Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 160: Diệp Bắc Minh cái tên ác độc

Trước Sau
“Diệp Bắc Minh, cái tên ác độc!”

Mọi người trong phòng họp tức giận.

Lúc này có người hạ lệnh: “Cử người của Long Hồn đi bắt Diệp Bắc Minh về quy án, giải về Long Đô thẩm tra!”

“Diệp Bắc Minh là sư đệ của người phụ nữ kia, nên không…”

Có người lo lắng.

Một người đàn ông trung niên cười lạnh: “Không cần nói cho cô ta biết, trực tiếp bắt Diệp Bắc Minh về, phán quyết, chém đầu!”

“Làm liền một mạch!”

“Chờ cô ta biết thì Diệp Bắc Minh cũng đã là một thi thể, cô ta có thể làm gì được?”

Mọi người rối rít gật đầu.

Chém Diệp Bắc Minh rồi, bọn họ còn có thể chèn ép người phụ nữ kiêu căng kia.

Một công đôi việc.

...

Tôn Thiến mua dược liệu về, toàn thân ướt đẫm, vô cùng chật vật.

Diệp Bắc Minh lập tức chữa trị cho Hạ Nhược Tuyết.

Tốc độ luyện đan của đỉnh Thanh Mộc rất nhanh, đan dược trị thương anh luyện chế ra khi thoa lên vết thương sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào.

Nhìn Hạ Nhược Tuyết hô hấp ổn định nằm trên giường, Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng người cũng đã cứu về được!

Lúc ra khỏi phòng, phát hiện Tôn Thiến ngồi trên sofa ngủ gật.

Đột nhiên.

Cô ta nhảy cẫng lên, mở mắt: “Diệp Bắc Minh, Nhược Tuyết sao rồi?”

“Cô ấy không sao?”

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”

Tôn Thiến vì kích động mà lập tức ngất xỉu.

Diệp Bắc Minh sải bước về phía trước, ôm cô ta về phòng.

...

Sáng hôm sau, Hạ Nhược Tuyết tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, trên người không mặc quần áo.

Chỗ ngực đều là bùn thuốc màu đen.

Một người đàn ông nằm ở mép giường đang ngủ.

“A!”

Hạ Nhược Tuyết kêu lên một tiếng.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô ấy: “Sao thế?”

“Cậu… cậu… cậu!!!”, Hạ Nhược Tuyết vội vàng ôm ngực, vừa mừng vừa sợ: “Là cậu, sao cậu lại có mặt ở đây?”

“Tối hôm qua tớ nằm mơ, hình như là mơ thấy cậu”.

“Sao tớ lại không mặc quần áo vậy?”

Hạ Nhược Tuyết vội vàng dùng chăn, bảo vệ phần trên.

Diệp Bắc Minh lại nói: “Để tớ xem”.

Anh chìa tay kéo chăn.

Mặt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thẹn thùng, vội vàng: “Đừng… mới sáng sớm, nếu cậu muốn, buổi tối… chúng ta nói sau được không?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.



Có chút bối rối: “Khụ, cái đó… chuyện tối qua cậu không nhớ gì sao?”

Hạ Nhược Tuyết mặt đầy nghi ngờ: “Tối qua có chuyện gì à?”

Vì quá đau đớn, trí nhớ liên quan đến tối hôm qua Hạ Nhược Tuyết gần như quên hết.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, Hạ Nhược Tuyết quên mất cũng tốt.

Anh nói: “Tối qua cậu xảy ra chút chuyện, ngã bất tỉnh”.

“Tôn Thiến gọi điện thông báo cho tớ, cậu ngã bị thương ở ngực, để tớ xem xem có sẹo hay không”.

Hạ Nhược Tuyết lập tức kinh hãi: “A? Sẹo á, đừng mà! Đừng để lại sẹo mà!”

Vén chăn lên.

Ừm!

Trắng như tuyết, bóng loáng.

Da thịt hồi phục rất tốt, vô cùng trắng nõn.

Không có để lại bất kỳ vết sẹo!

Diệp Bắc Minh cười nói: “Quỷ Môn Thập Kim Châm quả nhiên mạnh… quá!”

“Mạnh cái đầu cậu!”

Gò má Hạ Nhược Tuyết đỏ ửng, cô ấy đương nhiên biết Diệp Bắc Minh đang nói gì.

Che ngực.

Vội nhặt gối ném vào đầu Diệp Bắc Minh.

Bụp!

Đột nhiên, một tiếng vang lớn truyền tới.

Bên ngoài truyền đến giọng nói hoảng sợ của Tôn Thiến: “Mấy người là ai?”

“Sao lại xông vào nhà dân!”

Sau đó truyền đến tiếng quát: “Doanh trại Huyền Cơ Long Hồn đến bắt người, những người khác không liên quan thì tránh ra!”

Một người đàn ông ăn mặc quân trang, khí tức hùng hậu, chìa tay túm bả vai Tôn Thiến.

Tôn Thiến đâu từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Sợ đến mức há to miệng, ngây ngốc tại chỗ!

Một giây kế tiếp.

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên xuất hiện, đứng trước mặt người đàn ông này, túm tay anh ta.

“Tự tìm cái chết!”

Người đàn ông theo bản năng đánh một quyền về phía ngực Diệp Bắc Minh!

Đây là một Võ Linh, nếu người bình thường bị một quyền đánh trúng, chắc chắn sẽ phải chết!

Đúng là ác độc!

Ầm!

Diệp Bắc Minh giơ tay đánh ra một quyền.

“A…”

Một tiếng hét thảm, tay của đàn ông trực tiếp nổ tung, máu thịt tung tóe!

Soạt soạt soạt soạt!

Những người khác của doanh trại Huyền Cơ Long Hồn tiến lên một bước, vây quanh Diệp Bắc Minh.

Tổng cộng bảy người!

Bọn họ mặc trang phục đồng nhất, trên ngực có huy chương hình rồng, trông rất sống động, vô cùng ngang ngược!

Người đàn ông trung niên cầm đầu quát lớn: “Diệp Bắc Minh, tôi tên Chu Chính Quốc, là đội trưởng tiểu đội ba của doanh trại Huyền Cơ Long Hồn, hôm nay phụng mệnh truy bắt cậu!”



“Cậu muốn phản kháng sao?”

Diệp Bắc Minh bảo vệ Tôn Thiến ở phía sau, không nhịn cười được: “Long Hồn? Có thể ra tay với người bình thường?”

Đoàn Chính Quốc u ám: “Người phụ nữ này xuất hiện trong nhà, chúng tôi không biết cô ta có nguy hiểm hay không”.

“Hơn nữa, có những phần tử tội phạm khác sẽ ngụy trang thành phụ nữ, trẻ em, chúng tôi vì đảm bảo an toàn cho đội viên thôi”.

Đây hoàn toàn là giảo biện.

Diệp Bắc Minh tức giận mắng: “Con mẹ nó!”

Anh như gió lốc, một bước xuất hiện bên cạnh Chu Chính Quốc.

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Chu Chính Quốc, đánh cho ông ta lui về phía sau.

Mặt Chu Chính Quốc trong nháy mắt sưng vù!

“Đội trưởng!”

“Diệp Bắc Minh, mày chống lại lệnh bắt!”

Những đội viên khác giận dữ, xông về phía Diệp Bắc Minh.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Diệp Bắc Minh một cước một người, đá bay toàn bộ ra khỏi phòng trọ của Hạ Nhược Tuyết.

“Diệp Bắc Minh!”

Ầm!

Chu Chính Quốc vừa mở miệng.

Diệp Bắc Minh đạp một cước vào bụng Chu Chính Quốc.

Chu Chính Quốc bay ra khỏi phòng trọ.

Nhanh!

Quá nhanh!

Dù Chu Chính Quốc thực lực Võ Vương sơ kỳ, nhưng lại không nhìn rõ tốc độ của Diệp Bắc Minh!

Thân pháp gì vậy?

Cực kỳ đơn giản, kỹ thuật không lòe loẹt, càng không có động tác dư thừa.

Một cước đạp tới, khiến người ta không thể né tránh!

Chu Chính Quốc ôm bụng, bò dậy: “Diệp Bắc Minh, mày…”

Nội lực mới vừa ngưng tụ.

Ầm!

Diệp Bắc Minh xông lên, một cước đạp vào đầu Chu Chính Quốc.

Ông ta lăn ra ngoài, thất điên bát đảo!

Chu Chính Quốc chậm rãi bò dậy.

Diệp Bắc Minh quay đầu, nói với Tôn Thiến: “Quay về phòng, chăm sóc kỹ Nhược Tuyết, tôi không về thì đừng ra ngoài”.

“Được”.

Tôn Thiến rất nghe lời.

Diệp Bắc Minh đóng cửa phòng khách lại.

Vèo!

Một giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh giống như quỷ, trong tay có thêm kiếm Đoạn Long, kề vào cổ họng Chu Chính Quốc: “Ai bảo ông tới truy bắt tôi?”

“Ai cho ông lá gan đấy, biết tôi là ai không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau