Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 179: Biệt hiệu sát thần
Một giọt máu cũng không dính!
Bay trở về tay Diệp Bắc Minh.
Con ngươi lão Phí chấn động, mặt không tượng tượng nổi: “Sao… sao mày làm được?”
Ầm!
Cơ thể ngã xuống đất.
Ông ta đến chết cũng không biết kiếm Đoạn Long là thế nào, sao lại đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.
Còn mẹ nó còn đâm xuyên người mình?
“A! A! A...”
Lưu Bán Thành sợ đến ngây người!
Nằm trên đất, bò ra ngoài giống như chó chết.
Võ Hoàng!
Con mẹ nó là Võ Hoàng đấy!
Lại bị Diệp Bắc Minh giết!
Lại còn trong tích tắc, đúng là nghịch thiên!!!
Diệp Bắc Minh chém ra một đường kiếm khí, giết chết Lưu Bán Thành.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Giỏi lắm nhóc con!”
“Ngay cả tôi cũng không ngờ cậu lại nắm trong tay sức mạnh không gian khủng khiếp như vậy”.
“Làm sao cậu lại có ý tưởng này?”
Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Đoạn Long, cũng không phải không cần kiếm!
Chẳng lẽ anh ngu thật sao?
Anh chỉ là muốn lão Phí buông lỏng cảnh giác.
Diệp Bắc Minh mỉm cười giải thích: “Tôi đã cân nhắc từ lâu, chỉ cần tôi có suy nghĩ là có thể khiến kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện trong tay”.
“Như vậy có thể khiến kiếm Đoạn Long xuất hiện ở nơi khác đúng không?”
“Ví dụ ở sau lưng kẻ địch?”
“Vừa rồi tôi thử một chút, không ngờ thật sự thành công!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Ha ha ha, không tệ, hậu sinh khả úy!”
“Kiếm Đoạn Long xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, thứ vận dụng là sức mạnh không gian, chỉ cần ông muốn, quả thật có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu”.
“Ý tưởng của cậu rất hay, lần sau đừng như vậy nữa”.
“Cậu biết không, dáng vẻ liều mạng vừa rồi thật sự rất dọa người”.
Tiếp theo.
Diệp Bắc Minh kiểm tra di vật của lão Phí và cặp vợ chồng trung niên kia.
Lục soát được từ trên người bọn họ một lệnh bài màu máu.
Phía trên khắc một chứ Hồn!
Còn mang theo một con số.
Lão Phí là 29.
Cặp vợ chồng trung niên theo thứ tự là 77 và 178.
“Biệt hiệu sao?”
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái.
Không có suy nghĩ nhiều.
Cất ba chiếc lệnh bài vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
...
Hai giờ sau.
Trong một dãy núi sâu thẳm cổ xưa.
Tổng đàn điện Huyết Hồn.
Trong phòng họp u ám, một đám người vội vã được triệu tập đến đây.
Những người này đều là tầng lớp cấp cao của điện Huyết Hồn.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, hôm nay là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn?
Nếu không tại sao điện chủ lại đột nhiên triệu tập tất cả những người từ cấp trưởng lão trở lên trong tổng đàn!
Mọi người vào ngồi.
Giống như viện nguyên lão của La Mã cổ đại.
Đột nhiên.
Một bóng đen chậm rãi đi tới, toàn thân mặc áo đen.
Không ai biết dáng vẻ thật của người đó!
Soạt! Soạt! Soạt!
Tất cả mọi người đứng dậy, cúi người chín mươi độ về phía người mặc áo đen: “Điện chủ!”
Bóng đen kia chậm rãi đi tới vị trí điện chủ, ngồi xuống.
Im lặng!
Không biết qua bao lâu!
Một giọng nói lạnh băng truyền ra: “Lão Phí chết rồi!”
“Cái gì?”
“Sao có thể?”
Bên trong phòng họp xôn xao.
Điện chủ Huyết Hồn lạnh lẽo nói: “Tin tức mới nhất từ Long Đô truyền đến lúc ba mươi phút trước”.
“Lão Phí chết trong trang viên của Lưu Bán Thánh, có người đã phân tích tình hình chiến đấu lúc đó”.
“Lão Phí đi giết Diệp Bắc Minh, hắn cũng xuất hiện trong camera nhà họ lưu”.
“Nhưng trong vườn hoa không có camera!”
“Tình hình chiến đấu được phân tích là lão Phí tỷ thí trực tiếp với Diệp Bắc Minh, có người đánh lén từ phía sau, giết lão Phí!”
Hội trường tĩnh lặng!
Lão Phí là Võ Hoàng.
Thực lực ngút trời!
Xếp thứ 29 ở điện Huyết Hồn!
Dù có người đánh lén từ phía sau lưng, giết lão Phí, chí ít cũng phải top 10 trong điện Huyết Hồn.
“Là ai giết lão Phí?”
“Là người của chính phủ Long Quốc?”
“Rất có thể!”
Bỗng nhiên, có người nói: “Khỗng lẽ là Diệp Bắc Minh?”
Im lặng!
Sau đó lại lập tức sôi sùng sục.
“Tại sao có thể là Diệp Bắc Minh!”
“Lão Phí là thực lực Võ Hoàng, Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“23 tuổi, hay là 22 tuổi? Chỉ dựa vào vậy mà cũng muốn giết lão Phí, kiếp sau đi!”
“Vậy thì đoán chắc là người của chính phủ Long Quốc rồi”.
Mọi người bàn luận.
“Im lặng!”
Chủ điện Huyết Hồn mở miệng: “Ngoại trừ chuyện hai mươi ba năm trước, nhiều năm qua, điện Huyết Hồn ta chưa từng tổn thật nhiều cao thủ như vậy”.
“Bắt đầu từ bây giờ, người giết chết lão Phí sẽ có biệt hiệu: sát thần!”
“Điện Huyết Hồn sẽ không tiếc bất cứ giá nào tìm thấy sát thần, diệt trừ hắn!”
Các vị trưởng lão điện Huyết Hồn đồng thanh trả lời:
“Xin tuân lệnh điện chủ!”
...
Diệp Bắc Minh rời khỏi nhà họ Lưu, liên lạc với Thập sư tỷ trước tiên.
Mười lăm phút sau.
Vương Như Yên lái xe chạy đến hiện trường.
Diệp Bắc Minh cười ngồi vào bên ghế lái phụ.
Vương Như Yên liếc nhìn cửa lớn nhà họ Lưu: “Lưu Bán Thành chết rồi?”
“Chết rồi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Vương Như Yên mặt bất đắc dĩ, tiện tay gọi một cú điện thoại: “Alo, mấy người đến nhà họ Lưu dọn dẹp đi”.
Diệp Bắc Minh bổ sung: “Sư tỷ, còn có người của điện Huyết Hồn”.
“Cái gì?!”
Vương Như Yên kinh ngạc, mặt đẹp nghiêm túc, sát lại gần Diệp Bắc Minh: “Em đánh nhau với người của điện Huyết Hồn?”
Cô ấy tìm kiếm một hồi trên người anh!
Kiểm tra lỗ tai, mắt, lỗ mũi!
Thậm chí tay ngọc cũng đưa vào quần áo Diệp Bắc Minh, kiểm tra một trận.
Diệp Bắc Minh ngây người: “Khụ… Thập sư tỷ, chị làm gì vậy?”
Vương Như Yên vừa kiểm tra vừa nói: “Nhìn xem em có sao không!”
“Đương nhiên em không sao”.
“A… Thập sư tỷ, chỗ đó không cần kiểm tra đâu nhỉ?”
Nhìn Vương Như Yên chìa tay về phía quần mình, Diệp Bắc Minh vội vàng túm tay cô ấy.
Vương Như Yên sửng sốt, sau đó cười hì hì: “Đúng rồi, tiểu sư đệ đã là đứa bé lớn rồi”.
Diệp Bắc Minh nhấn mạnh: “Gì mà đứa bé lớn, em là đàn ông!”
“Phốc!”
Vương Như Yên cười tươi như hoa, chìa tay ấn đầu Diệp Bắc Minh: “Thôi đi, tình hình của em Thập sư tỷ còn không biết?”
“Ban đầu em bị thương, chị còn giúp em tắm đấy”.
Diệp Bắc Minh ngượng ngùng: “Khụ…chuyện từ lâu rồi mà, đừng nói nữa”.
Vương Như Yên mặt giễu cợt nhìn anh: “Sợ cái gì? Chỉ cần em chưa kết hôn, trong mắt sư tỷ em chính là trẻ con”.
Hai người náo loạn một hồi.
Vương Như Yên nghiêm túc hỏi: “Tiếp theo có dự định gì không?”
Diệp Bắc Minh nói: “Em chuẩn bị về Giang Nam một chuyến, tham gia lễ khai trương công ty của Nhược Tuyết”.
Bay trở về tay Diệp Bắc Minh.
Con ngươi lão Phí chấn động, mặt không tượng tượng nổi: “Sao… sao mày làm được?”
Ầm!
Cơ thể ngã xuống đất.
Ông ta đến chết cũng không biết kiếm Đoạn Long là thế nào, sao lại đột nhiên xuất hiện sau lưng mình.
Còn mẹ nó còn đâm xuyên người mình?
“A! A! A...”
Lưu Bán Thành sợ đến ngây người!
Nằm trên đất, bò ra ngoài giống như chó chết.
Võ Hoàng!
Con mẹ nó là Võ Hoàng đấy!
Lại bị Diệp Bắc Minh giết!
Lại còn trong tích tắc, đúng là nghịch thiên!!!
Diệp Bắc Minh chém ra một đường kiếm khí, giết chết Lưu Bán Thành.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Giỏi lắm nhóc con!”
“Ngay cả tôi cũng không ngờ cậu lại nắm trong tay sức mạnh không gian khủng khiếp như vậy”.
“Làm sao cậu lại có ý tưởng này?”
Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Đoạn Long, cũng không phải không cần kiếm!
Chẳng lẽ anh ngu thật sao?
Anh chỉ là muốn lão Phí buông lỏng cảnh giác.
Diệp Bắc Minh mỉm cười giải thích: “Tôi đã cân nhắc từ lâu, chỉ cần tôi có suy nghĩ là có thể khiến kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện trong tay”.
“Như vậy có thể khiến kiếm Đoạn Long xuất hiện ở nơi khác đúng không?”
“Ví dụ ở sau lưng kẻ địch?”
“Vừa rồi tôi thử một chút, không ngờ thật sự thành công!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi: “Ha ha ha, không tệ, hậu sinh khả úy!”
“Kiếm Đoạn Long xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, thứ vận dụng là sức mạnh không gian, chỉ cần ông muốn, quả thật có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu”.
“Ý tưởng của cậu rất hay, lần sau đừng như vậy nữa”.
“Cậu biết không, dáng vẻ liều mạng vừa rồi thật sự rất dọa người”.
Tiếp theo.
Diệp Bắc Minh kiểm tra di vật của lão Phí và cặp vợ chồng trung niên kia.
Lục soát được từ trên người bọn họ một lệnh bài màu máu.
Phía trên khắc một chứ Hồn!
Còn mang theo một con số.
Lão Phí là 29.
Cặp vợ chồng trung niên theo thứ tự là 77 và 178.
“Biệt hiệu sao?”
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái.
Không có suy nghĩ nhiều.
Cất ba chiếc lệnh bài vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
...
Hai giờ sau.
Trong một dãy núi sâu thẳm cổ xưa.
Tổng đàn điện Huyết Hồn.
Trong phòng họp u ám, một đám người vội vã được triệu tập đến đây.
Những người này đều là tầng lớp cấp cao của điện Huyết Hồn.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, hôm nay là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn?
Nếu không tại sao điện chủ lại đột nhiên triệu tập tất cả những người từ cấp trưởng lão trở lên trong tổng đàn!
Mọi người vào ngồi.
Giống như viện nguyên lão của La Mã cổ đại.
Đột nhiên.
Một bóng đen chậm rãi đi tới, toàn thân mặc áo đen.
Không ai biết dáng vẻ thật của người đó!
Soạt! Soạt! Soạt!
Tất cả mọi người đứng dậy, cúi người chín mươi độ về phía người mặc áo đen: “Điện chủ!”
Bóng đen kia chậm rãi đi tới vị trí điện chủ, ngồi xuống.
Im lặng!
Không biết qua bao lâu!
Một giọng nói lạnh băng truyền ra: “Lão Phí chết rồi!”
“Cái gì?”
“Sao có thể?”
Bên trong phòng họp xôn xao.
Điện chủ Huyết Hồn lạnh lẽo nói: “Tin tức mới nhất từ Long Đô truyền đến lúc ba mươi phút trước”.
“Lão Phí chết trong trang viên của Lưu Bán Thánh, có người đã phân tích tình hình chiến đấu lúc đó”.
“Lão Phí đi giết Diệp Bắc Minh, hắn cũng xuất hiện trong camera nhà họ lưu”.
“Nhưng trong vườn hoa không có camera!”
“Tình hình chiến đấu được phân tích là lão Phí tỷ thí trực tiếp với Diệp Bắc Minh, có người đánh lén từ phía sau, giết lão Phí!”
Hội trường tĩnh lặng!
Lão Phí là Võ Hoàng.
Thực lực ngút trời!
Xếp thứ 29 ở điện Huyết Hồn!
Dù có người đánh lén từ phía sau lưng, giết lão Phí, chí ít cũng phải top 10 trong điện Huyết Hồn.
“Là ai giết lão Phí?”
“Là người của chính phủ Long Quốc?”
“Rất có thể!”
Bỗng nhiên, có người nói: “Khỗng lẽ là Diệp Bắc Minh?”
Im lặng!
Sau đó lại lập tức sôi sùng sục.
“Tại sao có thể là Diệp Bắc Minh!”
“Lão Phí là thực lực Võ Hoàng, Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“23 tuổi, hay là 22 tuổi? Chỉ dựa vào vậy mà cũng muốn giết lão Phí, kiếp sau đi!”
“Vậy thì đoán chắc là người của chính phủ Long Quốc rồi”.
Mọi người bàn luận.
“Im lặng!”
Chủ điện Huyết Hồn mở miệng: “Ngoại trừ chuyện hai mươi ba năm trước, nhiều năm qua, điện Huyết Hồn ta chưa từng tổn thật nhiều cao thủ như vậy”.
“Bắt đầu từ bây giờ, người giết chết lão Phí sẽ có biệt hiệu: sát thần!”
“Điện Huyết Hồn sẽ không tiếc bất cứ giá nào tìm thấy sát thần, diệt trừ hắn!”
Các vị trưởng lão điện Huyết Hồn đồng thanh trả lời:
“Xin tuân lệnh điện chủ!”
...
Diệp Bắc Minh rời khỏi nhà họ Lưu, liên lạc với Thập sư tỷ trước tiên.
Mười lăm phút sau.
Vương Như Yên lái xe chạy đến hiện trường.
Diệp Bắc Minh cười ngồi vào bên ghế lái phụ.
Vương Như Yên liếc nhìn cửa lớn nhà họ Lưu: “Lưu Bán Thành chết rồi?”
“Chết rồi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Vương Như Yên mặt bất đắc dĩ, tiện tay gọi một cú điện thoại: “Alo, mấy người đến nhà họ Lưu dọn dẹp đi”.
Diệp Bắc Minh bổ sung: “Sư tỷ, còn có người của điện Huyết Hồn”.
“Cái gì?!”
Vương Như Yên kinh ngạc, mặt đẹp nghiêm túc, sát lại gần Diệp Bắc Minh: “Em đánh nhau với người của điện Huyết Hồn?”
Cô ấy tìm kiếm một hồi trên người anh!
Kiểm tra lỗ tai, mắt, lỗ mũi!
Thậm chí tay ngọc cũng đưa vào quần áo Diệp Bắc Minh, kiểm tra một trận.
Diệp Bắc Minh ngây người: “Khụ… Thập sư tỷ, chị làm gì vậy?”
Vương Như Yên vừa kiểm tra vừa nói: “Nhìn xem em có sao không!”
“Đương nhiên em không sao”.
“A… Thập sư tỷ, chỗ đó không cần kiểm tra đâu nhỉ?”
Nhìn Vương Như Yên chìa tay về phía quần mình, Diệp Bắc Minh vội vàng túm tay cô ấy.
Vương Như Yên sửng sốt, sau đó cười hì hì: “Đúng rồi, tiểu sư đệ đã là đứa bé lớn rồi”.
Diệp Bắc Minh nhấn mạnh: “Gì mà đứa bé lớn, em là đàn ông!”
“Phốc!”
Vương Như Yên cười tươi như hoa, chìa tay ấn đầu Diệp Bắc Minh: “Thôi đi, tình hình của em Thập sư tỷ còn không biết?”
“Ban đầu em bị thương, chị còn giúp em tắm đấy”.
Diệp Bắc Minh ngượng ngùng: “Khụ…chuyện từ lâu rồi mà, đừng nói nữa”.
Vương Như Yên mặt giễu cợt nhìn anh: “Sợ cái gì? Chỉ cần em chưa kết hôn, trong mắt sư tỷ em chính là trẻ con”.
Hai người náo loạn một hồi.
Vương Như Yên nghiêm túc hỏi: “Tiếp theo có dự định gì không?”
Diệp Bắc Minh nói: “Em chuẩn bị về Giang Nam một chuyến, tham gia lễ khai trương công ty của Nhược Tuyết”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất