữa, ông thả tôi ra”, Diệp Bắc Minh nói.
“Cậu!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động muốn hộc máu.
Ông ta nói hết nước hết cái muốn để Diệp Bắc Minh chấp nhận sự tồn tại của mình.
Lại nói chuyện từng bước, tỏ vẻ một khi ký kết hiệp ước chủ tớ với mình, có thể tiến vào trong tháp, nhận được ích lợi khó có thể tưởng tượng nổi!
Diệp Bắc Minh dứt khoát nói: “Muốn ký kết hiệp ước chủ tớ cũng được thôi”.
“Tôi làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!”
Mặc dù Diệp Bắc Minh cho rằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục bịa chuyện.
Nhưng nếu là đồ mẹ để lại, chắc chắn không đơn giản!
“Cái gì? Không thể nào!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục quả quyết từ chối.
Đùa gì thế?
Bảo ông ta làm đầy tớ?
Từ cổ chí kim, chưa bao giờ xảy ra chuyện này.
“Ờ, vậy thôi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Chờ chút!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gấp gáp.
Ông ta đã đợi mấy chục ngàn năm nay, Diệp Bắc Minh là người đầu tiên đến trước mặt ông ta.
Nếu như mất đi cơ hội này, lần sau lẽ nào phải đợi thêm mấy chục ngàn năm nữa sao?
“Vậy đi, chúng ta ký kết hiệp ước bình đẳng”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy sao? Tôi chỉ có thể làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!”
“Nếu không thì không bàn nữa!”
Nội tâm tháp Càn Khôn Trấn Ngục giãy giụa.
Cuối cùng, ông ta hít sâu, nghiêm túc nói: “Đầy tớ thì đầy tớ! Mau tới thử máu, chỉ cần không có vấn đề”.
“Tôi liền nhận cậu làm chủ, dù sao tuổi thọ loài người cũng không dài, cậu sớm muộn cũng sẽ chết thôi”.
“Có thể đưa tôi rời khỏi đây là được!”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.
Dựa theo lời tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Anh đi đến cửa lớn tầng một, rạch một đường trên bàn tay mình, vẩy máu tươi lên cửa lớn.
Trong nháy mắt máu tươi tiếp xúc với cửa!
“Ầm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giống như mặt trời, vô cùng chói mắt.
“Mẹ nó… Ha ha ha ha, huyết mạch của cậu? Ha ha ha ha, lời to rồi!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười như điên.
Ông ta cố gắng kìm chế nội tâm đang kích động: “Đừng gấp, ký kết hiệp ước cần mấy canh giờ…”
Diệp Bắc Minh vẫn hôn mê.
Ngụy Yên Nhiên dẫn anh về biệt thự, gọi người khiêng anh từ ghế lái phụ xuống.
“Thưa cô, người này sao vậy?”
“Không phải anh ta cùng cô tham dự dạ tiệc từ thiện sao?”
Quản gia của Ngụy Yên Nhiên mặt đầy bất ngờ.
Theo đạo lý, tham gia dạ tiệc từ thiện xong, Ngụy Yên Nhiên và người này không còn bất kỳ dây dưa gì.
Tại sao lại mang về?
Vì đã ký kết hiệp định giữ bí mật chuyện ở dạ tiệc từ thiện!
Không có bất kỳ ai dám truyền ra ngoài!
Vì vậy, mọi người vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện, càng không biết sức mạnh khủng khiếp của Diệp Bắc Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất