Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 156: Chọn lựa thế nào?
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Có gì cứ nói thẳng đi!”
Chiba Kana cũng không tức giận: “Tôi có thể nói với cậu, năm đó không những có cao thủ hàng đầu của giới võ đạo, mà còn có gia tộc cổ võ cũng tham gia giết mẹ cậu!”
“Lần lượt là nhà họ Tần cổ võ, nhà họ Long cổ võ, cậu có thể tìm họ báo thù”.
“Tôi cũng có thể nói cho cậu danh sách những cao thủ hàng đầu của giới võ đạo đó!”
“Tôi có thể lấy danh tiếng của gia tộc nhà họ Chiba ra thề, không có nửa chữ giả dối”.
Diệp Bắc Minh không ngờ.
Chiba Kana lại nói thẳng ra.
Nhà họ Tần cổ võ?
Nhà họ Long cổ võ?
Hai gia tộc cổ võ này đã tham gia giết mẹ anh năm đó sao?
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao ông lại cho tôi biết?”
Chiba Kana cười: “Khà khà khà, Cậu không hiểu sao? Tôi rất muốn nhìn thấy người Long Quốc các cậu tàn sát lần nhau”.
“Hơn nữa, cậu giết sạch bọn họ, giết càng nhiều càng tốt, tôi vui còn không kịp”.
“Cậu giết càng nhiều, giới võ đạo Long Quốc càng loạn, Đông Doanh tôi càng có nhiều cơ hội”.
Chiba Kana cũng chẳng thèm che giấu.
“Diệp Bắc Minh, một bên là mối thù của mẹ cậu, một bên là sự ổn định của giới võ đạo Long Quốc, cậu có giết bọn họ không?”
“Không giết, thì mối thù của mẹ cậu phải làm thế nào?”
“Giết? Đầu tiên cậu phải có thực lực này. Thứ hai, nếu cậu giết bọn họ, thực lực của giới võ đạo Long Quốc chắc chắn sẽ tổn hại nặng nề, đến lúc đó không biết chừng sẽ ảnh hưởng đến quốc vận của Long Quốc, ha ha ha!”, Chiba Kana cười vô cùng sung sướng.
Đây là âm mưu trần trụi!
Anh báo thù, giới võ đạo Long Quốc sẽ gặp nạn.
Anh không báo thù, thì ngang bằng với đã hủy đi trái tim võ đạo của Diệp Bắc Minh!
Không báo thù cho mẹ nữa?
Vậy thì tập võ có tác dụng gì?
Tâm tư của Chiba Kana quả nhiên là hiểm độc!
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi vẫn sẽ báo thù cho mẹ tôi, quốc vận của Long Quốc cũng sẽ không bị ảnh hưởng chỉ vì chết đi mấy người”.
Chiba Kana cười đầy thâm ý: “Vậy chúng ta cứ chờ xem đi”.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Ông cũng tham gia giết mẹ tôi, hôm nay con trai của ông làm lãi, tôi sẽ đến Đông Doanh tìm ông!”
Anh tát Chiba Keigo một cái.
“Bố…”
Chiba Keigo kêu thảm một tiếng: “A!”
“Con trai!”
Chiba Kana hét lớn một tiếng, gằn giọng lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, mày đợi đấy cho tao! Tao ở Đông Doanh đợi mày, mày dám đến, tao cho mày…”
Phập!
Diệp Bắc Minh không thèm nhiều lời.
Dẫm nát điện thoại của Chiba Keigo.
Sắc mặt Chiba Sadako trắng bệch, nhìn thi thể Chiba Keigo, lặng lẽ lau một giọt nước mắt.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi đã giết bố của cô, cô muốn báo thù không?”
Chiba Sadako lắc đầu: “Đây là giọt nước mắt cuối cùng tôi rơi vì ông ấy, anh vẫn là chủ nhân của tôi”.
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Cô đã là nô bộc của tôi, thì làm cho tốt!”
“Sau này tôi đến Đông Doanh, tiêu diệt gia tộc Chiba, cô làm tộc trưởng!”
“Thật không?”
Ánh mắt Chiba Sadako sáng lên.
Nếu chủ nhân nói vậy, không chừng thực sự có khả năng.
Chủ nhân còn trẻ như vậy đã có thực lực võ đạo đáng sợ.
Năm năm, mười năm nữa, không được nữa thì hai mươi năm, sẽ có một ngày anh có thể làm được việc này!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn đám người Khương Sơn Hà.
“Suýt!”
Đám người nhà họ Khương hít khí lạnh.
Da đầu tê dại!
Khương Sơn Hà tỏ vẻ mặt sợ hãi, căng thẳng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu muốn làm gì? Nhà họ Khương cổ võ chúng tôi cũng phải phải dễ chọc đâu”.
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng: “Thực lực của nhà họ Tần và nhà họ Long cổ võ thế nào?”
Một câu hỏi.
Vô cùng bình thường.
Không trả lời câu hỏi của Khương Sơn Hà, mà trực tiếp hỏi vấn đề của mình.
Khương Sơn Hà lại không hề có chút lòng phản kháng, trả lời theo bản năng: “Nhà họ Tần cổ võ rất mạnh, nhà họ Long cổ võ còn mạnh hơn!”
“Long Quốc có tất cả mười gia tộc cổ võ, nhà họ Tần và nhà họ Long có thể xếp vào top ba”.
“Ngoại tông của nhà họ Tần và nhà họ Long có thực lực Võ Vương”.
“Thành viên cốt lõi thì sợ rằng có hơn mười Võ Hoàng!”
“Hơn nữa, có thể chắc chắn, lão tổ tông của nhà họ Tần và nhà họ Long tuyệt đối là cảnh giới võ tông”.
Cấp bậc tu võ:
Thiên địa huyền hoàng, võ sư, đại võ sư, võ linh, võ vương, võ hoàng, võ tông!
Võ đạo tông sư và đại tông sư chỉ là cách gọi giữa những người bình thường.
Nếu ở giới võ đạo, trên thực tế vừa mới xuất sư.
Thực lực đạt đến cảnh giới võ tông, có thể thành lập môn phái.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Võ tông ư?”
Khương Sơn Hà sợ hãi gật đầu: “Đúng thế, chỉ có mạnh hơn!”
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh, trầm mặc một lát!
Tiếp tục nói: “Diệp Bắc Minh, cậu rất mạnh, thiên phú cũng rất nghịch thiên”.
“Nhưng theo tôi được biết, thực lực võ đạo của cậu so với thế hệ trẻ của gia tộc cổ võ hàng đầu cũng không phải là mạnh nhất”.
Cậu có thể không kiêng sợ trong thế giới của người bình thường, nhưng khi đối diện với gia tộc cổ võ, có thể ngay cả cơ hội quỳ xuống xin tha cũng không có!”
“Cậu mãi mãi không biết, bọn họ đáng sợ đến mức nào!”
Diệp Bắc Minh cười: “Ồ, vậy sao?”
Khương Sơn Hà cau mày: “Cậu đừng có không tin, đến lúc đó cậu sẽ biết”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường ‘xì’ một tiếng: “Xì, gia tộc cổ võ cái gì chứ? Cậu nhóc, cậu tu luyện cho tốt, cùng lắm là một năm, tiêu diệt hết tất cả bọn họ cũng không vấn đề!”
Diệp Bắc Minh cười nhưng không nói gì.
Cho dù không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh có tuyệt học của chín mươi chín vị sư phụ, tự anh cũng có thể làm được!
“Diệp Bắc Minh, nhà họ Khương cổ võ tôi không có ác ý với cậu, có thể thả chúng tôi đi rồi chứ?”, Khương Sơn Hà hỏi.
Thậm chí có chút ý lấy lòng!
Có hơi bực bội khó chịu!
Gia tộc cổ võ lại nói chuyện với người bình thường bằng thái độ này.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Cảm ơn!”
Khương Sơn Hà vui mừng: “Chúng ta đi thôi!”
“Đợi đã, tôi còn chưa nói xong”, Diệp Bắc Minh gọi bọn họ lại.
“Sao thế?”
Khương Sơn Hà kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Vừa nãy lúc lên tàu, tôi đã nghe hết các người nói chuyện với nhau, là ai nói sớm muộn gì cũng phải cho tôi chết?”
Sắc mặt đám người Khương Sơn Hà trắng bệch!
Diệp Bắc Minh nói nhanh gọn dứt khoát: “Không cần nói nhiều, mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, sau đó cút!”
“Cái gì?”
Trong ánh mắt Khương Sơn Hà nổi lên ngọn lửa giận!
Bọn họ là người của nhà họ Khương cổ võ đấy!
Làm sao Diệp Bắc Minh lại dám chứ?
“Làm sao? Ông không đồng ý hả?”
Chiba Kana cũng không tức giận: “Tôi có thể nói với cậu, năm đó không những có cao thủ hàng đầu của giới võ đạo, mà còn có gia tộc cổ võ cũng tham gia giết mẹ cậu!”
“Lần lượt là nhà họ Tần cổ võ, nhà họ Long cổ võ, cậu có thể tìm họ báo thù”.
“Tôi cũng có thể nói cho cậu danh sách những cao thủ hàng đầu của giới võ đạo đó!”
“Tôi có thể lấy danh tiếng của gia tộc nhà họ Chiba ra thề, không có nửa chữ giả dối”.
Diệp Bắc Minh không ngờ.
Chiba Kana lại nói thẳng ra.
Nhà họ Tần cổ võ?
Nhà họ Long cổ võ?
Hai gia tộc cổ võ này đã tham gia giết mẹ anh năm đó sao?
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tại sao ông lại cho tôi biết?”
Chiba Kana cười: “Khà khà khà, Cậu không hiểu sao? Tôi rất muốn nhìn thấy người Long Quốc các cậu tàn sát lần nhau”.
“Hơn nữa, cậu giết sạch bọn họ, giết càng nhiều càng tốt, tôi vui còn không kịp”.
“Cậu giết càng nhiều, giới võ đạo Long Quốc càng loạn, Đông Doanh tôi càng có nhiều cơ hội”.
Chiba Kana cũng chẳng thèm che giấu.
“Diệp Bắc Minh, một bên là mối thù của mẹ cậu, một bên là sự ổn định của giới võ đạo Long Quốc, cậu có giết bọn họ không?”
“Không giết, thì mối thù của mẹ cậu phải làm thế nào?”
“Giết? Đầu tiên cậu phải có thực lực này. Thứ hai, nếu cậu giết bọn họ, thực lực của giới võ đạo Long Quốc chắc chắn sẽ tổn hại nặng nề, đến lúc đó không biết chừng sẽ ảnh hưởng đến quốc vận của Long Quốc, ha ha ha!”, Chiba Kana cười vô cùng sung sướng.
Đây là âm mưu trần trụi!
Anh báo thù, giới võ đạo Long Quốc sẽ gặp nạn.
Anh không báo thù, thì ngang bằng với đã hủy đi trái tim võ đạo của Diệp Bắc Minh!
Không báo thù cho mẹ nữa?
Vậy thì tập võ có tác dụng gì?
Tâm tư của Chiba Kana quả nhiên là hiểm độc!
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi vẫn sẽ báo thù cho mẹ tôi, quốc vận của Long Quốc cũng sẽ không bị ảnh hưởng chỉ vì chết đi mấy người”.
Chiba Kana cười đầy thâm ý: “Vậy chúng ta cứ chờ xem đi”.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Ông cũng tham gia giết mẹ tôi, hôm nay con trai của ông làm lãi, tôi sẽ đến Đông Doanh tìm ông!”
Anh tát Chiba Keigo một cái.
“Bố…”
Chiba Keigo kêu thảm một tiếng: “A!”
“Con trai!”
Chiba Kana hét lớn một tiếng, gằn giọng lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, mày đợi đấy cho tao! Tao ở Đông Doanh đợi mày, mày dám đến, tao cho mày…”
Phập!
Diệp Bắc Minh không thèm nhiều lời.
Dẫm nát điện thoại của Chiba Keigo.
Sắc mặt Chiba Sadako trắng bệch, nhìn thi thể Chiba Keigo, lặng lẽ lau một giọt nước mắt.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi đã giết bố của cô, cô muốn báo thù không?”
Chiba Sadako lắc đầu: “Đây là giọt nước mắt cuối cùng tôi rơi vì ông ấy, anh vẫn là chủ nhân của tôi”.
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Cô đã là nô bộc của tôi, thì làm cho tốt!”
“Sau này tôi đến Đông Doanh, tiêu diệt gia tộc Chiba, cô làm tộc trưởng!”
“Thật không?”
Ánh mắt Chiba Sadako sáng lên.
Nếu chủ nhân nói vậy, không chừng thực sự có khả năng.
Chủ nhân còn trẻ như vậy đã có thực lực võ đạo đáng sợ.
Năm năm, mười năm nữa, không được nữa thì hai mươi năm, sẽ có một ngày anh có thể làm được việc này!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn đám người Khương Sơn Hà.
“Suýt!”
Đám người nhà họ Khương hít khí lạnh.
Da đầu tê dại!
Khương Sơn Hà tỏ vẻ mặt sợ hãi, căng thẳng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu thanh niên, cậu muốn làm gì? Nhà họ Khương cổ võ chúng tôi cũng phải phải dễ chọc đâu”.
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng: “Thực lực của nhà họ Tần và nhà họ Long cổ võ thế nào?”
Một câu hỏi.
Vô cùng bình thường.
Không trả lời câu hỏi của Khương Sơn Hà, mà trực tiếp hỏi vấn đề của mình.
Khương Sơn Hà lại không hề có chút lòng phản kháng, trả lời theo bản năng: “Nhà họ Tần cổ võ rất mạnh, nhà họ Long cổ võ còn mạnh hơn!”
“Long Quốc có tất cả mười gia tộc cổ võ, nhà họ Tần và nhà họ Long có thể xếp vào top ba”.
“Ngoại tông của nhà họ Tần và nhà họ Long có thực lực Võ Vương”.
“Thành viên cốt lõi thì sợ rằng có hơn mười Võ Hoàng!”
“Hơn nữa, có thể chắc chắn, lão tổ tông của nhà họ Tần và nhà họ Long tuyệt đối là cảnh giới võ tông”.
Cấp bậc tu võ:
Thiên địa huyền hoàng, võ sư, đại võ sư, võ linh, võ vương, võ hoàng, võ tông!
Võ đạo tông sư và đại tông sư chỉ là cách gọi giữa những người bình thường.
Nếu ở giới võ đạo, trên thực tế vừa mới xuất sư.
Thực lực đạt đến cảnh giới võ tông, có thể thành lập môn phái.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Võ tông ư?”
Khương Sơn Hà sợ hãi gật đầu: “Đúng thế, chỉ có mạnh hơn!”
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh, trầm mặc một lát!
Tiếp tục nói: “Diệp Bắc Minh, cậu rất mạnh, thiên phú cũng rất nghịch thiên”.
“Nhưng theo tôi được biết, thực lực võ đạo của cậu so với thế hệ trẻ của gia tộc cổ võ hàng đầu cũng không phải là mạnh nhất”.
Cậu có thể không kiêng sợ trong thế giới của người bình thường, nhưng khi đối diện với gia tộc cổ võ, có thể ngay cả cơ hội quỳ xuống xin tha cũng không có!”
“Cậu mãi mãi không biết, bọn họ đáng sợ đến mức nào!”
Diệp Bắc Minh cười: “Ồ, vậy sao?”
Khương Sơn Hà cau mày: “Cậu đừng có không tin, đến lúc đó cậu sẽ biết”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khinh thường ‘xì’ một tiếng: “Xì, gia tộc cổ võ cái gì chứ? Cậu nhóc, cậu tu luyện cho tốt, cùng lắm là một năm, tiêu diệt hết tất cả bọn họ cũng không vấn đề!”
Diệp Bắc Minh cười nhưng không nói gì.
Cho dù không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh có tuyệt học của chín mươi chín vị sư phụ, tự anh cũng có thể làm được!
“Diệp Bắc Minh, nhà họ Khương cổ võ tôi không có ác ý với cậu, có thể thả chúng tôi đi rồi chứ?”, Khương Sơn Hà hỏi.
Thậm chí có chút ý lấy lòng!
Có hơi bực bội khó chịu!
Gia tộc cổ võ lại nói chuyện với người bình thường bằng thái độ này.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Cảm ơn!”
Khương Sơn Hà vui mừng: “Chúng ta đi thôi!”
“Đợi đã, tôi còn chưa nói xong”, Diệp Bắc Minh gọi bọn họ lại.
“Sao thế?”
Khương Sơn Hà kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta: “Vừa nãy lúc lên tàu, tôi đã nghe hết các người nói chuyện với nhau, là ai nói sớm muộn gì cũng phải cho tôi chết?”
Sắc mặt đám người Khương Sơn Hà trắng bệch!
Diệp Bắc Minh nói nhanh gọn dứt khoát: “Không cần nói nhiều, mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, sau đó cút!”
“Cái gì?”
Trong ánh mắt Khương Sơn Hà nổi lên ngọn lửa giận!
Bọn họ là người của nhà họ Khương cổ võ đấy!
Làm sao Diệp Bắc Minh lại dám chứ?
“Làm sao? Ông không đồng ý hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất