Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 198: Tranh giành

Trước Sau
Cùng lúc đó.

Cách núi Cửu Long bảy trăm mét.

Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng.

Một người đàn ông mặc áo gió màu đen đeo kính râm chậm rãi thu lại kính viễn vọng.

Lấy điện thoại ra gọi cho một người: “A lô, điện chủ, quả nhiên Diệp Bắc Minh chưa chết!”

“Ngọc Diện La Sát đang ở bên cạnh anh ta, ngài nói xem liệu có phải Ngọc Diện La Sát là ‘sát thần’ không?”

Giọng của Điện chủ Huyết Hồn vang lên: “Chắc không phải là cô ta”.

“Tôi đã điều tra rồi, ngày lão Phí chết, Ngọc Diện La Sát không có mặt ở Long Đô”.

Người đàn ông cau mày: “Vậy sát thần là ai?”

Giọng âm lạnh của Điện chủ Huyết Hồn vang lên: “Bất kể hắn là ai, cũng phải bắt sống Diệp Bắc Minh cho tôi!”

“Trên người tên nhóc đó có vô vàn bí mật”.

“Người phụ nữ hai mươi ba năm trước đó chắc chắn đã để lại thứ gì đó cho hắn, nếu không một tên phế vật, tu võ năm năm đã trở thành cao thủ hàng đầu, làm sao có thể chứ?”

“Chỉ cần có được bí mật tu võ của Diệp Bắc Minh, thì cả thế giới này sẽ là vũ đài của điện Huyết Hồn chúng ta!”

“Đến lúc đó, Huyết Thủ, cậu chính là hộ pháp đứng đầu của điện Huyết Hồn!”

Hộ pháp đứng đầu!

Huyết Thủ rất kích động.

Hơi thở gấp gáp!

Huyết Thủ lạnh giọng trả lời: “Điện chủ, ngài yên tâm, Huyết Thủ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cụ thể là chuyện gì?”

Lý Gia Hinh lo sợ sau khi Diệp Bắc Minh biết tình hình của nhà họ Lý, sẽ không đến giúp: “Anh Diệp, hay là anh đến nhà họ Lý trước đi, tôi gặp anh rồi nói chuyện?”

“Được”.

Diệp Bắc Minh đồng ý nhanh gọn.

Và nói rõ tình hình với thất sư tỷ.

Thất sư tỷ cười gật đầu: “Được, vậy đệ đi đi”.

Tỷ về căn cứ trước, có chuyện gì cứ gọi điện bất cứ lúc nào”.

“Rời đi mấy ngày, Nam Hải đã xảy ra một số chuyện, đám ngu xuẩn đó đến xâm phạm rồi!”

Cô ấy còn lại gần Diệp Bắc Minh, ôm anh vào lòng.

Ghé bên tai Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, lần sau lại đến lưu thông kinh mạch cho tỷ tỷ nhé”.

Còn thổi một hơi nóng vào tai anh.

Rồi quay người rời đi.



Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Đi thôi, đến nhà họ Lý một chuyến”.



Nửa tiếng sau.

Trước cổng nhà họ Lý.

Đủ các loại xe sang, vô cùng náo nhiệt.

Còn có một vài phú hào vừa đến nơi, nhìn sâu sắc đám người Diệp Bắc Minh một cái.

Hơi bất ngờ, sau đó nhanh chóng đi vào nhà họ Lý.

Lý Gia Hinh đích thân ra đón.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy.

Sau khi cô ta nhìn thấy Vương Trường Sinh cũng đi cùng Diệp Bắc Minh, hơi ngạc nhiên: “Ông Vương, ông?”

Vương Trường Sinh nói: “Cậu ấy đã là sư phụ của tôi”.

“A?”

Lý Gia Hinh mở to đôi mắt đẹp.

Nhanh chóng phản ứng lại: “Anh Diệp, mời anh vào”.

Diệp Bắc Minh được mời vào trong nhà họ Lý.

Trang viên nhà họ Lý vô cùng rộng lớn.

Cách núi Cửu Long một cái vịnh, hướng về nơi xa xôi.

Cả viên trang được xây dựng lộng lẫy vĩ đại, từ cổng đi vào nhà gặp rất nhiều người giúp việc.

Sau khi nhìn thấy Lý Gia Hinh, họ cũng chẳng chào cô ta lấy một tiếng.

Trực tiếp đi ngang qua!

Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lý Gia Hinh dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh, giải thích: “Ông nội của tôi lâm bệnh nằm trong phòng, ba ngày trước đã hôn mê bất tỉnh, sáng nay bác sĩ đã khám, nói ông nội chỉ còn bốn mươi tám tiếng”.

“Bởi vì ông nội không lập người thừa kế, bác cả, chú hai, chú ba của tôi bắt đầu tranh giành gia sản, thậm chí còn dùng cả võ lực”.

“So với ba chú, bố tôi mất sớm, bên phía nhà tôi không có chút ưu thế nào”.

Lý Gia Hinh tự cười chế nhạo: “Cho nên bây giờ ngay cả người giúp việc cũng coi thường tôi, chỉ cần xác định người nắm quyền sau này của nhà họ Lý, sợ rằng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức”.

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Cho dù cô tranh quyền thất bại, cùng lắm chỉ rời khỏi đội ngũ nòng cốt nhà họ Lý, không đến nỗi bị đuổi khỏi nhà chứ?”

Lý Gia Hinh thở dài: “Anh Diệp, anh coi thường hào môn rồi”.

“Hào môn như hoàng thất cổ đại, anh em thủ túc cũng có thể tàn sát lẫn nhau”.

“Càng huống hồ một cô gái như tôi?”

“Từ trước tới nay mấy ông chú của tôi luôn coi thường thôi, kể cả ngày mai tôi biến mất khỏi thế giới này cũng có khả năng”.

Diệp Bắc Minh đã hiểu.



Chẳng trách Lý Gia Hinh tiều tùy như vậy.

Hào môn tranh đấu một khi thất bại.

Bị đuổi ra khỏi nhà là còn nhẹ.

Không chừng còn mất cả cái mạng.

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”

Lý Gia Hinh nhanh chóng nói: “Mười hai giờ trưa nay, ba chú của tôi định tổ chức đấu võ đài ở nhà, mỗi bên đều có võ giả tham gia chiến đấu lên đài”.

“Rất nhiều phú hào của Hương Đảo được mời đến làm khán giả”.

“Chỉ cần anh có thể chiến thắng, gia chủ tương lai của nhà họ Lý sẽ là tôi”.

Diệp Bắc Minh hơi suy nghĩ gật đầu.

Chẳng trách vừa nãy ở cổng nhà họ Lý lại có nhiều xe như vậy.

Thì ra là đến xem thi đấu.

Anh thản nhiên nói: “Tôi chỉ quan tâm cuộc đấu võ đài, những việc khác, tôi sẽ không quản”.

“Được!”

Lý Gia Hinh ngưng trọng gật đầu.

Chỉ cần Diệp Bắc Minh có thể thắng trận đấu võ đài, tất cả đều dễ nói.

Mọi người đến một quảng trường rộng lớn sâu trong nhà họ Lý.

Người đông nghìn nghịt.

Vô cùng náo nhiệt!

Nơi này bình thường là nơi tổ chức tiệc lớn dòng họ Lý thị.

Nhưng hôm nay còn náo nhiệt hơn cả lễ tết.

Có đến một hai chục ngàn người.

Ngoại trừ họ hàng thân thích của nhà họ Lý, còn có phú hào các ngành nghề của Hương Đảo.

Thành viên giới thượng lưu.

Ngôi sao truyền hình.

Đám người Diệp Bắc Minh vừa xuất hiện.

Soạt!

Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn đến.

“Là anh ta?”

“Diệp Bắc Minh!”

Rất nhiều phú hào liền nhận ra Diệp Bắc Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau